Giáo sư Vũ Khiêu:

Tưởng niệm nạn nhân của nạn đói năm 1945 thể hiện truyền thống nhân văn của dân tộc ta

+ Giáo sư là người viết bài Văn tế nạn nhân vụ đói tháng 3-1945. Bài Văn tế đã từng làm xúc động lòng người và còn được truyền tụng cho đến hôm nay. Xin giáo sư cho biết, ông đã viết bài văn trong hoàn cảnh nào?

- Tôi viết bài văn này trong một hoàn cảnh đau thương của đất nước, những ngày diễn ra một nạn đói lớn nhất trong lịch sử Việt Nam và cũng có thể nói là lớn nhất trong thế kỷ 20. Sáu mươi năm đã qua, phải chăng hình ảnh những ngày năm ấy đã đi vào quá khứ và mờ dần trong tim óc những người hôm nay?

Sự kiện này đã xảy ra quá lâu. Những người 60 tuổi trở xuống không được chứng kiến những cảnh tượng ấy. Những người 70 tuổi trở xuống nếu có biết chăng thì cũng quá nhỏ tuổi hoặc không trực tiếp mắt thấy tai nghe.

Tôi đã chứng kiến những sự kiện này từ lúc nhân dân ta phải vét từng đấu thóc để nộp cho quân đội Nhật Bản, tiếp đến những ngày nạn đói khủng khiếp rồi sau đó là người chết đầy đường, đầy phố.

Trong một đêm mưa dầm gió lạnh, tôi đã đốt hương ngồi khấn những vong hồn của nạn đói và thức đến sáng để viết bài này trong nước mắt. Nghĩ đến những xác người chết đói còn phơi dưới gió mưa, dưới một bầu trời đen tối, nửa như trần gian nửa như âm phủ mà đau xót cho nhân dân ta. Nạn nhân là những người nông dân khi sống đã dành bao nhiêu nước mắt và mồ hôi trong lao động, để kiếm được hạt gạo nuôi gia đình mình và góp phần nuôi cả đồng bào. Thế mà ngày nay bao nhiêu công sức đã bị thực dân phát-xít cướp đi để không còn một hạt thóc sống qua ngày.

Làm thế nào để qua được những ngày đói rét này? Ðể kiếm được bữa ăn đã phải tháo bếp dỡ nhà và bán đi mọi thứ có thể bán. Không có gạo thì ra đồng nhặt từng dây khoai rễ má, hái trụi cả những lá cây có thể ăn được. Xuống ao xuống sông để mò, để bắt cho đến khi không còn được một con cua con ốc...

Không còn cách gì sinh sống, không đành ngồi ở nhà để chờ chết, mọi người đã ra đi nhưng biết đi đâu? Ði bất cứ nơi nào để xem thử có gì khác ở nơi mình đang sống và tìm được chút gì cho vào miệng được không?

Những ai đã sống trong những ngày ấy, không thể quên được hình ảnh những bộ xương thất thểu dắt díu nhau đi ăn xin. Quần áo thì rách tả tơi, che thân bằng những manh chiếu rách hoặc bằng cói bằng rơm. Ðau đớn là những người sống đến phút cuối cùng và bất lực trước cái chết lần lượt của những người thân nhất của mình: cha mẹ, vợ con, anh em... Có người vào những nhà giàu để xin ăn bị đánh đuổi, có người bị chém chết nằm ngay tại cổng. Có những người ngã gục đứng lên không nổi. Có người đi được vài bước, rồi quay quay ngã xuống.

Xác người chết rải ra ở khắp mọi nơi: trên bãi cỏ, đằng sau vườn, trong ngõ vắng. Xác chết ở trên đường phố thì chính quyền và các hội từ thiện còn cho xe đi nhặt rồi ném lên đầy xe như những que củi, rồi cứ thế đổ xuống hố và lấp đất lên. Còn có rất nhiều nơi, người đã chết bao nhiêu ngày không ai nhặt xương. Có những gian nhà bỏ vắng trong đó cả nhà đều chết...

+ 60 năm đã qua từ ngày xảy ra nạn đói khủng khiếp này, chúng ta nên làm gì để tưởng niệm hương hồn hai triệu người oan khuất?

