Nghe xong câu nói của mẹ, tôi nghẹn ngào trả lời: "Tuần này chắc con không về được đâu mẹ ạ, con bị sốt thế nào ấy, mụn đỏ li ti mọc khắp người, mệt lắm mẹ ạ. Không biết con bị sởi hay sốt phát ban nữa". Nghe tôi nói, giọng mẹ tôi liền lập tức hốt hoảng: "Thế mẹ không gọi thì con không nói gì à. Con có bị đau mắt không? Ngày ở nhà con chưa bị lên sởi bao giờ, nếu thấy nổi mụn đỏ nhiều thì đi khám ngay con nhé, mẹ sợ con bị sởi. Giờ là sinh viên xa nhà, phải tự mình giữ gìn sức khỏe. Lúc con ốm đau, mẹ không ở bên cạnh để chăm sóc. Nghe lời mẹ, không được ra gió, phải kiêng nước, rồi kiêng chất tanh và uống thuốc đều. Nếu không đi học được thì nhờ bạn bè xin phép để nghỉ mấy buổi". Mẹ yêu cầu tôi phải hứa làm theo lời mẹ rồi mới tắt máy. Thế mà hơn chục phút sau, mẹ tôi lại gọi tiếp và bảo sẽ thu xếp về với tôi. Nghe mẹ nói, tôi rơi nước mắt. Nhà tôi cách thành phố mấy trăm cây số phải đi hai chặng ô-tô, mà bố tôi công tác ở tỉnh xa, em tôi đang đi học, rồi còn ruộng vườn, lợn gà nữa. Vì thế, tôi phải bảo đảm chắc chắn sẽ làm theo lời mẹ dặn, mẹ tôi mới không xuống với tôi.
Nghe xong lời khuyên của mẹ, tôi vào blog của mình viết mấy chữ: "Mẹ ơi, không lúc nào con nhớ mẹ, nhớ nhà như lúc này. Ước gì được bên mẹ như hồi còn bé để được nghe mẹ "mắng" những lời yêu thương. Con là đứa con hư phải không mẹ, nếu ngày xưa biết thương mẹ thế này có lẽ con sẽ không dám cãi lời mẹ đâu. Con yêu mẹ nhiều lắm!". Sau khi những lời tâm sự của tôi được đưa lên, đã có rất nhiều lời an ủi và tâm sự từ các bạn tôi. Cái Hà chia sẻ: "Cố lên mày ơi, đừng buồn nữa. Tao cũng giống mày, khi còn ở nhà, chỉ cần hơi sốt thôi là mẹ tao cũng lo cho đủ đường, bây giờ đi học xa nhà mới thấy nhớ và yêu mẹ biết chừng nào". Còn bạn Lan thì bộc bạch: "Ðừng buồn nhé cậu, lại nhớ mẹ à. Ðúng rồi mình cũng vậy, trước đây ở nhà thì chỉ ham chơi thôi, để mẹ phải buồn. Hôm nọ, thời tiết thay đổi mình cũng bị ho, vì nhà xa, mẹ không lên thăm được đã điện lên hỏi thăm, động viên và mình mới hiểu ra rằng: cho dù đi đâu thì cũng không ai bằng mẹ, lúc nhỏ mẹ ở bên chăm sóc chúng mình mỗi ngày. Bây giờ cậu phải cố gắng uống thuốc, kiêng khem cho khỏi bệnh nhé, có như thế thì mẹ mới đỡ lo, đỡ buồn".
Thế rồi tôi phải nghỉ học một tuần. Ngày mấy lần mẹ tôi gọi điện, hướng dẫn tôi từng ly từng tý. Tôi nghiêm chỉnh chấp hành mọi chỉ dẫn của mẹ, quả là có phức tạp nhưng tôi cố gắng, và rồi đã khỏi. Những ngày nghỉ học, tôi lại thấy nhớ thầy cô, nhớ trường, nhớ lớp. Hôm đầu tiên khỏi bệnh, vừa đạp xe trên con đường quen thuộc để đến trường, tôi vừa háo hức được mong gặp lại bạn bè trong lớp. Rồi tôi chợt lặng đi vì nghĩ, nếu không có lời khuyên và sự quan tâm của mẹ, nếu thiếu lời an ủi, động viên của bạn bè, thì có lẽ chưa biết hôm nào tôi mới khỏi bệnh. Và tôi lại nhớ mẹ tôi biết bao!