Huế, Huế ơi mưa bay
Hắt tôi về quá khứ
Tôi gặp người quân tử
Dưới lầu son ngóng gì
Gặp đò Phu Văn lâu
Giọng hò ai nức nở
Thành mờ rêu cách trở
Chia lòng người cổ xưa
Huế ngàn năm mưa mưa
Mặt chuông đồng rạn vỡ
Súng thần công mệt mỏi
Ngồi nghĩ về xa xăm
Giờ chẳng còn ngựa xe
Với áo quần tì thiếp
Bên tôi, em vui thế
Xòe ô khúc khích cười
Huế chiều nay tơ non
Môi em cười loáng ướt
Huế thuở xưa vẫn còn
Buồn đau sau cổng đá
Và tôi đi trong mưa
Lòng rung vang gọi Huế
Với giọng người hôm nay
Gọi những hồn vua cũ
Huế trời giằng dịt mưa
Những cuộc đời rành mạch
Trái tim tôi mặt trời
Sáng hai thời Huế - Huế
NGUYỄN QUANG THIỀU
Nhà mẹ
Thược dược bừng con ngõ đất ngày xưa
sương sớm giữ vệt mưa mùa hạ
tiếng gà cũng nở ra những vì sao lạ
chân tạc vào tận sâu hôm qua
cánh đồng tháng năm oai oải
tiếng cuốc đầy linh giác
mơ đàn cá trốn tít trong núi
sau mưa giông nảy nở tiếng cười
lá vằng thơm hăng hắc
hoa vằng trắng mền mệt
con êm đềm chõng tre.
LỮ THỊ MAI
Có thể một sáng nào ngủ dậy
Có thể một sáng nào ngủ dậy
Giấc mơ ngày xưa theo gió quay về
Ngoài khung cửa trời xanh màu quá khứ
Và tim ta nao nức mùa hè
Nắng chất vấn ta về tuổi trẻ
Những tháng năm lộng lẫy qua rồi
Hay vẫn đấy trong phượng hồng rực cháy
Môi thanh xuân còn tiếc một chân trời
Ta đã qua bao đoạn đường đời
Phượng nhỏ máu những mặt đường bặt gió
Bàn chân bỏng niềm đau vụn vỡ
Vết dấu còn phía cuối một câu thơ
Ta biết mình còn nợ xa xưa
Buồn không hết cơn mưa vui ngày không cạn đáy
Ta mất người hay ta mất ta từ độ ấy
Trong nắng tháng Năm nhòe ướt nụ cười
Ta nằm mộng giữa mùa hè tóc rối
Ký ức dội về như bão ngang qua
Ngoài ô cửa vẫn cây vời vợi lá
Vẫn mây bay như tiếng gọi bên đời
Ta buồn quá nhưng xin đừng khóc nhé
Ve đã than lạc mất giọng rồi
Thuyền đã mất dấu buồm sông đã vội
Về xa kia đâu biết lở bồi
Có thể một sáng nào, thôi nhé
Phượng làm mưa rơi ướt chỗ ta nằm
Đã qua hết chỉ còn giấc mộng
Gửi vào trong thương nhớ âm thầm...
BÌNH NGUYÊN TRANG
Ở một thành phố
12 giờ đêm thành phố ngủ
Những hàng cây lặng im
Những con kiến đợi chờ điều kỳ diệu
Những giấc mơ chạy tứ tung trong não
Em hái một cành hoa vừa chớm nở ven đường
Trao một ánh nhìn vụng dại cho vầng trăng non trên nền trời đêm
Đếm những vì sao lẻ loi và hát một bài hát cũ
Chờ anh về như thể đã thân quen
Thành phố đi vắng ngày không anh
Thành phố tiếng còi xe tắc đường mệt mỏi
Sài Gòn những phút giây chờ đợi
Tan giữa mùa xuân xanh trong
Lướt qua ngày nhọc nhằn bằng nụ cười anh
Biết ơn góc phố con đường lá đổ
Biết ơn những quanh co con vần xoay tạo
Để giữa đêm hè nỗi nhớ bỗng xôn xao...
