Gần đây, trên mạng internet và qua các đài nước ngoài, người ta đưa tin rùm beng là ông Hoàng Minh Chính lợi dụng việc được sang chữa bệnh ở Mỹ để hoạt động chính trị chống lại Ðảng Cộng sản Việt Nam và nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam. Chúng tôi chỉ nêu lên mấy nét mà Hoàng Minh Chính đã xuyên tạc trắng trợn. Thực ra những luận điệu xuyên tạc này không có gì mới. Ông đã có các cuộc trả lời phỏng vấn và nói chuyện ở Mỹ về chủ đề "Chủ nghĩa Mác và hệ lụy". Nội dung chủ yếu các bài phát biểu của ông ta là xuyên tạc chủ nghĩa Mác - Lê-nin, vu khống Ðảng và Nhà nước Việt Nam.
Với tư cách là người bạn cũ, đã cùng học với ông Hoàng Minh Chính ở trường Ðảng cao cấp trực thuộc Ban Chấp hành T.Ư Ðảng Cộng sản Liên Xô từ năm 1957 đến 1960, tôi hiểu rõ ông Hoàng Minh Chính là người như thế nào, nhất là về mặt quan điểm chính trị.
Tổ ba người (gồm Hoàng Minh Chính, Lê Khoa Minh và Ngô Thành Dương) được phân công chuyên nghiên cứu về triết học Mác - Lê-nin. Chúng tôi say sưa học tập và nghiên cứu các tác phẩm kinh điển của chủ nghĩa Mác - Lê-nin. Sau bao năm hoạt động cách mạng, đến khi được học lý luận, chúng tôi như người khát được uống nước.
Qua bài giảng của các giáo sư, các cuộc thảo luận và tự nghiên cứu, chúng tôi đều nhất trí với nhau, hiểu rõ bản chất của chủ nghĩa Mác - Lê-nin nói chung và triết học Mác - Lê-nin nói riêng là một khoa học, học thuyết đã kế thừa và phát triển những tư tưởng, tinh hoa của các nhà triết học và lý luận của loài người từ thời cổ đại cho đến thế kỷ 19; cung cấp một phương pháp khoa học là chủ nghĩa duy vật biện chứng để nhận thức và hoạt động thực tiễn; cống hiến cho loài người chủ nghĩa duy vật lịch sử, vạch ra quy luật phát triển của xã hội loài người.
Chúng tôi đều nhất trí tán thành chủ nghĩa xã hội, tiến lên chủ nghĩa Cộng sản là lý tưởng cao đẹp. Chúng tôi rất tin tưởng vào học thuyết Mác - Lê-nin và quyết tâm học tập, nghiên cứu để nắm được thực chất của lý luận khoa học đó, phê phán những luận điệu của kẻ thù đã xuyên tạc chủ nghĩa Mác - Lê-nin, để bảo vệ sự trong sáng của học thuyết đó.
Sau khi học xong về nước, ông Hoàng Minh Chính nhận làm Tổ trưởng triết học của Ủy ban Khoa học xã hội Việt Nam, với ý định xây dựng thành viện nghiên cứu triết học chủ nghĩa Mác - Lê-nin. Ðó là một ý định tốt, chúng tôi rất hoan nghênh.
Do có sự nhất trí với nhau về quan điểm lý luận, nên chúng tôi cộng tác với nhau chặt chẽ trong việc nghiên cứu triết học Mác - Lê-nin. Ông Hoàng Minh Chính đã được mời giảng một số buổi về triết học Mác - Lê-nin ở trường Ðảng Nguyễn Ái Quốc và vài nơi khác. Và vì thế, ông được coi như người có công góp phần xây dựng Viện Triết học Việt Nam.
Nhưng một bước ngoặt đã xảy ra.
Ðầu những năm 60, thế kỷ 20, trên trường quốc tế, Ðảng Cộng sản Liên Xô, do Khơ-rút-sốp đứng đầu, đã nêu ra thuyết "chung sống hòa bình" với Mỹ, vì họ cho rằng cuộc đấu tranh giữa hai phe xã hội chủ nghĩa và tư bản chủ nghĩa có nguy cơ dẫn đến cuộc chiến tranh thế giới thứ ba, với vũ khí hạt nhân, thì điều đó sẽ là một thảm họa cho nhân loại(!)
Với tinh thần hăng hái, ưa cái mới, nhưng do cực đoan, ông Hoàng Minh Chính đã tiếp thu thuyết "chung sống hòa bình" một cách "say sưa". Ông tranh thủ mọi diễn đàn để truyền bá thuyết này. Trong hoàn cảnh thực tiễn của cách mạng Việt Nam hồi đó, ở miền nam, Mỹ - Diệm lê máy chém khắp nơi tàn sát những người yêu nước. Cách mạng miền nam không có con đường nào khác là phải đấu tranh chính trị kết hợp với đấu tranh vũ trang.
