Thơ Nguyễn Ngọc Phú

Thơ Nguyễn Ngọc Phú

Nhà thơ Nguyễn Ngọc Phú từng tham gia quân đội trong chiến tranh, hiện là Phó Chủ tịch Hội VHNT tỉnh Hà Tĩnh.

Các tập thơ đã xuất bản: Ðám mây màu vẩy cá, Giấc mơ lưới, Hoàng hôn độc bình.

Giải thưởng thơ Báo Văn nghệ, Giải thưởng Nguyễn Du, tặng thưởng của Ủy ban Liên hiệp toàn quốc các Hội VHNT Việt Nam.

Là người con của miền quê biển mang những ký ức lấp lánh tuổi thơ, sâu đằm mà bồng bột tình yêu, thơ Nguyễn Ngọc Phú vừa có sự lấp lánh của những sắc mầu tươi đẹp của cuộc sống, vừa có sự chân thành, đắm đuối của một trái tim đa cảm. Thơ anh được bạn đọc trẻ yêu thích, tìm đọc, đó chính là hạnh phúc mà thơ ca mang lại.

Hoàng hôn mùa hạ

Chầm chậm phù sa dạt về bến nhớ
Vết rạn ngày qua khảm ký ức lòng thuyền
Ta dấm rượu ủ vào bếp trấu
Em như là chưng cất mới lên men

Mùa hạ thôi nôi tiếng tre, tiếng trúc
Ta ở bên này lệch phách "lới lơ..."
Có chú Chìa vôi nhúng đuôi vào nhóng nhánh
Mắt Chuồn kim xâu chỉ nối tơ vò.

Chiều thong thả rót men vào chiếc bình gốm đất
Vấn vít đời ta dây bí, tay bầu
Mẹ gom nhặt muộn màng cho hoa đèn bớt nhạt
Hoàng hôn độc bình chín rạn màu nâu...

Về

Bỏ vườn, ra phố nhiều năm
Chiều nay rẽ nắng về thăm lại vườn

Cánh ong rủ rỉ dẫn đường
Tôi tìm góc khuất tâm hồn của tôi...

Ðêm sao mọc sởi da trời
Tôi thành khách trọ một đời loanh quanh

May còn một chút hồn xanh
Còn chưa vướng bụi thị thành khói xe

Còn mong tìm lại lối về
Nhà cao, phố xá không che được mình...

Lần tìm bước gió rung rinh
Hình như mình nhấc nổi mình từ đây.

Mẹ miền Trung

Mẹ ngồi chạng vạng hoàng hôn
Khói bếp ngấm vào rơm rạ
Quả cau mẹ bổ làm tư
Trầu cay xua đi rét giá

Áo mẹ nâu sồng màu đất
Tóc sương rụng trước tháng mười
Bát canh cua đồng nổi gạch
Hè về mát ngọt mồng tơi

Mẹ mang thai con chín tháng
(Chín tháng lớn hơn mười ngày)
Mẹ tính tuổi đồng mùa cấy
Bấm mòn mấy đốt ngón tay

Chiếc giỏ đựng mùa gặt lớn
Chiếc cày vẫn gọi: Chìa vôi
Chim Khách kêu chi sốt ruột
Mẹ đem chăn chiếu ra phơi...

Chiều nay nghe tin lụt lớn
Mẹ ơi! dáng mẹ lưng còng
Cái cột, cái kèo, chiếc võng
Ðỡ đần mẹ chút nào không?

Cánh đồng nước ngập mênh mông
Cây lúa ngậm phù - sa - sượng
Bóng mẹ miền Trung lội ruộng
Hắt lên mây trắng cuối chiều...

Chiếc bình ánh sáng

Chiếc bình ánh sáng trong veo, tôi đơm bong bóng nước
Những bầy cá theo đàn búng vây lóc chóc
Mây - rớm - bão - xa...

Tôi rấm nỗi buồn mình xuống cát
Muối chưa ướp hết ngày
Buồm không che kín ngực

Ơ, chú bé cánh chuồn dính ớt
Ơ, tuổi thơ gieo túi hạt vừng...

Có thể bạn quan tâm