Nhà thơ & bài thơ hay

Chu Hồng Tiến: “Mộng du” hai bờ thơ họa

Chu Hồng Tiến học Tổng hợp Văn Hà Nội. Ở đó có nhiều “dị nhân” đa tài, sống ngang tàng, chỉ biết khuất phục trước cái đẹp. Anh làm thơ từ hồi đang học. Lớp hậu sinh vào khoa vẫn nghe tên anh vang lên cùng với những Nguyễn Đức Hạnh, Xuân Hải, Tiến Thanh, Hồng Hải... Nhưng Tiến ít điền tên mình vào những chốn thơ phú, đàn ca, các mối tình nhiều giai thoại...
Ký họa chân dung nhà thơ Chu Hồng Tiến của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.
Ký họa chân dung nhà thơ Chu Hồng Tiến của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Anh lặng lẽ như chính con người mình, không ưa ồn ã hoành tráng, chỉ liu riu góc phòng, như tách biệt, như trôi ngoài câu chuyện... Rất nhiều năm tháng, người ta biết đến anh như một nhà báo, chỉ ít người khi nghe Chu Hồng Tiến mới sực nhớ ra cái tên này còn thuộc về thơ ca và hội họa.

Thoạt nhìn thấy khó gần. Dáng vóc nhỏ thó. Mặt lành lạnh. Mắt trũng sâu soi như găm đạn vào mặt người đối diện. Tóc và râu ria rối như cỏ úa. Bập thuốc lá liên tục. Ngắm kỹ thấy một vẻ là lạ ở bên trong. Uống vài ly là đòi nghe hát bài “Lá thư đô thị” và quả quyết bài này là bài “hiện sinh”. Nhưng chơi lâu thấy đượm nồng. Và cũng “đầm đìa” ra phết: “Nghe bài này anh lại nhớ mấy thằng bạn lính, chết rồi!”.

Tiến ít nói, cả buổi ngồi với nhau chả nói chả rằng, chỉ thi thoảng buông: “Hay!”, khi nghe ai đó đọc vài câu thơ, hát vài câu hát. Thơ Tiến, như anh, kiệm lời. Nói chuẩn hơn là anh không thích thơ kể lể dông dài. Thơ, gói chặt cảm xúc vào những thi ảnh đẹp, lúc thì “Búp bê khóc nhàu áo cũ”, khi là “Chiếc túi ta đựng chiều” hay “Năm ngón xòe vào thị xã”...

Trông thế thôi chứ chu đáo lắm! Một chiều hiu hiu, Chu Hồng Tiến kéo riêng tôi ra một góc, nói thật nhỏ như sợ người thứ ba nghe thấy: “Như đã hứa, anh mang cho chú tập thơ riêng in từ 2008”. Tập thơ mỏng manh 31 bài được gói ghém cẩn thận trong chiếc túi giấy dầy có ký chữ “Tiến”, nghe nói suýt ăn giải Hội Nhà văn thời điểm đó.

Tập thơ bìa cực đẹp tối giản khớp với tên cũng tối giản “Phố Đồng Thảo”. Thơ cũng gọn, không rườm lời, thừa chữ, thi thoảng ngân lên như Đồng dao bọn trẻ con. Tiến đưa quê ra phố, nâng quê kiểng bình đẳng với thị thành trong những vẻ đẹp được chắt lọc như anh vẫn từng chắt những giọt rượu nồng uống suông với bè bạn. Những câu thơ tối giản giống cả với tranh anh vẽ. Vẽ nhanh chấm phá bằng phấn màu học trò. Vẽ như chộp nhanh tia cảm xúc đang rần rật nơi khóe mắt của kẻ đa tình. “Anh chịu, cứ đưa toan, bút, giấy đàng hoàng là không vẽ được. Tiện vớ được mảnh giấy là vẽ thôi”.

Thơ Tiến gọn sắc như ký hiệu thảng thốt của hư hao, vẻ đẹp mong manh, những mất mát phố thị-thôn dã. Anh yêu Trần Hòa Bình, Dương Kiều Minh, Nguyễn Lương Ngọc, Trần Quốc Thực, Chu Hoạch... Người ta nhận ra anh cũng có điểm gì đó hao hao giống những người thơ tài hoa, chơi thơ nhiều hơn là coi thơ như một nghề. Nhưng Tiến cũng có nhiều chất riêng. Anh đưa ra nhiều ý niệm của chính mình, ấp ủ trong những nỗi buồn trong veo, thảng thốt với cái nhìn tinh tế cùng sự chuyển động của không gian và nội tâm: Chiều dâng đầy quả mâm xôi/Ở phía xa có giọng chim rất gần/Bao nhiêu gió nên chiều đi thật vội/Qua vòm cây dải nắng hắt cầu vồng.

