Buổi chiều
thế là mùa đông đã đến
giọt mưa lạnh buốt buổi chiều
con đường ngày qua hoa nở
cây đơn độc đứng liêu xiêu
buổi chiều lặng nghe tiếng mưa
những giọt cuối cùng rơi xuống
gió lạnh đứng ngoài cửa kính
rét run khóc lóc từng hồi
thế là mùa thu đi rồi
những bông hoa mùa thu ấy
thế là đi rồi cô gái
mắt nai ngơ ngác của tôi
buổi chiều nghe giọt mưa rơi
những bông hoa mùa thu ấy.
Hạt mưa
ta là hạt mưa muôn đời trong suốt mát rượi
ta luôn luôn đầm đìa những mùa hạn hán cánh đồng mẹ
ta luôn luôn trở về từ trời xanh
mẹ sinh ta trong những căn bếp chật chội mịt mù khói ngổn ngang rơm rạ
ngày nhỏ ta lẽo đẽo ngồi bên bếp lửa xem mẹ nấu rượu
chợt hiểu bí quyết mẹ đã làm ra ta
ngút ngàn bay hơi từ nồi gạo nếp cái hoa vàng mẹ hằng dành dụm
ngút ngàn bay lên nóng hôi hổi ngất ngây căn bếp nhỏ nhà mình
ngút ngàn bay lên trong suốt vần vũ vô cùng vũ trụ
rồi một ngày đất đai hạn hán mẹ gọi ta về
là hạt mưa
bao giờ ta cũng sống ở trên trời
bao giờ cũng trong suốt
bao giờ cũng mát rười rượi
bao giờ cũng đầm đìa những mùa hạn hán trần gian
ta bay lên trời từ căn bếp nghèo mịt mù khói ngổn ngang rơm rạ.
Chim Lạc
bay ngút ngàn khung trời nhiệt đới
chim Lạc lượn những vòng thánh thiện trên xứ sở trù phú đất đai
qua những nghìn năm thăng trầm mất còn hưng phế
cất tiếng hót thiêng âm hưởng nhịp điệu chiêng trống vang lừng
trên cách điệu những thăng hoa tiên tổ
vẫn vẹn nguyên cánh bay khao khát những miền trời
những dân tộc không có cánh chắc phải bò theo lịch sử
những dân tộc không có chân chắc phải ngụp lặn bùn đất trườn xuôi
không phải loài chim nhưng đôi khi cảm hứng bay cùng chim Lạc
cất tiếng hót thiêng liêng xao xuyến nguồn mạch giống nòi
năm mươi người con lên rừng năm mươi người con xuống biển
trên chia ly tiền kiếp chim Lạc bay hài hòa sinh khí tất cả vẫn trọn vẹn dưới mặt trời
tất cả đã ra đi tất cả dường như không có gì biến mất
tiếng chim thiêng vang vọng mấy ngàn năm xúc động thi nhân
nàng đừng nghĩ ra đi là sẽ hết
hân hoan chim Lạc vẫn bay trên nhịp điệu mùa màng xứ sở phồn sinh.