TRẦN HOÀNG THIÊN KIM
Quan họ
Tình bằng
Ngõ trúc quanh co
Cầm bằng
Rêu phong bậc đá
Dấu lặng nửa đời xa lạ
Một lần ngây ngất cùng Lim
Chị Hai thương ai nhớ ai
Đi tìm
Chị Hai buồn
Chị Hai khóc
Tôi nâng hai tay ngang mày chén ngọc
Giọt giọt rơi sóng sánh mắt đào
Chị Hai ghét tôi buông nửa lời chào
Đôi bờ sông Cầu sóng sa sóng sánh
Đôi bờ mi phượng lúng la lúng liếng
Mắt sắc dao cau
Trầu Lim thì cay
Tình bằng đêm nay
Cầm bằng đêm nay
Một lần ở lại
Một lần ư hồi hừ
Chị Hai
Ra rồi mai tôi về ngàn mây
Lặn cái chung tình vào sâu đáy nước
Chị Hai thương tôi nhớ tôi vớt được
Tình bằng vậy
Cầm bằng vậy…
UÔNG THÁI BIỂU
Qua làng
Đi qua làng mình giữa đêm
Vì vội nên không kịp ghé
Ruộng đồng như có ai trải chiếu
Ông bà, ông vải lên ngồi.
Ông bà, ông vải ôi
Cháu vội đi, nhưng rồi sẽ về đấy
Cánh đồng đêm nào cũng mở hội
Đón người về.
ĐỖ DOÃN PHƯƠNG
Lên cao nhìn xuống sông Hồng
Ngồi trên cao thấy ngang sông
Dòng nâu nghiêng thả sắc hồng trên mây
Bên kia bờ chạm sang đây
Chợt trong đã mất thấy ngày hiện lên
Đầu ô bến bãi hoa niên
Mọc vào gió động những triền phù sa
Phố trầm sâu dưới bao la
Những trăm năm vẫn hiện ra rất gần
Cho tôi xin lại một lần
Gạch rêu tường lở bàn chân lần về
Vòm mưa hun hút mặt hè
Hoa đêm thoảng những lối xe vắng người
Từ sâu ngõ tối tiếng cười
Là ai còn đứng đợi tôi đi cùng
Những tàng cây chảy thành dòng
Chợt tôi nhìn thấy tôi trong lá vàng
Như chưa từng biết điêu tàn
Lại như qua hết bàng hoàng xưa nay
Là đang đồng hiện trên tay
Tôi của phố với dòng này chảy trôi
Bây giờ trên cao lặng ngồi
Nhìn sông ngấm ướt vào tôi vô hình
NGUYỄN QUANG HƯNG
Tiếng mẹ thở nhọc nhằn
Thẫn thờ đêm tiếng thở mẹ nhọc nhằn
tiếng cánh cò rã rời trăm năm âm thầm mưa nắng
tiếng kết tủa buồn vui đời sông chạm biển về nguồn
Quẳng gánh bôn ba phiêu bạt hư danh
bay về ngôi nhà tuổi thơ độc thoại gió xuân ký ức
như con bò đi hoang trở về hít thở mùi chuồng thân thuộc
cúi đầu tạ lỗi nghĩa trọng tình thâm
đêm đêm canh giữ tiếng thở mẹ nhọc nhằn
lòng nặng trĩu ngọn núi tuyết đông suy tư nhức nhói
Ngoài vườn côn trùng mê mải reo ca
đón chào những mầm non cựa mình vươn từ lòng đất
gió rón rén nép mình hơi ấm se sắt sinh thành
nước mắt lặng lẽ cứa vào lòng đêm
rơi theo từng tiếng thở mẹ nhọc nhằn dự báo
trận bão đau thương lớn nhất thế gian âm ỉ tràn về
Ước gì ngọn gió ta như mầm non mới cựa mình lòng đất
và cơ thể mẹ là ngôi vườn thanh xuân ấm áp tiếng hoang sơ
PHAN HOÀNG
------------------------
Minh họa: ĐẶNG TIẾN