Truyện ngắn: Chiều tím sông Giang

Truyện ngắn: Chiều tím sông Giang

Từ hôm anh Hưởng đi. Chị Nhạn xin với mẹ anh chặt đi hàng rào dâm bụt chia giữa hai vườn cho thoáng. Bà cụ đã đi lại được, cọm cọm ôm rơm vàng trải lên giàn mướp đang độ nở hoa. Tôi theo sau bà như một con mèo nhỏ. Bà là một cây đại thụ đã trải qua không biết bao nhiêu là giông bão với hàng núi những kinh nghiệm thời chiến mà đến cả chị Nhạn nhiều khi cũng phải bật cười. Bà che cho những nụ hoa mướp vàng để tránh máy bay địch. Theo bà, chỗ nào có hoa trái ắt hẳn chỗ ấy có người ở. Thật ra, tôi không tán thành cách đó lắm. Ngoài đồng lúa vẫn xanh rì thì làm sao mà bọn Mỹ lại không biết được nhưng đi theo bà tôi có thể tìm thấy cả những cụ chuồn chuồn ngủ quên trên những cọng rơm khô hay những anh rắn mối béo mẫm ngơ ngác trên giàn đầy rơm mà cứ ngỡ tơ hồng ai vừa hong trong nắng.Tác giả: Trần Quỳnh NgaGiọng đọc: Xuân KhoaLời bình: Nhà văn Võ Phong ĐiệpMinh họa: Họa sĩ Minh MinhThời lượng: 20p45g
Các nghệ nhân ở huyện Quảng Trạch (Quảng Bình) trình diễn nghệ thuật hát Kiều.

Di sản hát Kiều nơi tả ngạn sông Gianh

Hát Kiều là một trong các loại hình nghệ thuật dân gian được hình thành từ việc thể hiện kiệt tác Truyện Kiều của đại thi hào Nguyễn Du. Song nghệ thuật này có đặc trưng riêng là thể hiện tính độc đáo, giàu sức sáng tạo, gắn bó với đời sống tinh thần của người dân vùng tả ngạn sông Gianh, được ghi danh là Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia. Hiện di sản này đang tiếp tục được tỉnh Quảng Bình gìn giữ, trao truyền, lan tỏa và phát huy, làm đẹp thêm cuộc sống.