Anh viết dâng mẹ cha những câu thơ thật dung dị, khe khẽ như hơi thở. Viết về lúc ra đi của người cha như một lời chia tay mà đau lắm. Không khóc, không nước mắt mà thấm cái tình phụ tử: Rồi một đêm có con chim bé xíu/Cõng cha qua ô cửa/Nhẹ hơn khói thuốc hơi trà/Mũ áo theo người đi.

Anh hái từ vườn thơ dâng mẹ những trái thơ riêng anh: Đâu đấy mẹ gọi/Thảm thắc qua vườn rào dày lá/Đâu đấy người dâng mùa quả/Thơm đầy chiều mâm xôi.

Chu Hồng Tiến như người “mộng du” đi qua thời cuộc, nhặt nhạnh, gạn gùng những ánh nhìn ngơ ngác, những điều vụn xinh mà thiên hạ bỏ mặc, như câu bất chợt: Đêm thong dong vòng quanh quả táo... Anh có nhịp thơ riêng mình, lúc khoan lúc nhặt, khi ngắn khi dài, không quá lệ vào vần điệu truyền thống nhưng cũng không quá phá cách. Có những khúc thơ buông “khách quan” như những dòng tin nhưng phía trong câu chữ đọng lại nỗi niềm: Thành phố/Quả khô đèn hạt đỗ/Chuyến xe đò cuối ngày/Hàng Buồm, Hàng Lược, Hàng Khay.../Chú bé rao tờ nhật báo.

Nhưng không phải không có những nhịp điệu: Áo chàm lam lan lan đậm bìa rừng/Đàn sâm cầm mừng gì ríu cánh/Cuộn lên/Như khói/Trời chiều.

Thơ Tiến mix giữa hiện đại và dân gian, không quá mô-đéc nhưng cũng không lệ xưa, như một bài ngắn sau đây - “Líu lô”:

Người lên từ đầm

Và sen thôi soi gương

Những đầm sen như ổ trứng mùa hè

Bỗng sáng nay thức dậy se sẽ

Nhị vàng

Bông trắng

Lá xanh...

Bài ca vỡ oà tháng Tám

Líu lô

Líu lô

Cái riêng nữa của Chu Hồng Tiến là bằng cách chơi từ ngữ, anh đã tự mình đặt tên cho phố (Phố Đồng thảo), cho mùa (Mùa Hoa niên), cho chiều (Chiều Violette), cho thôn xóm (Thôn Thảo quả), cho đêm (Đêm Đỗ quyên)...

Ngoài viết báo, làm thơ, Chu Hồng Tiến còn ham vẽ. Gần đây ngày nào anh cũng đưa lên trang Facebook cá nhân những bức họa “xuất thần”, chớp nhanh vệt ánh sáng cảm xúc. Hồn nhiên, tối giản, anh trọng những nhát màu bất chợt. Lúc thì vẽ một buổi sáng tinh mơ, góc cánh đồng mùa đông, một bờ đê đẫm gió, nhiều khi chỉ là chiếc ghế ngoài vườn không bóng người; vẽ về những thời điểm trong ngày, những khoảnh khắc, tĩnh vật, bông hoa, rặng cây, cơn gió... Chẳng đề tài to tát, thông điệp triết lý, như thơ, tinh khôi anh vẽ thứ ánh sáng hiếm hoi còn sót lại mơ hồ giữa dòng đời nhiều bóng tối và cạm bẫy!

Từ đó, những câu thơ, những sắc màu Chu Hồng Tiến cứ “mộng du” đi qua vẻ đẹp trần gian, tối giản mà đẫm sâu ánh nhìn nội tâm.


Nhân Dân hằng tháng trân trọng giới thiệu 2 bài thơ tiêu biểu của nhà thơ Chu Hồng Tiến:


CHA ĐI

Cha thức dậy lúc 3 giờ

Khi chúng con đang mơ

Xoa tay quanh miệng chén

Người gắng tìm chút ấm

Qua bàn tay sần chai.

