Tôi biết nhà thơ Bùi Sỹ Hoa đã lâu, lần nào gặp ông cũng một cảm giác ấm áp rất hiền. Thơ ông cũng vậy, luôn chân thành, đáng tin, đọc lên như được uống một ngụm nước mát lành, để nhìn về tuổi thơ thật tiếc nhớ, về tương lai thật bình tĩnh như đã thấu hiểu quy luật đời người, lúc nào cũng có thể mỉm cười đón nhận cả bất trắc lẫn niềm vui. Thật hạnh phúc khi luôn có một miền quê để ngưỡng vọng và mang lại cho ta rung động trở về, ngọt ngào như con sông Nậm Pao mênh mang tình ý. Bùi Sỹ Hoa không thuộc típ thi sĩ tài hoa, ông vượt lên rất xa sự “hoa lá cành” để đạt đến độ ân cần và thành thực không dễ có.