Ðảng ta, đứng đầu là Chủ tịch Hồ Chí Minh chủ trương lãnh đạo nhân dân tiến hành cuộc chiến tranh chống Mỹ, cứu nước để bảo vệ nền độc lập và thống nhất Tổ quốc. Tư tưởng "chung sống hòa bình" là rất nguy hại đến sự thống nhất tư tưởng trong Ðảng và nhân dân.
Trong khi đó, ông Hoàng Minh Chính lại "say sưa" tuyên truyền thuyết "chung sống hòa bình". Ðó là một sai lầm nghiêm trọng. Ðảng ta đã buộc phải có biện pháp đối với Hoàng Minh Chính và một số cán bộ theo đuôi, khi nhóm người này đi vào hoạt động có tổ chức chống đối Ðảng, Nhà nước và nhân dân ta.
Trong thời gian đó, lòng tự ái cao độ đã khiến cho Hoàng Minh Chính mất hết sự suy nghĩ tỉnh táo. Ông vẫn khăng khăng giữ quan điểm và hành động của mình.
Khi ông Hoàng Minh Chính được trở về gia đình, đồng chí Lê Khoa Minh và tôi đã có lần gặp ông. Với tình bạn cũ, chúng tôi chân thành góp ý với ông, nhưng Hoàng Minh Chính không chịu lắng nghe vì ông có tính tự cao, tự đại quá nặng.
Cuộc chiến tranh chống Mỹ, cứu nước kết thúc thắng lợi năm 1975, miền nam hoàn toàn giải phóng, đất nước thống nhất, chứng tỏ đường lối chống Mỹ, cứu nước của Ðảng ta là đúng đắn. Toàn dân ta rất phấn khởi, vui mừng trước thắng lợi vẻ vang đó. Ðáng lẽ Hoàng Minh Chính phải nhận ra sai lầm của mình, nhưng ông ta vẫn không hề thay đổi suy nghĩ và hành động.
Từ năm 1986, Ðảng ta chủ trương đổi mới toàn diện đất nước, trước hết là đổi mới tư duy, sửa chữa những khuyết điểm, sai lầm đã mắc phải để vận dụng lý luận của chủ nghĩa Mác - Lê-nin một cách đúng đắn, sáng tạo trong sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội ở nước ta.
Qua 20 năm, công cuộc đổi mới đã giành được những thành tựu to lớn và rất quan trọng về các mặt kinh tế, chính trị, văn hóa, xã hội. Ðó là minh chứng hùng hồn về sự kiên định và vận dụng sáng tạo chủ nghĩa Mác - Lê-nin, tư tưởng Hồ Chí Minh vào thực tế đất nước trong điều kiện mới.
Nhờ chính sách nhân đạo của Ðảng và Nhà nước ta, ông Hoàng Minh Chính được ra nước ngoài để chữa bệnh. Ông ta đã lợi dụng cơ hội này để hoạt động chống đối Ðảng Cộng sản Việt Nam và Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam.
Trong bài nói chuyện với chủ đề "Chủ nghĩa Mác và hệ lụy", ông Hoàng Minh Chính đã xuyên tạc trắng trợn những nguyên lý của chủ nghĩa Mác - Lê-nin.
Ở đây tôi chỉ nêu ra mấy nét về sự xuyên tạc đó. Ông Hoàng Minh Chính nói: "Trước hết Mác và Ăng-ghen tuyên bố rằng "lịch sử tất cả các xã hội tồn tại từ trước đến nay chỉ là lịch sử đấu tranh giai cấp". Luận điểm này đi ngược lại lịch sử phát triển khách quan của xã hội loài người. Con người cũng như xã hội tồn tại trước hết là do quy luật sinh tồn phải hiệp lực cho mưu sinh và cải thiện thường xuyên cuộc sống vật chất. Sản xuất và thương mại, khoa học và công nghệ ngày càng phát triển là cơ sở vật chất và nền tảng của xã hội. Trên nền tảng đó được xây dựng thượng tầng kiến trúc và thể chế chính trị, giai cấp, nhà nước, luật pháp, văn hóa, v.v.".
