Ðúng như một nhà lý luận-phê bình đã nhận xét: 'Sức hấp dẫn của thơ Tuyết Nga không chỉ nằm ở độ đằm sâu của tình cảm, ở cách nói kiệm lời, ở những hình ảnh có khả năng gây ám ảnh mà còn ở cách diễn đạt khá hiện đại'...
Sông Ðuống chiều cuối năm
Những chiếc lá vừa úa vứt mình vào hư không
bên dòng sông ngầu đỏ bỡn cợt trôi ngang cầu
Bao nhiêu thế kỷ trước con chuồn cất cánh bay?
bao nhiêu thế kỷ nữa cỏ xanh đầy mặt trăng?
Sông Ðuống chiều cuối năm cát giãi triền đê nhỏ
trút thắm hồng một thuở đào phai tận bây giờ
Có anh và có em mà sương chiều rấm rứt
không anh và không em ngàn sau xuân vẫn biếc.
Nào thôi con đường nhỏ quanh co nữa làm gì
lòng đâu còn ánh lửa mà ta về lối khuya.
Nhật ký cuối thế kỷ
Những cánh rau sạch, những bông hoa
sạch, những ngọn gió sạch...
và dòng sông thủy tinh
nỗi nhớ xếp hàng trong máy nhắn tin
30 phút bay anh xa ngàn dặm.
Những cửa kính màu, những ngọn đèn màu,
những chai rượu ngoại...
và công viên thủy cung mỹ viện xóa nhòa ký ức về nhau
màu lá non tơ bên ngoài phòng lạnh.
Thèm đóng gói được mùi đất ải cánh đồng
hoàng hôn chim ngói bời bời
đóng gói được dáng con đò uể oải
cả lối mòn phơ phất bóng cau
Ðóng gói được một trời sao rụng trong mắt anh
phút khuất nẻo chân trời
đóng gói được nỗi nhớ em run rẩy
ngưng long lanh trên mí mắt âm thầm.
Mái cổ ngõ nhỏ hương cốm thơm sương vỉa hè lá đổ
ngút ngát chiều heo may...
cổ vật lòng ta mai sau mai sau.
Quê chồng
Vệt bùn
vết nhăn ký ức
tấm lưng trần làng quê
Sót trên đồng tiếng Từ Quy
ai qua cầu chiều sậm bóng
mẹ nhóm rơm vàng đợi em
Ðưa em về mà anh đi đâu?
ngơ ngác từng lối cỏ
dắt con lần về ngõ
sà vào tiếng của mẹ già
Tóc chị giờ búi lại sau lưng
tóc mẹ giờ rụng giữa tay cầm
cánh đồng của thời anh thơ dại
đom đóm còn ngủ mê.
Ảo giác
Một hoàng hôn
Rong Chơi khoác chiếc áo Cô Ðơn phong phanh gió lạnh
lang thang trước ngõ nhà em
Một chiều mưa
Tham Lam sụp chiếc mũ Khổ Ðau
co ro nép vào cánh cửa nhà em
Em mở cửa ngôi nhà nghèo khó
nhóm lên từ đống thời gian mệt mỏi lụi tàn
một ngọn lửa kham khổ.
Và Rong Chơi đã khoác mình lên giá
để nỗi Cô Ðơn đến sưởi dịu dàng
bên ngọn lửa mỏng manh vừa cháy sáng.
Và Tham Lam tự treo mình lên chiếc đinh lạnh buốt
để nỗi Khổ Ðau đến sưởi dịu dàng
bên ngọn lửa niềm tin vừa cháy sang.