Thế gian qua một ngày khôn dại

Người cạn tuần trà cuối

Điếu thuốc khan tàn vơi

Mũ áo theo người đi

Rồi một đêm có con chim bé xíu

Cõng cha qua ô cửa

Nhẹ hơn khói thuốc hơi trà

Mũ áo theo người đi.

TRONG ĐÊM

Anh và cách im lặng của loài hoa

Khóm mẫu đơn vườn vắng

Bông đồng tiền cuống nâu

Anh và cách im lặng của câu thơ trắng

Thức lâu thấy gan ngọn lửa

Anh và cách im lặng của em

Khép hờ cánh cửa

Bờ sông lở bồi

Mây tóc bây giờ trót bạc...

Đâu đêm

Đâu hoa.

Có thể bạn quan tâm

Ký họa chân dung nhà thơ Nguyễn Hùng Vĩ của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

“Em đem mùa hạ rót vào mùa đông”

Những đêm mùa đông chờ Xuân, nơi căn phòng nhỏ ấm, lũ sinh viên nghèo lại quây quần quanh thầy Nguyễn Hùng Vĩ, giảng viên Khoa Ngữ văn, Trường đại học Tổng hợp Hà Nội (cũ), một ông giáo hồn hậu, quê nghèo lam lũ xứ Nghệ, luôn trọng nghĩa trọng tình.

Nhà thơ Vân Anh.

Thơ Vân Anh “mặc định nhịp trẻ”

Dễ thấy lâu nay, người viết khi cho in tuyển tập đồng nghĩa với việc gom lại, khép lại quá trình sáng tác. Nhưng cũng có người sau đó vẫn tiếp tục xuất bản tác phẩm, không phải “út, ít” bòn mót, mà là những “đứa con” bụ bẫm, khỏe mạnh, ai cũng tấm tắc, trầm trồ.

Ký họa chân dung nhà thơ Trần Hoàng Thiên Kim của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Vì yêu mà thao thức

Trần Hoàng Thiên Kim là cái tên không xa lạ với công chúng ở các lĩnh vực báo chí, truyền hình, nghiên cứu văn học hay thơ ca.

Ký họa chân dung nhà thơ Ngô Thanh Vân của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Em và phố và thơ

Ai đó đã từng nói: thơ là bản tự thuật của tâm hồn. Thật thế. Ngoài đời, con người có thể phần nào che giấu được mình, nhưng trong thơ thì không.
Ký họa chân dung nhà thơ Phùng Thị Hương Ly của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Cõng lời thương trên lưng

Nữ nhà thơ Phùng Thị Hương Ly sinh ra và lớn lên ở Bắc Kạn, người Tày, học ngành viết văn, sau ra trường làm báo, hiện sống và viết tại quê hương. Một phác thảo lai lịch như thế cho thấy hai điểm quan trọng: người thơ ấy có một vốn liếng hết sức tự nhiên, sống động về nơi chốn mình, dân tộc mình và được đào tạo bài bản trong môi trường viết.
Ký họa chân dung nhà thơ Huỳnh Thúy Kiều của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

NỒNG NÃ HƯƠNG VỊ MIỀN CHÂU THỔ CHÍN RỒNG

Nhà thơ Huỳnh Thúy Kiều sinh ra và lớn lên ở chính giữa lòng châu thổ Cửu Long. Hiện chị cũng sống và viết tại đây. Như thế, tức là cả đời “ăn chịu” quê hương, xứ sở. Như nắng như gió, như đất như cây, như điệu ca vọng cổ, thơ Huỳnh Thúy Kiều cứ thế cất lên tự nhiên, đậm hương, nồng vị và lan tỏa.
Ký họa chân dung nhà thơ Đào Quốc Minh của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Một phác thảo thơ Ðào Quốc Minh

Những năm gần đây, cái tên Đào Quốc Minh trở nên khá quen thuộc trong văn giới và bạn đọc. Anh viết và xuất bản đã có đến năm sáu tập thơ; tập gần đây nhất là “Phục sinh” (Nhà xuất bản Hội Nhà văn, 2024) với dung lượng khá lớn, 180 bài.
Ký họa chân dung nhà thơ Nguyễn Thị Hồng Ngát của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

“Quả thơm thì ở lại”

