Đừng để hối tiếc

Tuần trước, tôi đã làm một việc mà 20 học trò già đầu của tôi khó lòng tha thứ: Tôi cho họ bài tập về nhà. Với những đứa trẻ, nhiệm vụ tôi giao có lẽ chẳng khó khăn mấy, chỉ là "thổ lộ tình cảm của bạn với người mà bạn thương yêu nhất nhưng chưa bao giờ hoặc đã lâu bạn chưa bày tỏ tình cảm . Tuy nhiên, quá nửa học trò của tôi là những người đàn ông trên 35 tuổi, nên bài tập về nhà tôi giao có thể sẽ “quá sức” với một số người.

Biết vậy, vào đầu giờ học tôi chỉ hỏi thử trong lớp có ai muốn kể lại chuyện mình "đã làm điều đó như thế nào”. Tôi đoán chắc rằng cánh tay đầu tiên giơ lên sẽ là của phụ nữ. Nhưng không, một anh chàng to như con gấu không nói không rằng lúng túng xô bàn ghế ầm ầm đứng dậy. Và đây là câu chuyện của người đàn ông nọ: “Nói thật, lúc cô ra bài tôi giận lắm. Người ngoài lấy quyền gì ra lệnh cho tôi phải làm hay không làm những việc riêng tư? Nhưng dọc đường về nhà, lương tâm tôi không để cho tôi yên. Cô biết đấy, thế nghĩa là cô nói trúng phóc. Tôi biết người mà tôi phải nói lời yêu thương là ai. Năm năm trước cha con tôi giận nhau vì một chuyện không đâu. Chúng tôi chỉ gặp nhau một lần vào dịp năm mới khi cả nhà tụ họp, nhưng vẫn lảng tránh nhau. Có việc gì cần, tôi và cha tôi đều nhắn qua mẹ tôi. Bà đã vài lần tìm cách hòa giải nhưng máu "gà trống” cứng đầu vẫn không dịu xuống.

Trước khi đánh xe vào cổng, tôi quyết định sẽ đến gặp cha và nói với ông rằng tôi rất yêu ông. Nghĩ được thế, người tôi tự dưng nhẹ nhõm như quẳng được cục đá đè nặng trên ngực tôi suốt 5 năm nay. Còn ngái ngủ vì bị tôi đánh thức, nhưng khi nghe tôi thông báo quyết định dàn hòa với cha, vợ tôi nhảy lên ôm hôn tôi. Chúng tôi ngồi bên nhau, cùng uống cà-phê và nói chuyện đến gần sáng mới nhắm mắt.

Mặc dù trải qua một đêm hầu như không ngủ, nhưng sáng hôm sau tôi rất phấn chấn. Tôi đến sở làm việc và chỉ trong hai tiếng đồng hồ, tôi dã thu xếp xong lượng công việc mà những hôm khác tôi phải bỏ ra cả ngày mới xong. Buổi trưa, tôi gọi điện cho cha. Đáp lại câu hỏi của tôi rằng nếu tối nay tôi có thể tới chỗ ông để nói một việc "rất quan trọng” hay không, cha tôi đáp lại nhát gừng: "Có việc gì?”, Tôi phải giải thích một hồi và cam đoan là sẽ không phí thời giờ của ông, cha tôi mới chịu gật đầu.

Trước giờ ăn tối, tôi bấm chuông nhà cha mẹ, lòng những thầm mong người mở cửa không phải là mẹ tôi như thường lệ . Nếu là bà , chắc tôi sẽ không cầm lòng nổi và những lời tôi dành cho cha sẽ lại tuôn ra hết. May thay, cha tôi dừng ngay sau cánh cửa vừa mở ra. Dường như sợ rằng cha tôi (hoặc chính tôi nữa) có thể đổi ý, tôi dấn một bước đứng chắn giữa cửa. "Cha, con đến chỉ để nói...”. Tới đây,bỗng nhiên giọng tôi nghẹn lại, có cái gì đó dâng lên giữa cổ họng đau nhói “... để nói rằng con yêu cha vô cùng...”, tôi hít một hơi thật mạnh và nói nốt câu. "Ta cũng vậy, con trai ạ” , cha tôi run run đáp. Những nếp nhăn nơi khoé mắt ông không còn hằn nếp, đôi lông mày rậm giao nhau giữa trán giãn qua hai bên. Mắt cha con tôi nhìn xoáy sâu vào nhau, tay nắm chặt tay, mẹ tôi rấm rứt khóc (phụ nữ là thế đấy, vui cũng khóc, buồn cũng khóc).

Nhưng đấy chưa phải là điều quan trọng nhất tôi muốn nói với các bạn. Hai ngày sau cuộc gặp, cha tôi đột ngột qua đời vì một cơn đột quỵ tim. Nếu tôi không nói ra tình cảm của tôi, cha con tôi kẻ đi người ở đều cảm thấy đau khổ. Vậy nên, như các bạn thấy đấy: chớ nên chần chờ trước những việc cần làm, nếu không một ngày kia bạn sẽ phải hối tiếc .

Có thể bạn quan tâm