Khi gió chướng về trên sân nhà, nhìn những cây mai vừa sắp qua mùa ngủ đông, nơi nách lá đâm ra mấy cái chồi lộc biếc, những mảnh đạn ghim sâu trong lớp da hồng hào của mẹ năm nào lại cục cựa. Những lần như vậy, tôi biết mẹ đang nhớ đồng đội. Ở nhà quanh quẩn với cháu con từ dạo về hưu, mẹ ít khi thăm thú bạn bè, mặc dù lòng bà đau như cắt khi nghe ai đó lìa trần, mà lời hứa sẽ đến thăm mấy năm rồi chưa thực hiện được. Biết nỗi lòng ấy cồn cào trong sự lặng im của tấm lòng người mẹ thương con, chúng tôi khuyên bà để việc nhà, cháu con cho chúng tôi lo, mẹ sắp xếp đi du lịch, đây đó thăm thú bạn bè đồng đội. Nói mãi mẹ mới chịu "bàn giao" nhiệm vụ cho con.