Dọc các bờ biển Phan Thiết người ta trồng nhiều rặng phi lao, vừa để tránh gió vừa để tránh cát. Sức gió ở đây quả là khủng khiếp. Đi xe máy trên bờ biển thấy run người vì gió làm lạng cả tay lái. Vì thế gió cũng thổi cát bay mù mịt. Giữa cái nắng rực lửa, những làn gió cát thi nhau găm vào da thịt như kim châm, buốt đến không chịu nổi. Người chưa có kinh nghiệm, cứ nghĩ đi biển là mang xống áo "mát mẻ" thì cũng chỉ nên quanh quẩn ở resort, khó có thể đi đâu ra ngoài vùng gió cát. Ngoài khu vực du lịch chính ra, đi miết lên mạn Kê Gà hay xuống Mũi Né đều không tránh khỏi nạn "cát bay". Có lẽ vì thế mà đồi cát Mũi Né còn có tên là Đồi Cát Bay, vì gió thổi cát di chuyển hằng ngày khiến những cồn cát luôn thay hình đổi dạng theo từng giờ.
Cát ở đây có đủ mầu sắc: Cát đỏ ở khu vực mỏ sắt cổ, cát trắng ở bãi biển và Cồn Cát Trắng, cát hồng ở khu vực Suối Tiên và Đồi Cát Đỏ, cát trắng xám chỗ giáp ranh Ninh Thuận và Bình Thuận, cát đỏ đen tập trung tại khu Bồng Lai Tiên Cảnh, cát vàng và cát nâu ở một số khu vực bãi biển. Có 18 tông mầu cát tất cả. Chỉ riêng cát bụi thôi cũng đã là một điều kỳ vĩ tạo nên Phan Thiết.
Tôi thuê một chiếc xe Jeep đi vài khu vực chính ở Mũi Né. Cồn Cát Trắng nằm ngay bên một hồ nước trồng nhiều sen. Nhìn từ xa, cồn cát lấp lánh sáng dưới nền trời xanh ngắt đến gai lòng. Những cồn cát trắng là nguồn cảm hứng cho bao tác phẩm nhiếp ảnh đoạt giải thưởng quốc tế đã nằm ngay trước mặt. Một trò chơi thú vị ở các cồn cát Phan Thiết là trượt cát. Những đứa trẻ luôn đứng đợi sẵn ở bãi đậu xe, rao mỗi tấm ván trượt bằng nhựa với giá 20 nghìn đồng. Chúng hỏi tôi có cần người hướng dẫn không. Tôi không cần người hướng dẫn. Chẳng ai cần người hướng dẫn cả. Cứ thuê tấm nhựa ấy rồi lên đỉnh cồn cát mà trượt xuống, thật tuyệt.
Những cô gái da trắng cũng mỗi người vác theo một tấm ván nhựa. Vác được lên bìa cồn cát, một đám cậu bé cưỡi ngựa phi nước đại đến quây kín lấy tôi hỏi có muốn thuê ngựa leo lên kia không. Cái cồn cát bé tí này có chi mà phải leo lên mình ngựa, đi bộ cũng là cái thú. Sau mới thấy tất cả những sự từ chối của mình đều là dại dột. Tất cả những người vác tấm ván trượt lên đỉnh cồn cát đều không ai thực hiện được cú trượt tưởng chừng như rất dễ dàng ấy. Từ đỉnh cồn cát cao chót vót nhìn xuống dốc cát dựng ngược thấy muốn chóng mặt.
Nhưng khi ngồi lên, cát rít kịt chỉ nhúc nhích được chừng vài chục phân. Và cái cồn cát tưởng chừng đi bộ một lúc là đã lên đến đỉnh thực ra rộng mênh mông, đi mãi vẫn chỉ loanh quanh khúc ngoài. Những dòng khách du lịch nhỏ xíu vẫn nối nhau bò lên đỉnh đồi cát khi sắc cát đã đổi mầu theo khúc xạ mặt trời. Người ta thi nhau chụp ảnh, mặc cho bụi cát bay mờ cả mắt. Khi ra đến đường cái, tôi phàn nàn với chủ nhân của tấm ván trượt rằng tôi chưa trượt được cú nào. Thằng bé vênh váo: "Không thuê người hướng dẫn thì không trượt được đâu".