Rớt hạng: mất gì, được gì?

Charlton thăng hạng mùa bóng
1999-2000 nhờ động lực từ các CĐV.
Charlton thăng hạng mùa bóng 1999-2000 nhờ động lực từ các CĐV.

Theo báo The Times, một đội văng khỏi Premiership trước mắt mất toi khoảng 18 triệu bảng/năm. Đấy là con số chênh lệch giữa thu nhập bình quân của một đội Ngoại hạng với một đội hạng nhất, và chúng ta không cần băn khoăn về tính xác thực của con số ấy (bởi đã có các chuyên viên kinh tế "tính" hộ).

Cái mất trên thực tế của một đội rớt hạng không đơn giản như thế. Từ khi Premiership ra đời, có khoảng 25% số đội rớt hạng lập tức đối diện nguy cơ phá sản hoặc phá sản thật (dù sau đó nhờ được cứu nên thoát khỏi tình trạng giải tán đội bóng). Tất yếu phải thế, vì tiền chia bản quyền truyền hình của 20 CLB Ngoại hạng thường cao gấp 2 hoặc 3 1ần so với 72 CLB phía dưới cộng lại. Một nửa bảng Ngoại hạng có cơ hội thi đấu quốc tế (Champions League, cúp UEFA, cúp Intertoto, các giải giao hữu đầu mùa, các chuyến thi đấu biểu diễn trong mùa hè), đồng nghĩa với việc tăng thu nhập và cơ hội kinh doanh, quảng cáo. Ngược lại, đội rớt hạng không chỉ giảm mạnh về thu nhập mà còn lỗ nặng so với các đội  khác cùng hạng. Họ vẫn phải trả lương cầu thủ theo "mức ngoại hạng", vì các hợp đồng cũ còn hiệu lực; họ thường không có thêm mà chỉ mất đi các cầu thủ giỏi. Giám đốc điều hành của họ thì mất uy tín với giới tài trợ... Tóm lại, cái mất vô hình to hơn cả cái mất hữu hình.

Khi Nottingham Forest trở thành cựu vô địch cúp C1 duy nhất trong lịch sử bóng đá châu Âu rớt xuống đến bảng hạng Ba, họ càng thấm thía nỗi đau từ cái mất vô hình nêu trên. Bradford, Queens Park Rangers, Swindon cũng thế, dù không "đau" bằng.

Nhưng không phải đội bóng rớt hạng nào cũng xuôi tay phó thác số phận cho quy luật chung của thứ bóng đá thị trường khắc nghiệt. Rớt hạng năm 2003, West Bromwich lập tức thăng hạng ngay mùa bóng kế tiếp và nay họ lại trụ hạng. Trước đó là Manchester City, Blackbum, Charlton, Sunderland... Nguyên nhân thành công sau khi rớt hạng của các đội này (chúng ta cũng khỏi băn khoăn, bởi các nhà chuyên môn đã nghiên cứu thật tỉ mỉ trước khi kết luận): sức hậu thuẫn của cổ động viên. Khi Charlton thăng hạng trong mùa bóng 1997- 98, số khán giả mua vé nguyên mùa của đội tăng vọt từ 5.500 lên 13.000. Nhưng sau khi Charlton rớt hạng ở mùa 1998-99, khán giả trung thành với họ lại càng tăng (15.000) và đấy là động lực quan trọng để Charlton thăng hạng trong mùa 1999-2000. Với Blackburn, hình ảnh cả SVĐ đứng dậy vỗ tay động viên khi đội rớt hạng năm 1999 chắc chắn là có ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với "ngày trở về " Premiership.

M.U hoặc Arsenal chắc không bao giờ có cái "được" của một đội rớt hạng như Charlton, Blackburn. Còn đối với Southampton, Norwich, Crystal Palace, chỉ mong họ không phải chịu cái "mất" như Forest. Mười triệu hay 20 triệu bảng, hóa ra chưa là gì cả!

Có thể bạn quan tâm