- Tôi nghĩ rằng chính quyền các cấp sẽ có những chỉ đạo cụ thể để tưởng niệm những nạn nhân của vụ đói năm Ất Dậu. Cách đây nhiều năm Ðảng bộ và chính quyền thành phố Hà Nội đã cùng nhân dân tổ chức lễ tưởng niệm tại nơi chôn cất những nạn nhân chết đói năm 1945. Bài Văn tế người chết đói năm ấy đã được đọc trong lúc dâng hương và được khắc trên bia tại nơi này.

Năm nay, nhân dân ta tổ chức kỷ niệm long trọng những ngày lễ lớn: 60 năm Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh 2-9, 30 năm Ðại thắng mùa xuân, thực hiện độc lập thống nhất hoàn toàn trong cả nước. Tôi nghĩ, kỷ niệm những sự kiện lớn của năm 1945 không thể quên vụ đói chưa từng có trong lịch sử đã xảy ra cũng năm Ất Dậu này. Ðây là một việc làm tất yếu đáp ứng tình cảm sâu sắc của nhân dân ta thể hiện truyền thống nhân văn lâu đời của dân tộc.

Còn như nên tổ chức như thế nào để thể hiện ý nghĩa rộng lớn của lễ tưởng niệm này, tôi nghĩ rằng chính quyền và nhân dân ở các địa phương khác nhau sẽ có những hình thức thích hợp. Theo tôi, lễ tưởng niệm nên thực hiện trong cả nước và đặc biệt long trọng ở những nơi mà nạn đói đã diễn ra nặng nề như ở những tỉnh đồng bằng sông Hồng nhất là Thái Bình, Nam Ðịnh, Hưng Yên, Hà Nội...

PV: Xin cảm ơn Giáo sư!

----------------------

Truy điệu những lương dân chết đói (1)

