Nhưng trong cái rủi lại có cái may. Hiệp lọt mắt xanh của đạo diễn Việt Linh. Vai cô gái quỷ trong phim Dấu ấn của quỷ quả đã để lại dấu ấn đậm nét cho diễn xuất của Ngọc Hiệp. Ðây là cuộc thử sức đầu tiên của Ngọc Hiệp trong một nhân vật phức tạp như vậy. Phim đưa người xem tới một bối cảnh giả định (một hòn đảo hoang vu), trong một thời gian không xác định của một thời xa xưa. Cô gái quỷ bị bỏ rơi từ khi lọt lòng, tự lớn lên giữa chốn hoang dã. Vì trên mình có cái bớt nên người làng cho cô là con của quỷ sứ. Ngọc Hiệp đã lột tả được sự cô đơn và nỗi khổ đau man dại của cô gái khát khao hơi ấm cuộc sống con người nhưng bị cả làng xa lánh, cô chỉ còn biết hú những tiếng vô vọng để tỏ thái độ nhưng tiếng hú lại càng đẩy cô ra xa xã hội loài người. Nhưng rồi cô gái tìm được sự sẻ chia của hai con người bất hạnh cũng bị xua đuổi là lão cùi và tên tù. Họ đem lại hơi ấm, hạnh phúc cho nhau. Ngoại hình đầy cá tính, diễn xuất mạnh bạo mà tinh tế của Ngọc Hiệp đã góp phần hướng phim đến một triết lý: con người sinh ra đều trắng trong, tốt đẹp; cái ác, cái xấu thường do hoàn cảnh tạo nên - có khi chính là do những thành kiến độc địa. Chỉ có tình yêu mới là cứu cánh cho con người ra khỏi mọi bất hạnh.
Là người say mê điện ảnh và cần mẫn làm việc, số phim Ngọc Hiệp tham gia đóng suốt thập kỷ 90 không phải là ít: Lan trong Vùng trời mơ ước, Kiều Trang trong Chuyện tình của biển, Cầm trong Lạc cầm, Diệu Lan trong Tây Sơn hiệp khách, Hạnh trong Người bất hạnh, Duyên trong Tiếng đờn kìm (Chuyện ngã Bảy), Út Hơn trong Những nẻo đường phù sa... Nhưng nhân vật đáng nhớ nhất của Ngọc Hiệp là Duyên trong phim truyện vi-đê-ô Giữa dòng của đạo diễn Trần Mỹ Hà.
Tất cả những trạng thái tình cảm phức tạp của Duyên đã được Ngọc Hiệp lột tả tinh tế và sâu lắng.
Vai Duyên đã góp phần vào thành công chung của phim để Giữa dòng đoạt giải Bông sen vàng cho thể loại phim truyện video tại Liên hoan phim Việt Nam lần thứ 11 năm 1996 và đem lại vinh quang cho Ngọc Hiệp với giải Nữ diễn viên xuất sắc.
Trong phim Vũ khúc con cò, Ngọc Hiệp lại đảm nhiệm một vai có hoàn cảnh éo le: đó là vai cô con gái viên đại tá ngụy, nhưng lại lấy chồng là một chiến sĩ hoạt động bí mật. Nhiều năm sống trong hôn nhân cô không hề biết điều đó, chỉ đến khi chứng kiến tận mắt hình ảnh anh chiến đấu trong cảnh giao chiến hỗn loạn, cô mới vỡ lẽ... Cô đem con di tản, trong lòng đau khổ nhưng hiểu ra và cảm kích trước việc anh làm. Ngọc Hiệp xuất hiện trong phim này không nhiều, nhưng chị đã thuyết phục người xem khi cố gắng diễn đạt cho được trạng thái tâm lý phức tạp của nhân vật. Nét làm nên phong cách diễn xuất của Ngọc Hiệp là sự đào sâu thế giới nội tâm nhân vật, cố gắng tìm đến một sự diễn tả tinh tế, chừng mực và dung dị. Cách diễn xuất ấy khác xa cách diễn hời hợt hay ngoại hình.
Chính sự giản dị, mộc mạc ấy đã tạo nên sức thuyết phục thật sự từ mỗi nhân vật của Ngọc Hiệp. Mấy năm nay, Ngọc Hiệp ít xuất hiện hơn trên màn ảnh bởi chị đảm nhiệm một vị trí mới Phó Giám đốc điều hành hãng phim Việt. Công việc khiến chị bận rộn từ sáng đến tối mịt, từ ngày này sang ngày khác: nào là tổ chức đặt viết kịch bản, nào là xây dựng kế hoạch làm việc cụ thể của hãng. Nào là điều hành việc sản xuất phim nhựa và phim truyện truyền hình nhiều tập, nào là xem nháp các phim để góp ý kiến...
Với khối lượng công việc của hãng là sản xuất trung bình hai bộ phim truyện nhựa và 200 giờ phim truyện truyền hình một năm, quả là Ngọc Hiệp và toàn bộ cán bộ, nhân viên của hãng luôn phải gồng mình để hoàn thành công việc.
Ngọc Hiệp là người phụ nữ nghị lực và đam mê nghề nghiệp. Nghiệp diễn viên mà chị theo đuổi gần hai chục năm cũng có thể xem là đã thành công, nhưng chị không bằng lòng ở đó. Quyết định đến với những cuộc thử sức mới trong điện ảnh, năm 2002, Ngọc Hiệp đi thi và đỗ vào lớp đạo diễn tại chức của Trường đại học Sân khấu điện ảnh Hà Nội, cùng với một số đạo diễn tên tuổi đã khá quen thuộc như Trần Cảnh Ðôn, Ðỗ Phú Hải... Trong điện ảnh, đạo diễn được coi là một nghề nặng nhọc, chủ yếu dành cho nam giới nên trong số 45 học viên lớp Hiệp chỉ có năm người là phụ nữ.
Vừa học, Hiệp vừa làm phó đạo diễn cho nhiều bộ phim truyền hình, trong đó có những bộ phim dài tập được đông đảo khán giả yêu mến như Blu trắng, Hàn Mặc Tử... Sức hút của điện ảnh đến lạ, làm cho người ta đã bước chân vào là quên hết vất vả, là đắm đuối đi theo. Ðiều này lý giải tại sao một người phụ nữ mảnh mai như Ngọc Hiệp lại có thể lăn lộn không biết mệt mỏi từ phim này sang phim khác. Dốc tâm sức cho nghề nhưng trên thực tế chị là người phụ nữ dịu dàng và rất có ý thức chăm lo cho gia đình. Chồng chị, anh Thành Danh, vốn là thầy dạy kịch câm của Hiệp từ hồi Hiệp còn là một cô học trò. Nhưng tình yêu đến với họ mãi về sau này, và khi Hiệp gắn bó không thể rời điện ảnh cũng là lúc anh quyết định gắn sự nghiệp của mình với kinh doanh để bảo đảm một cuộc sống gia đình ổn định. Họ có một cô con gái 13 tuổi tên là Như Quỳnh. Vì công việc cha mẹ thường vắng nhà nhưng ba thành viên trong gia đình đều thấy hạnh phúc.