VỪA bước ra tới cửa thì có mưa, ông lão bước lùi vào hàng hiên, ngồi chéo chân, móc gói thuốc rê ra vấn, tự nhiên như ở nhà mình. Đảo Côi mùa nắng đang gắt gỏng, bỗng đâu quăng về một chùm mưa, rơi lộp độp trên mái nhà một cách thô và rát. Ngó ra nhìn, Hậu không tin người đàn ông gầy gò mắt sáng như sao ấy là cha mình. Cũng có lý, bởi đâu cha nào truy cùng rượt tận đứa con, đến mức nó đã bỏ xứ trốn ra đảo Côi hoang vắng mà ông cũng không chịu buông tha, thì hỏi sao không hận thấu xương cho được.