Một cơn gió bụi vừa tan(2)
Hai triệu sinh linh đã mất(3)
Khí oan tối cả mây trời
Thây lạnh phơi đầy cỏ đất
Hỡi ôi:
Chung khí non sông
Cùng mang tai mắt
Vẫn giống thông minh
Vốn dòng cường quật
Cớ sao không Nam Bắc vẫy vùng
Ðể cam chịu cơ hàn(4) bứt rứt
Ðáng lẽ nay bốn bể tranh hùng,
chí những tưởng giật cờ cứu nước,
sống xông pha nơi bão đạn rừng gươm.
Mà ngán nhẽ một thời cơ nhỡ,
lòng mải theo manh áo lưng cơm,
chết thê thảm nơi hang cùng ngõ khuất.
Thương thay:
Hồn đã rất cao
Lòng vì quá chất
Những tưởng giỏ cơm bầu nước,
đám lợi danh mây nổi bèo trôi.
Nào ngờ tháng lại ngày qua
trường tranh đấu mưa dày gió rựt.
Việc bốn mùa nào xây cống đắp đê,
nào làm đường xẻ đập,
huyết hãn kia bồi đắp lấy non sông.
Thân bảy thước khi dầm sương dãi nắng,
khi gội gió tắm mưa,
xương thịt ấy phải đâu là đá sắt.
Ðã mỏi xác cân đay nộp lạc,
thóc được ít lại liên đoàn(5) lấy hết,
ách tham tàn càng gánh càng đau.
Từng mòn chân khi chạy thuế lo sưu,
tiền đã còn hương lý xoay quanh,
dây cơ khổ mỗi ngày mỗi thắt.
Cho đến khi:
Hạt tấm không còn,
Ðồng chinh cũng mất
Những tưởng túng qua
Ngờ đâu đói thật
Trong vợ con lòng đã xót lòng
Ngoài hương xóm mặt càng rõ mặt.
Trước còn định dây khoai rễ má,
lần hồi sao bữa đến qua loa.
Sau đành đem tháo bếp dỡ nhà
xoay sở mãi ngày càng héo hắt.
Ðầu bù tóc rối,
dắt díu nhau nơi quán đổ lều nghiêng.
Áo cói quần rơm,
chua xót mấy khi mưa dầm nắng gắt.
Ngẫm thủa trước, cảnh nghèo cũng lắm,
chữ cương thường còn giữ dạ đinh ninh.
Mà ngày nay nỗi khổ không cùng,
dây thân ái cũng nghiến răng dứt đứt.
Mẫu tử tình thâm,
ôi một mái tơ xanh nào đã tội,
bỏ u ơ cuối chợ đầu đường.
Phu thê nghĩa nặng,
hẹn trăm năm đầu bạc cũng sai lời,
sớm đau đớn người còn kẻ mất.
Biết đi đâu ? Bốn phương mờ mịt,
trời lờ như điếc, đất như câm.
Hỏi cùng ai ? Những bóng bơ vơ,
ruột rát tựa bào, gan tựa cắt.
Lang thang chi phách ở hồn đi!
Thảm thiết nhẽ ngày tàn bóng tắt!
Có kẻ tìm bãi cỏ nằm xiêu
Có người đến bên cây ngã vật
Có khi ngõ vắng gieo mình
Có lúc vườn sau thở hắt
Có những quán: hàng bao xác lạnh,
bỏ ruồi bâu bọ khoét chửa ai khiêng.
Có nhiều nơi: một nắm xương khô,
từng nắng giãi mưa dầu không kẻ nhặt.
Mỗi người manh chiếu bó bó chôn chôn.
Từng đống trên xe chồng chồng, chất chất.
Ôi nói ra những toát mồ hôi
Mà nghĩ lại thêm tràn nước mắt!
***
Hỡi những bóng điêu linh
Hỡi những hồn oan uất
Mà đường khuya quãng vắng lang thang
Trên ngọn cỏ đầu cây lẩn khuất!
Ta đã trông những hình rã rượi,
mẹ khóc con trong sương lạnh trăng mờ.
Ta đã nghe những tiếng thảm thê,
già bảo trẻ dưới mưa lay gió lắt.
Nghĩ thương kẻ còn đau khổ mãi,
nỗi oan buồn máu biếc không tan,(6)
Mà biết ai chưa trả thù xong,
lửa oán giận gan vàng chẳng tắt.
Oán đã đành những kẻ xâm bang:
giết người, cướp của, thỏa dạ tham tàn
Giận biết mấy cho quân đồng loại:
tham nhũng, đầu cơ, riêng mình khoái dật.
Ngán nhẽ lầu son gác tía,
chén phong lưu những máu chan hòa.
Gớm cho mũ bạc đai vàng,
đài vinh hiển bằng xương cao ngất!
Nay gặp buổi:
Súng dân quân dậy sóng ầm ầm
Cờ khởi nghĩa ngất trời phới phất
Ðèn quang minh đương độ soi cao
Gươm chính khí đến ngày tuốt phắt.
Bao phường cướp nước không tha
Những lũ buôn nòi sẽ bắt
Hận thù kia rồi trả phân minh,
Oan thác nọ sẽ đền chu tất.
Cho ai chín suối ngậm cười.
Ðể khách năm châu tỏ mặt.
Chỉ đáng tiếc sống xưa chửa kịp đem thân nọ
đền bù đất nước,
phải ngậm hờn cùng hoa cỏ ủ ê.
Thì ngày nay chết phải làm sao để hồn kia
chói lọi trời mây,
mà bảo vệ lấy giang sơn vững chặt.
Giúp đồng bào cho trăm triệu sống an vui
Dựng độc lập để nghìn thu cờ vững ngất.

Tháng 5 năm 1945

-----------------------------------

(1) Mùa xuân năm 1945, do phát-xít Nhật bắt dân ta nhổ lúa để trồng đay, sau đó chúng tổ chức thu mua cạn thóc lúa của ta nên nhân dân ta chết đói tới hơn 2 triệu người. Tác giả đã chứng kiến cảnh đau khổ vô bờ bến đó, nên xúc động viết bài văn tế trên.

(2) Gió bụi, chữ Hán là "phong trần" chỉ những biến cố lớn lao làm đảo lộn hoàn toàn cuộc sống của con người. Ở đây, tác giả muốn chỉ cuộc đánh chiếm Ðông Dương của phát-xít Nhật và nạn đói khủng khiếp do chúng gây nên hồi giữa thập kỷ 40 của thế kỷ 20.

(3) Nạn đói do phát-xít Nhật gây ra năm 1945 đã làm cho hơn 2 triệu dân ta bị chết đói.

(4) Cơ là đói kém, hàn là lạnh buốt. Cảnh cơ hàn là cảnh đói rét. Ở đây tác giả nói tới cảnh chết đói năm 1945.

(5) Liên đoàn: Tổ chức do bọn Nhật lập ra hồi những năm 1944 - 1945 chuyên thu mua thóc của dân ta.

(6) Máu biếc (Bích huyết): Trương Hoàng đời Chu bị chết oan ở nước Thục, ba năm đào mả lên, thấy máu không tiêu mà lại hóa ra sắc biếc.

Có thể bạn quan tâm