Mùa đỏ

Có một người vừa qua nhành thơm cỏ
Qua bãi nương líu ríu cải ngồng vàng
Anh hỏi thăm tôi một chiều chật
Không gặp đâu tôi đã vắng nhà

Mùa đỏ

Nhà tôi liếp mỏng không quen khóa
Mời gió cùng anh hãy ghé vào
Xin hãy ngồi với mẹ tôi chốc lát
Nghe người hát một vài điệu páo dung

Những năm này người làng đều đi xa
Đất rừng không giữ được lũ trẻ lớn
Như tổ tiên chúng tôi đi tìm đất
Những đứa trẻ rời làng vào thành phố

Măng dựng ngược sau nhiều nếp đất
Rồi đắng đót khi chiếc lá đầu xuân
Những bông áo đỏ đi dần khuất
Anh có buồn không tiếng máng nguồn 

Khách đến Bàn Mai (1) người già khóc
Khách đến Bàn Mai con trẻ cười
Xin cho chị không còn nựng em khóc rét
Xin cho mẹ không còn đói nữa tháng ba

Lời páo dung hắt nhịp lên liếp vách
Bập bùng củi nhỏ lửa ánh đầu non
Giật mình có tiếng chào người khách lạ
Thành phố cùng tôi mơ những chân đồi? 
_____________________
(1) Bàn Mai: dãy núi sau làng người Dao.

LÝ HỮU LƯƠNG

17_2-1643081255412.jpg

Hay là...

Hay là em nắm tay anh 
Để hơi ấm chạm vào hơi ấm? 
Để ngón tay em di phẳng
Những chỉ tay tình duyên trắc trở không còn

Hay là để em lồng tay vào tóc anh 
Xóa tan những muộn phiền
Xoa đến khi tóc xanh ko còn sợi bạc
Nếp ưu tư trên trán anh biến mất

Hay là để em yêu anh
Cho ngày thanh xuân chạy lại
Ngược đến thời trai trẻ 
Trái tim anh đau ánh mắt em nhìn

Hay là,
Ta đi xuôi lại ngày hôm qua 
Ngày bình an cỏ xanh mây bạc
Tay rất mảnh, tình mình rất khẽ 
Lời yêu chưa kịp cất lên...

BÙI THU THỦY

Vẻ đẹp đông phương

đụn cát không ngồi yên
chạy theo bước chân gió
trắng miền hanh khô

quẫy từ cát quẫy lên
lông chông thêu đường may lả lướt
đắp bồi chân trời

mặt trời vừa chớm 
đã ngậm những giọt mồ hôi 
bóng gầy sấp ngửa tháng năm

lầm lũi đổ về phía biển
trên vai người đàn bà đông phương
đôi quang gánh thiêm thiếp mùa rạ rơm

chuyển động trong tôi
những bông cỏ những phận người
lấp lánh theo con nước.

HOÀNG THỤY ANH

Tuyển chọn trang thơ & truyện ngắn: HỮU VIỆT

Nồng nàn tháng Giêng

Tháng Giêng đưa anh trở lại 
Với em như một món quà 
Thềm nhà im lìm hiu quạnh 
Bỗng rộn ràng tiếng chim ca. 

Mình thuộc về nhau bao mùa nắng-mưa 
Gợn thời gian đã hằn khóe mắt 
Môi mềm xưa... cũng dần se sắt 
Mái tóc ngập ngừng trộn sợi thời gian. 

Nhưng tháng Giêng và anh vẫn rất nồng nàn 
Trong mạnh mẽ của vòng tay ôm siết 
Trong ánh mắt dịu dàng, tha thiết 
Nhật thực ăn trăng từ buổi cuối chiều.

Chúng mình cách xa hờn giận thương yêu 
Lòng ẩn giấu con sóng tình khao khát 
Em - Người đàn bà có trái tim biết hát 
Đón anh về trong hơi thở mùa riêng.

MINH THU

Thời gian

Em chờ ở bên này bờ sông
bao nhiêu thời gian đã trôi
em không còn nhớ nổi
anh sang tới nơi
em đã là một bà già
da nhăn nheo
tóc bạc trắng
anh vẫn nguyên vậy
như năm mươi ngàn năm về trước
như năm mươi năm trước
như năm mươi giờ trước
như trong giấc mơ
anh vẫn nhận ra em
không giật mình
không hoảng hốt
dịu dàng dắt tay em trở lại bên kia sông
chân em vừa chạm đất
anh đã tan biến
vào hư không.

ĐỖ THU HIỀN

Minh họa trang thơ: NGUYỄN VĂN ĐỨC

17_4-1643081255474.jpg

Tây Bắc

Có ngút ngàn nỗi nhớ lẫn trong sương 
Lên trùng điệp với núi rừng Tây Bắc...
Em xõa tóc, buông chiều vào thảng thốt
Ngọc ngà ơi, theo suối chảy về đâu?

Bốn mùa hoa bay múa áo khăn màu
Đất thổ cẩm dệt người nên gấm vóc
Tuổi mười sáu vú đồi căng trên ngực
Em hát vào, suối cạn cũng thành sông!