Người ta vẫn thường hay nói nhà thơ không có tuổi. Đó là một cách nói vui, lãng mạn, nghiêng về phía an ủi nhau. Thật ra, ai cũng vậy thôi, nhà thơ cũng như tất thảy chúng sinh, không tránh khỏi quy luật của tự nhiên. Tất thảy chúng ta già dần dần, đi theo quy luật của muôn đời: sinh, lão, bệnh, tử… không thể khác.
Ký họa chân dung nhà thơ Trần Kim Hoa của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Thơ của những ký ức cất lời

Trần Kim Hoa làm thơ dễ đã 30 năm có lẻ. Và đã ra được 3 tập thơ riêng đầy đặn, trong đó tập Bên trời gần đây nhất đã được trao Giải thưởng thường niên của Hội Nhà văn Việt nam (2020). Trong vòng ngần ấy thời gian, với 3 tập thơ, cho thấy tác giả không phải là người ham chạy theo số lượng.
Ký họa chân dung nhà thơ Đoàn Văn Mật của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

“Sáng lên từ những nhỏ nhoi”

Cho đến nay, Đoàn Văn Mật đã trình làng ba tập thơ, tập gần đây nhất là “ Ngoài mây trời đầy trống vắng ” (NXB Hội Nhà văn, 2023).
Ký họa chân dung nhà thơ Kiều Maily của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Thơ, hoa của người

Trong bài thơ mang tên “Nàng, hoa của cát” (đồng thời cũng được lấy làm tên cho tập thơ, NXB Hội nhà văn, 2019), nhà thơ Kiều Maily đã có những câu thơ như thể tự họa về mình: Nàng, hoa của cát/ yếu đuối giữa men tình/ kiêu hãnh với cô đơn/ nỗi mơ cuốn nàng về miền hạnh phúc/ Nàng, hương của đất/ chắt chiu giọt phù sa nuôi nấng đời cây/ hẹn mùa gieo hạt. Bài thơ có ba chủ thể: nàng, hoa và cát trong mối quan hệ gắn bó, ràng rịt với nhau.
Ký họa chân dung nhà thơ Trần Ngọc Mỹ của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Nhủ lòng vượt lên những phôi pha

Một người làm thơ trẻ thông thường hay lựa chọn một cách thế sống cùng, sống giữa, đồng hành với thế hệ mình và với đời sống hôm nay trong tất cả sự bề bộn, phức tạp và sống động của nó.
Ký họa chân dung nhà thơ Phạm Thị Ngọc Liên của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Phạm Thị Ngọc Liên: Người đi tìm chân dung tình yêu

Tròn 20 năm, nữ thi sĩ Phạm Thị Ngọc Liên mới trở lại thi đàn bằng tập thơ dày dặn mang tên “Trong tôi có nhiều tôi” (Nhà xuất bản Hội Nhà văn). 99 bài thơ kết thành một “con đường thơ” với biển chỉ đường là “Tình yêu”. Phải, tất cả đều là thơ Tình, của một người đàn bà hồn nhiên, đa đoan, sẵn sàng “nhắm mắt đi trên cầu thăng bằng/ nồng nàn/ liều lĩnh” để tìm cho được chân dung của Tình yêu, hay là chân dung thân phận con người.
Ký họa chân dung nhà thơ Thy Nguyên của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Thy Nguyên - Người đàn bà làm thơ buồn

Thơ gắn với buồn từ khi nào, có lẽ từ lúc thơ bắt đầu. Buồn là một phẩm chất của thơ, là một phẩm chất của đời sống con người vốn mong manh hữu hạn, nhiều bất toại hơn như ý. Người cầm bút tìm đến thơ như một cách để cất giấu, lại như một cách để phơi bày nỗi buồn trên mặt giấy. Ðể tìm kiếm một sự đồng cảm, tìm kiếm tri âm. Thy Nguyên là kiểu người làm thơ như vậy, “chơi” với buồn, và “phơi” nỗi buồn, không đắn đo giấu giếm.
Ký họa chân dung nhà thơ Nguyễn Hồng của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Thơ của những xuân thì

Nguyễn Hồng là một cái tên dường như đã quen trong đời sống văn học hiện thời. Chị khá chắc tay trong nhiều thể loại: truyện ngắn, tản văn, thơ. Riêng với thơ, chị đã cho in tập “Ví dụ anh” (2016), và đã đăng rải rác khá nhiều bài thơ lẻ trên các phương tiện truyền thông đại chúng. Một dáng vóc thơ dần được định hình...
Minh họa trang thơ: ĐẶNG TIẾN

