Cùng với Mai Văn Dâu, bị cáo Phan Nghĩa Hiệp cũng được Hội đồng xét xử chấp nhận một phần kháng cáo, tuyên phạt ba năm tù (giảm một năm tù so với án sơ thẩm).
Hội đồng xét xử tuyên bác kháng cáo của sáu bị cáo còn lại bao gồm Lê Văn Thắng, Nguyễn Cương, Mai Thanh Hải, Lai Wai Hung, Trần Thu Lan và Phan Anh Tuấn, tuyên giữ nguyên mức hình phạt mà toà sơ thẩm đã tuyên đối với các bị cáo này.
Xét nội dung kháng cáo của các bị cáo, căn cứ các chứng cứ thu thập của cơ quan điều tra, kết quả thẩm vấn tại toà, Hội đồng xét xử khẳng định, bản án mà hội đồng xét xử sơ thẩm đã tuyên đối với các bị cáo là đúng người, đúng tội, đúng pháp luật.
Bị cáo Mai Văn Dâu thừa nhận, từ tháng 6-2003 đến tháng 6-2004, ông có sáu lần tiếp Nguyễn Cương, Lai Wai Hung và đại diện một số doanh nghiệp tại nhà riêng, nhận hồ sơ xin cấp hạn ngạch hàng dệt may của các doanh nghiệp này, trong đó có năm lần “bút phê” ghi “Chuyển Vụ Xuất – Nhập khẩu xem xét giải quyết”.
Kết quả là các doanh nghiệp đều được xét cấp hạn ngạch. Có doanh nghiệp được cấp hạn ngạch ưu tiên vượt mức cho phép từ 30 đến 60%.
Tại toà, mặc dù Mai Văn Dâu vẫn khăng khăng cho rằng mình không nhận tiền hối lộ do Nguyễn Cương đưa. Tuy nhiên căn cứ lời khai của các bị cáo khác, Hội đồng xét xử khẳng định: Có đủ cơ sở kết luận Mai Văn Dâu đã nhận tiền hối lộ 6.000 USD; mức án 14 năm tù mà toà sơ thẩm đã tuyên đối với bị cáo là đã xem xét các tình tiết giảm nhẹ theo luật định.
Trong quá trình thẩm vấn, tuy Mai Văn Dâu còn quanh co chối tội, nhưng khi được nói lời cuối cùng, Mai Văn Dâu đã tỏ ra ăn năn hối cải, nên Hội đồng xét xử áp dụng chính sách khoan hồng của Nhà nước, giảm nhẹ một phần hình phạt cho bị cáo này.
Với bị cáo Lê Văn Thắng, Hội đồng xét xử có đủ cơ sở kết luận, Lê Văn Thắng phạm tội nhận hối lộ. Từ tháng 3-2003 đến tháng 4-2004, Thắng đã 11 lần gặp, nhận hồ sơ xin cấp hạn ngạch của Trần Thu Lan; nhận của Lan tổng cộng 15.000 USD; đề nghị duyệt cấp cho Lan 98.842 tá sản phẩm các loại, cao hơn nhiều lần so với các doanh nghiệp khác.
Lê Văn Thắng còn gặp Trần Kim Dung, nhận từ Dung hồ sơ xin cấp hạn ngạch hàng dệt may của Công ty QMI; nhận hối lộ của Trần Kim Dung 3.000 USD; đề nghị cấp cho Công ty QMI 23.653 tá sản phẩm các loại… Hội đồng xét xử khẳng định, tính chất phạm tội của Lê Văn Thắng là rất nghiêm trọng, gây nguy hiểm cho xã hội. Mức án mà hội đồng xét xử sơ thẩm dành cho bị cáo là thoả đáng. Tại toà, Lê Văn Thắng không đưa ra thêm được tình tiết mới, do vậy không có căn cứ để xem xét giảm nhẹ hình phạt cho bị cáo.
Đối với Nguyễn Cương, Hội đồng xét xử nhận định, là Phó truởng ban quản lý các khu công nghiệp, khu chế xuất thành phố Hồ Chí Minh, Nguyễn Cương đã lợi dụng mối quan hệ với Mai Văn Dâu, làm đầu mối lôi kéo, tổ chức cho đại diện một số doanh nghiệp có nhu cầu xin cấp hạn ngạch hàng dệt may xuất khẩu, nhận tiền của họ rồi đem đi hối lộ cho một số cán bộ trong Bộ Thương mại.
Mức án 12 năm tù mà Toà sơ thẩm đã tuyên đối với Nguyễn Cương là còn nhẹ so với tính chất, hành vi phạm tội mà Cương gây ra, không có căn cứ để xem xét giảm nhẹ hình phạt cho bị cáo.
Đối với bị cáo Lai Wai Hung, là Phó tổng giám đốc Công ty TNHH Sun dance Clothing Việt Nam, Lai Wai Hung đã trực tiếp đưa cho Nguyễn Cương 18.000 USD để Cương làm môi giới xin cấp hạn ngạch cho công ty do mình phụ trách. Tại toà, Lai Wai Hung không đưa ra được tình tiết nào mới do vậy Hội đồng xét xử không có căn cứ xem xét giảm nhẹ hình phạt cho bị cáo.
Với bị cáo Mai Thanh Hải, Hội đồng xét xử kết luận, tháng 6-2003, Hải nhận của Đặng Vũ Quang 560 triệu đồng để “chạy” xin cấp hạn ngạch cho công ty Qualitex. Thực tế Hải không tác động đến ai trong Bộ Thương mại để “chạy” mà dùng cho riêng mình. Do vậy có đủ cơ sở kết luận Hải phạm tội Lừa đảo chiếm đoạt tài sản.
Với hành vi làm giả tài liệu của cơ quan, tổ chức, năm 2002, Hải nộp cho vụ Tổ chức cán bộ của Bộ Thương mại một văn bằng tốt nghiệp đại học ngoại thương, có xác nhận của cơ quan công chứng. Qua thẩm định, đó là văn bằng giả. Chữ ký và con dấu công chứng cũng là giả mạo. Do vậy việc toà sơ thẩm tuyên Mai Thanh Hải phạm hai tội Lừa đảo chiếm đoạt tài sản và làm giả tài liệu của cơ quan tổ chức là đúng người, đúng tội.
Hội đồng xét xử cũng tuyên bác kháng cáo của bị cáo Lê Văn Thắng xin lại số tiền 21 triệu 500 nghìn đồng; 9.160 USD; 40 Euro thu giữ của Lê Văn Thắng; tuyên tịch thu số tiền trên vì đó là số tiền do Thắng thu lợi bất chính ìa có.
Tòa cũng bác kháng cáo, buộc người có quyền lợi và nghĩa vụ liên quan là bà Nguyễn Thị Thu Hà phải nộp 1 tỷ 500 triệu đồng là số tiền mà bà Thu Hà dùng để đưa cho Mai Thanh Hải nhờ “chạy” cô-ta hàng dệt may cho Qualitex.