Nói lời yêu thương

Chuyện ba mẹ

NDO - Có những ngày, con bỗng ngồi nhớ lại nhà mình từ thời chị em con còn nhỏ. Ký ức bỗng quay lại rõ ràng lần lượt như những thước phim. Nhớ về ba, hình ảnh rõ nhất, đẹp nhất trong con là lần đầu con về phép sau hai năm đi học xa nhà. Con bước ra cửa nhà ga, ba cười vui thật vui, ôm con và nói "con gái tôi ! con gái tôi !". Nụ cười tươi trên gương mặt ba hạnh phúc hôm đó không gì đẹp và rạng rỡ hơn. Con nhớ vô cùng...

Ký ức về mẹ như đằm hơn. Con thường nhớ đến mẹ với những bài học. Mẹ hay nói chuyện với con cái, trong mỗi câu chuyện mẹ kể luôn kèm theo những thông điệp về con người, về nhân cách, về cách cư xử (mà mẹ gọi là cách ăn ở) và cách định hướng cho cuộc sống. Nhiều điều con chẳng nhận ra ngay, nhưng mỗi ngày lớn thêm, con lại ngộ ra cách nuôi dạy chị em con của mẹ. Mẹ nghị lực, quyết đoán và luôn sống tích cực, chắc là được rèn qua những vật lộn với khó khăn vất vả của cuộc sống. Mẹ thừa hưởng cốt cách từ bà ngoại con, tinh tế và nghĩ rộng trong cư xử.

Mẹ hài hước, con cái đều thừa hưởng điều này từ mẹ. Mỗi khi cả nhà vui đùa, ba chỉ cười. Ngày xưa và bây giờ, cứ đông đủ là nhà mình đầy ắp những câu đùa, đầy ắp tiếng cười, thật vui.

Dường như có sự phân công tự nguyện giữa ba mẹ: Mẹ lo lắng mọi việc trong nhà, cái ăn, cái mặc, đến sắp xếp chi tiêu. Ba chỉ đi làm đưa hết lương cho mẹ, và lo việc học hành, sách vở, dạy và truyền tính hiếu học cho con cái. Thời còn nghèo, cái nồi cơm đủ cho cả nhà là nỗi lo lớn nhất, cho nên cảm giác như mẹ là nội tướng trong nhà. Tuy vậy, mẹ luôn khiêm nhường trước ba. Mẹ nhận tất cả những vất vả để ba tập trung cho công việc mà ba rất yêu thích. Xưa mẹ có lúc mặc quần áo vá, nhưng ba luôn có vài cái sơ mi đẹp, luôn được mẹ giặt, treo phẳng phiu, cẩn thận, chỉn chu.

Thời gian chúng con xa mẹ đi học, rồi đi làm, ai cũng thường xuyên có thư mẹ viết. Những lá thư tay dài, chia sẻ, tâm sự, dặn dò. Chữ mẹ rất đẹp, đến bây giờ vẫn đẹp: cứng cáp, đều đặn, ngay thẳng và rõ ràng. '... làm cha mẹ ai cũng mong con mình không vấp ngã, nhưng mẹ cũng luôn dạy các con nếu vấp ngã thì phải biết đứng dậy đi tiếp'.

Năm anh em con trưởng thành rồi mỗi đứa một nơi. Mẹ, ngoài 60 tuổi, quyết học cách chát qua mạng để thường xuyên gặp và nói chuyện với các con. Một lần chát với mẹ khi con đang ở xa quê đến nửa vòng trái đất, trước những thất bại của con, mẹ viết 'Mẹ không trách gì con đâu, mẹ thương con mà'. Mắt con, tay con, màn hình nhòe nước làm con không thể viết tiếp...

Năm đó tự nhiên ba mẹ rất yếu. Ba mẹ vẫn luôn nói để con cái yên tâm, nhưng con biết ba, mẹ lo cho 'khi mình già' các con lớn đều ở xa. Lần đầu tiên mẹ nhắn anh em con cùng lên mạng chát tập thể, bàn về chuyện thừa kế. Nhà mình xưa nay không ai nghĩ đến chuyện đó, mọi người đều tự lập, thương yêu, san sẻ... Con chợt hiểu, ba mẹ chuẩn bị cho 'quy luật'. Mẹ làm con sợ. Con chợt nghĩ rồi chảy dài nước mắt...

Có một điều thật đặc biệt. Ðến giờ, có cháu nội ngoại rồi, khi nói chuyện riêng ba vẫn gọi mẹ bằng tên, xưng anh. Nhiều lần mẹ nhắm đổi, nhưng tại sao lại phải đổi một thói quen dễ thương như thế chứ...