Vục gàu đáy giếng
Ánh trăng loang nỗi niềm
Mẹ sững sờ
Mùi bồ kết, mùi hương nhu phảng phất
Trên tóc chị ngày còn xanh...
Năm năm rồi mười năm
Chị thưa về chốn cũ
Chiếc gàu mo cau đã mục
Bên bụi sả um tùm
Mẹ vẫn từng chiều cạo rêu
Đợi chị về gội tóc.
Sơn Trần
Bồ công anh
Mong manh sắc tinh khôi
nhẹ nhàng long lanh nghìn sợi
hướng trời cao vời vợi, giữa thảm cây cỏ xanh
từng hạt mưa mau ướt đẫm chiều chật chội
co mình vào voan trắng
bồ công anh!
Nắng lên, nào hong tóc
nghìn sợi ánh lên rạng ngời
vươn mình mây thôi che nữa
dẫu tan ra, phát tán
vi vu vi vu giữa trời
nương theo gió đến những miền đất lạ
đem hạt vui cho đời
Em, nhánh hoa dại nhỏ ven đường
Anh, cơn giông gió gập ghềnh xoáy lũ
Em về đâu nơi anh thổi tới?
Nông Thị Ngọc Hiên
Bùa nào em thả về tôi
Bùa nào em thả về tôi
Trong mỏng mảnh chiếc lá rơi xuống thềm?
Bùa nào em trộn vào đêm,
Chập chờn giấc ngủ nhiều thêm giật mình...
Bùa nào ám cả bình minh,
Tôi nghe nắng tắt trong bình hoa sen...
Bùa nào vô cớ làm ghen
Bao nhiêu ký ức mang tên họ người...
Bùa nào sáng đỏ như môi,
Cuối thu đốt lửa thiêu lời gió giăng...
Hồng Thanh Quang
Hội cờ
Hội làng náo nhiệt cờ người
Em là nữ tướng mỉm cười thung dung
Pháo xe mã tượng tranh hùng
Tốt biên mơ được nhập cung một lần
Xe bay, pháo mã... vơi dần
Cuộc cờ còn lại trụi trần tốt anh
Qua sông việc lớn công thành
Em lo hở mặt nên đành đi ngang
Ngàn cân mỗi bước tiến sang
Thân làm tốt chẳng có đường thoái lui
Cờ tàn, tốt - tướng kề đôi
Bõ công bước một từ nơi biên thùy
Em hờn và lệ vương mi:
“ - Cây nào dám chiếu hết thì… biết tay!”
Lòng anh cờ hội tung bay
Nên chăng, ta hoãn nước này… trăm năm?
Nguyễn Xuân Hòa
Buổi sáng mùa đông
Mặt trời bung cánh trên tầng tầng lớp sóng
con sẻ nâu gọi mùa
một buổi sáng mùa đông
tách trà nóng thơm mùi gừng quyện trên môi
phố yên bình đến lạ
những giọt nắng trườn qua những đám mây
rơi vàng bãi cỏ
tiếng nhạc du dương được phát ra
từ quán cà phê bốn mùa
những chú còng lăn tăn chân sóng
hương mimosa thoang thoảng dịu dàng
giấc mơ đêm còn đọng lại
sáng nay
về em và về những điều rất thật
cơn gió rong hoang
lả lơi trên giàn hoa giấy
con ong ngượng ngùng bên khóm cúc họa mi
nụ cười hồn nhiên. em
làm tim anh áp thấp
buổi sáng lung linh bảy sắc cầu vồng.
Nguyễn Hữu Phú