Trang thơ

Nhân Dân hằng tháng xin giới thiệu cùng độc giả trang thơ Tết.
Ký họa chân dung nhà thơ Phùng Khắc Bắc của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường

Phùng Khắc Bắc, "Một chấm xanh"

Vào quãng năm đầu thập kỷ chín mươi của thế kỷ trước, khi đang làm nghiên cứu sinh ở Đại học Sư phạm Hà Nội, tôi thấy trong văn giới xôn xao bàn tán về một tài thơ rất lạ mới có 47 tuổi vừa mới khuất. Đó là nhà thơ Phùng Khắc Bắc, tác giả tập thơ duy nhất mang tên “Một chấm xanh” do NXB Quân đội nhân dân phát hành cuối năm 1991.
Ký họa chân dung nhà thơ Nguyễn Hoàng Sơn của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Nguyễn Hoàng Sơn, thơ viết cho thiếu nhi và...

Bạn đọc yêu thơ ngay từ thập niên 80 của thế kỷ XX đã biết đến một cây bút viết thơ cho thiếu nhi mang tên Nguyễn Hoàng Sơn. Lúc ấy, thơ viết cho thiếu nhi nổi bật nhất vẫn là một số cây bút quen thuộc, thế hệ đàn anh như Võ Quảng, Phạm Hổ, Định Hải... Cái tên Nguyễn Hoàng Sơn cùng vài cây bút thế hệ anh như Phạm Đình Ân, Trương Hữu Lợi, Mai Văn Hai... mới bắt đầu thấp thoáng.
Ký họa chân dung thi sĩ Văn Cao của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Văn Cao: "Ngày đêm làm ngọc"

Trong các ấn phẩm về thơ Văn Cao đã xuất bản, chỉ thấy chừng chưa đến mươi bài thơ được viết từ năm 1939 đến năm 1942.
Ký họa chân dung nhà thơ Nguyễn Thị Thúy Hạnh của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Nguyễn Thị Thúy Hạnh: Làm thơ, làm chữ

Trong số những nhà thơ trẻ (xuất hiện ở độ tuổi dưới 35) hiện nay, có một số cây bút rất quan tâm đến việc đổi mới thơ theo cách bắt đầu bằng việc dụng chữ, làm chữ, biến/đổi chữ. Nguyễn Thị Thúy Hạnh là một cây bút như vậy, ngay từ đầu, nhất quán và công khai tư duy về chữ, “di chữ”, “sống lời”, đã xác lập một quan niệm về thơ lấy chữ/ngôn ngữ làm trung tâm.
Ký họa chân dung nhà thơ Phạm Công Trứ của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Nhà thơ Phạm Công Trứ: Tựa vào những câu thơ hay

Trong truyền thống, nhất là với thơ trung đại, người đọc thơ thường hay chú ý đến những câu chữ được coi là tuyệt bút trong bài: những “nhãn tự”, “thần cú”... Cách nhìn này, khi bước sang văn học hiện đại vẫn được chú ý, nhưng không còn là duy nhất, cuối cùng.
Ký họa chân dung nhà thơ Bạch Diệp của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường

Nỗi đồng vọng xôn xao

Quan sát những người “dính” vào chốn thơ, thấy họ làm thơ với rất nhiều động cơ khác nhau. Những động cơ ấy có khi rõ rệt, có khi mơ hồ; có khi thiết thực, có khi lại vu vơ; có thể người thơ ý thức rõ công việc mình làm, có khi cứ viết như một thôi thúc bên trong không cưỡng được...
Ký họa chân dung nhà thơ Trần Lê Khánh của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Say mê và kiên trì với thơ tối giản

Trong khoảng thời gian ngắn, nhà thơ Trần Lê Khánh công bố đều đặn mỗi năm một tập thơ. Tại NXB Hội Nhà văn: “Lục bát múa” (2016), “Dòng sông không vội” (2017), “Ngày như chiếc lá” (2018), “Giọt nắng tràn ly” (2019), “Xứ - rung một ngọn mây” (2020). Tại NXB White Pine Press (Hoa Kỳ): “The beginning of water”. Một gia tài thi ca đáng kể, ít ra là về mặt số/ khối lượng.