Dây bầu và bức tường mảnh chai
Trên bức tường mảnh chai dây bầu xanh thanh thản.
Mảnh vỡ sinh ra từ vỏ nào rỗng tuếch
dây bầu sinh ra từ đất mẹ xửa xưa.
Mảnh chai tua tủa - dây lan óng mềm
mảnh chai nhọn hoắt - hoa cười hồn nhiên.
Ðom đóm bay qua bức tường mảnh chai
gặp dây bầu bật lên thành đốm lửa.
Ðàn chim bay qua bức tường mảnh chai
gặp dây bầu hát lên thành cung bậc.
Mặt trời đi qua bức tường mảnh chai
trổ những nụ trắng ngần
hóa thành dây ánh sáng.
Trên bức tường
mảnh chai cứa vào không gian
dây bầu
ung dung
trĩu quả...
Ðường nhân gian
Thế là mình chẳng gặp nhau
Ở trong lóng lánh cái màu nhân gian.
Ai giăng tơ chốn bạc vàng
Tôi về quê mẹ đường trang nắng hồng.
Ai chờ chi có trong không
Tôi chờ đợi có ngọc lòng bàn tay.
Ai tìm về rượu để say
Tôi tìm nhân thế tháng ngày ủ men.
Ai cậy cục chốn bon chen
Thảnh thơi tôi thắp ngọn đèn trong thơ.
Ðường nhân gian lắm sững sờ
Gần nhau nào biết bao giờ gặp nhau...?
Hạnh phúc
Hạnh phúc đến ngày mỗi ngày nho nhỏ
Ánh gương trăng vằng vặc chỗ con ngồi
Câu thơ viết suốt đêm dài trở gió
Tiếng chuông giòn đánh thức sáng tinh khôi.
Hạnh phúc đến trong niềm vui bình dị
Giữa hanh hao hạt tách vỏ giao mùa
Giữa bùn nước - sen vẫn hồng ngọn đuốc
Nắng lệch chiều - hương vẫn ngát mai xưa.
Hạnh phúc đến sau quá nhiều bước ngoặt
Bao cơn giông chẳng át nổi mùa vàng
Cả rừng đào chưa làm nên cái Tết
Chỉ em về mới thực xuân sang.