HỒ KHẢI HOÀN
Từ ngày xưa bà dạy cháu rằng:
"Nhỏ bé nhất đời là cái kim, cháu tìm giúp bà đấy"
Cái kim của bà, cháu dễ dàng tìm thấy
Còn cái gì nhỏ bé hơn không?
Cháu ở bên bà tròn chín mùa đông
Ðêm cháu lạnh, bà nhóm thêm bếp lửa
Rồi bà đi... không về nữa
Bà mang kim về đâu bà ơi?
Cháu lớn lên, đến khắp nẻo chân trời
Những vi trùng, siêu vi trùng cháu đều tìm thấy
Qua kính hiển vi, nó cũng như cái kim ngày ấy
Còn cái gì nhỏ bé nữa bà ơi?
Bà đã xa - mình cháu giữa đời
Con kiến oằn lưng, con cua nắng cháy
Nhỏ bé những gì cháu đều nhìn thấy
Cái lớn - nhỏ của con người - chẳng dễ nhận ra đâu.
------------
Hoa đá
ÐINH NGỌC LÂM
Trầm tích không gian, trầm tích thời gian
Chắt lọc tinh hoa từ muôn loài hoa lạ
Người thợ đá ngực xô sóng cả
Trầm tích đời mình hoa đá ngàn năm.
------------
Tây Nghệ
NGUYỄN SĨ ÐẠI
Nghĩa Đàn nghe nói xa lăng lắc
Nỗi niềm Tây Nghệ cứ thầm nhen
Dù ta Thanh, Thái không người ngóng
Thì cũng theo lòng ngược phía Vên(1)
Xe lướt Thái Hòa - đô đá đỏ
Trông vời dòng Hiếu nước nôn nao
Ðá đỏ im lìm trong đá cũ
Con gái nông trường đã ở đâu?
Lối núi phập phồng như lối hẹn
Ánh nhìn Quỳ Hợp, rượu Quỳ Châu
Dù ai lòng rắn như lim sến
Cũng phải mềm môi để nhớ nhau
Quế Phong - vách quế ta chưa dựng
Ai đốt trầm thơm giữa hội xòe
Trăng rừng Tây Nghệ treo như mộng
Nửa chừng đất lạ, nửa chừng quê...
---
(1) Truông Vên, trên đường 48 đi Nghĩa Ðàn, Quỳ Hợp, Quỳ Châu, Quế Phong, sang Lào.