Theo báo cáo của Tổ chức Traffic, Indonesia và Ấn Độ chiếm 20% sản lượng đánh bắt cá mập toàn cầu và nằm trong số 20 quốc gia đánh bắt gần 80% cá mập thế giới trong khoảng thời gian từ năm 2002 đến 2011. Các quốc gia khác, xếp theo thứ tự từ sản lượng đánh bắt cao nhất đến thấp nhất bao gồm Tây Ban Nha, Đài Loan, Argentina, Mexico, Mỹ, Malaysia, Pakistan, Brazil, Nhật Bản, Pháp, New Zealand, Thái Lan, Bồ Đào Nha, Nigeria, Iran, Sri Lanka, Hàn Quốc và Yemen.
Báo cáo trên được xây dựng trên cơ sở yêu cầu của Ủy ban châu Âu sau khi bảy loài cá mập và cá đuối được đưa vào Phụ lục II Công ước về buôn bán quốc tế các loài động vật, thực vật hoang dã nguy cấp (CITES). Quy định trên có hiệu lực từ tháng 9-2014 nhằm tạo điều kiện thời gian cho 20 quốc gia trên xác định mức độ buôn bán bền vững các loài cá mập và các biện pháp thích nghi.
Theo thống kê, cá mập bị suy giảm xuống mức đáng báo động do bị đánh bắt quá mức nhằm đáp ứng nhu cầu lớn về vây cá mập tại Trung Quốc. Sự vắng mặt hay tuyệt chủng của loài thú biển ăn thịt này sẽ tạo ra một ảnh hưởng tiêu cực đến chuỗi đa dạng sinh học toàn cầu. Nhiều nhà khoa học tin rằng một trong những hậu quả chính là sự bùng nổ số lượng sứa biển.
Cũng theo báo cáo của Traffic, Bangladesh, Maldives, Oman, Singapore, Thái Lan và Các tiểu vương quốc Ả rập thống nhất là những nước xuất khẩu vây cá mập trong khi Namibia, Nam Phi, Panama và Uruguay là những nước xuất khẩu thịt cá mập.
Traffic đã đưa ra cảnh báo về nhu cầu bức thiết cần phải kiểm soát buôn bán động vật hoang dã do lợi nhuận rất cao. Một số loài đang là mục tiêu đánh bắt, nhưng sẽ được kết thúc như một tai nạn, sẽ rất có giá trị khi ngư dân tìm kiếm cá ngừ.
Victoria Mundy-Taylor, người viết báo cáo trên cho biết: “Các nhân tố chủ đạo để thực thi các quy định của CITES chính là thiết lập các biện pháp hỗ trợ thực thi và xác nhận tính hợp pháp của hoạt động khai thác”.