Như vậy là ở đoạn nói về quy luật khách quan, ông Hoàng Minh Chính đã lặp lại gần như nguyên xi những nguyên lý của chủ nghĩa duy vật lịch sử mà Mác đã phát minh ra. Nhưng ông lại phê phán Mác là đã đi ngược lại lịch sử. Trên cơ sở phân tích sự phát triển xã hội là sự phát triển của các phương thức sản xuất nối tiếp nhau, Mác và Ăng-ghen mới nói đến đấu tranh giai cấp trong xã hội có giai cấp. Ông Hoàng Minh Chính xuyên tạc lý luận của Mác và Ăng-ghen về đấu tranh giai cấp. Mác và Ăng-ghen nói lịch sử xã hội từ khi có giai cấp là lịch sử đấu tranh giai cấp (trừ xã hội cộng sản nguyên thủy). Theo các ông, đấu tranh giai cấp chỉ là phản ánh những mâu thuẫn trong phương thức sản xuất, mâu thuẫn giữa lực lượng sản xuất và quan hệ sản xuất.
Ông Hoàng Minh Chính còn xuyên tạc một nguyên lý quan trọng của chủ nghĩa Mác là chuyên chính vô sản. Ông ta nói "chuyên chính vô sản không là cái gì khác là bạo lực". Ông ta cho rằng chuyên chính vô sản là "duy ý chí, sáng tạo ra xã hội xã hội chủ nghĩa bằng chuyên chính vô sản cực đoan, hà khắc nhất, phù phiếm nhất trong lịch sử nhân loại". Ðó là một sự vu cáo trắng trợn. Về điều này, Lê-nin đã giải thích, chuyên chính vô sản chẳng qua chỉ là sự lãnh đạo của Ðảng của giai cấp vô sản để đưa cách mạng tiến lên chủ nghĩa xã hội. Lê-nin lại nói, nền chuyên chính vô sản chính là nền dân chủ vô sản. Vậy mà, ông Hoàng Minh Chính kết luận: "Học thuyết tư biện của Mác mang tính phản lịch sử, phản khoa học, duy ý chí, cực đoan, cực tả"(!)
Chúng tôi chỉ nêu lên mấy nét mà Hoàng Minh Chính đã xuyên tạc trắng trợn. Thực ra những luận điệu xuyên tạc này không có gì mới. Từ khi chủ nghĩa Mác ra đời và được truyền bá rộng rãi trong giai cấp công nhân và nhân dân lao động toàn thế giới thì những kẻ thù của chủ nghĩa Mác đã xuyên tạc, vu khống chủ nghĩa Mác như thế. Cho đến ngày nay, những kẻ chống cộng cũng chỉ lặp lại những luận điệu cũ rích đó. Nhưng trên thực tế, chúng không lừa bịp được những người có lương tri.
Ông Hoàng Minh Chính vu cáo trắng trợn Nhà nước và xã hội Việt Nam hiện nay như sau: "Cái nhà tù lớn là nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam và cốt sao để các tù nhân các loại gồm 80 triệu con người cam phận là tù nhân nô lệ, và cốt sao để an ninh chính trị được bảo đảm. Như vậy phát triển là để củng cố các nhà tù lớn nhỏ chứ đâu phải để mở rộng tự do dân chủ cho nhân dân". Ông Hoàng Minh Chính "dẫn chứng" bằng cách bịa đặt là ở Việt Nam đã xảy ra những vụ đàn áp dân tộc thiểu số và tôn giáo.
Như vậy, theo ông Chính, nước Việt Nam, sau 20 năm đổi mới chỉ là một "nhà tù" giam 80 triệu dân. Tôi xin miễn bình luận về sự vu khống trắng trợn này. Bởi thực tế đất nước ta đã bác bỏ sự vu khống đó.
Tôi chỉ nhắc đến một sự kiện là vừa qua, ông Nguyễn Cao Kỳ, một người của chính quyền Sài Gòn trước đây đã về thăm quê hương, được đi tham quan nhiều nơi trên đất nước, đã thừa nhận sự phát triển tốt đẹp của đất nước dưới sự lãnh đạo của Ðảng Cộng sản Việt Nam và Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam. Thế mà ông Hoàng Minh Chính lại trở thành một kẻ ngoan cố hơn những kẻ ngoan cố, vì ôm hận thất bại; lặp lại luận điệu xuyên tạc, vu khống của các thế lực thù địch đòi xóa bỏ chủ nghĩa Mác - Lê-nin, chống lại Ðảng, Nhà nước và nhân dân Việt Nam.
Như thế là Hoàng Minh Chính đã bộc lộ rõ bộ mặt phản bội: Phản bội chủ nghĩa Mác - Lê-nin mà ông đã có thời tôn sùng; phản bội Ðảng Cộng sản Việt Nam mà trước đây ông đã thề trung thành; phản bội Tổ quốc Việt Nam, vì ôm chân những kẻ đã xâm lược nước ta.