Em hát vào, sao nhỏ cũng thành trăng
Hoa ban nở. Rồi hoa ban lại nở
Tuổi ta trẻ... Và lòng ta vẫn trẻ
Lả ai ời (1), đừng hết những mùa yêu!

Dây sai peng (2) ta đã bện trong đời
Nước có chảy, mây có trôi, hồ có chìm ngọn núi
Thì Tây Bắc trong lòng anh vẫn vậy
Lả ai ời, không hết một tình yêu!

(1) “Lả ai ời” - “Người yêu ơi” (tiếng Thái).
(2) “sai peng” là “dây tình” trên khăn piêu của người Thái.

NGUYỄN SĨ ĐẠI

17_5-1643081255506.jpg

Đợi sáng

Khi tiếng gọi đã bắt đầu đâu đó
họ trở về bằng lối tắt trong đêm
kịp sửa soạn cho những điều tươi mới

Những bước chân vồi vội
vẫn bịn rịn lối quen
mai ngày đầu năm mới
không ai qua lối này

Những ngôi nhà vẫn trổ sang nhau
một lối đi gần hơn cổng ngõ
sợ khi tối lửa tắt đèn

Cỏ đường khuya ngậm sương đợi sáng
lối hoa xuân nở ngập ngừng
đêm ba mươi lòng ai cũng rạng.

NGUYỄN THỊ KIM NHUNG

Bố tròn một tuổi

Ngày hôm nay bố tròn một tuổi
Bố tập đi tập nói theo con
Bố đi lùi con thì đi tới
Ôi, tiếng “mẹ” mà sao bố nói mãi chưa tròn!

Con làm mưa, bố trố mắt nhìn
Bố làm mưa, con cười sằng sặc
Con ném đồ chơi bố lom khom nhặt
Bố ném đồ chơi, con đập, bố cười...

Con dắt bố ra nhìn ngắm khung trời
Bố đi theo con thăm đồng lúa mới...
Con chỉ tay phía mặt trời xuống núi
Bố thấy mặt trời là quả bóng bay...

Bố lớn từng ngày vẫn quá thơ ngây
Dậy rất sớm vẫn trễ giờ làm việc
Xách cặp, nổ xe vẫn chờ mẹ con giục...
Buổi sáng nào cũng tíu tít chia tay.

Bố tròn một tuổi ngày hôm nay
Những con đường êm êm câu lục bát
Bờ cỏ, hàng cây đều hóa thành câu hát
Bố hát ru mình, bố hát mê say!

NGUYỄN THANH TRUYỀN

Tháng Giêng

Tháng Giêng bừng hoa đào nở
Môi hồng thắp lửa ven đê
Tháng Giêng gánh tình ra chợ 
Không ai rao bán hẹn thề

Tháng Giêng có đàn chim sáo
Tang tình đưa Tết sang sông
Tháng Giêng mây hồng thay áo
Phong phanh gió bấc chưa chồng

Tháng Giêng mắt người vời vợi
Nẻo về nắng tắt chưa em?
Đường xa có còn hoa dại? 
Ngày xưa ta ném bên thềm...

Tháng Giêng thấy mình mắc nợ
Nửa đời phơ phất cơn mưa
Tóc ai dài hơn nỗi nhớ
Theo mưa đi suốt giao thừa.

NGUYỄN TIẾN THANH


Trở về

Sáng nay dậy sớm
Chào mào hoa ríu rít quanh nhà
Thả tiếng hót trong veo khu vườn tràn nắng...

Và em đến mơ hồ làn sương mỏng
Bao lời ca muôn điệu tràn về
Ôi cái thuở trăng tròn bím tóc ngang vai còn hoe đỏ
Gương mặt sáng hiền rười rượi buổi chia xa

Em có nhớ cánh đồng làng xưa ngập tràn hoa cúc nở
Nơi chúng ta cất giữ tuổi thơ mình
Nơi hai đứa đêm đêm bí mật đuổi theo đàn đom đóm
Khắp cánh đồng vụ gặt nức vàng hương 

Anh đi khắp nẻo đường ngời ngợi một vầng trăng mười bốn
Vầng trăng ru êm ả tháng ngày
Vang khúc hát tự do cánh đồng bình yên giản dị
Giữa màu đất tinh khôi sinh nở những mùa màng...

TRẦN ANH THÁI

17_6-1643081255537.jpg

Gió xuân cao nguyên đá

Đêm qua gió xuân về
đánh thức đá, gọi chồi non mở mắt
sáng nay khói lả trên mái bếp
xem chừng bịn rịn với hương đêm

Mỗi buổi sáng đời người
muốn reo to lại muốn ngồi lặng im
tôi reo với núi Hoàng Liên
lặng im với đá xanh mềm như nhung

Mùa đông vừa dứt cơn gió cuối
mưa bụi mùa xuân say rượu bay
ngô từ hốc đá nhô mầm lá
thơ ngây con mắt ngó màu mây

Cô gái Dao Tiền lên dốc núi
váy áo làm con suối xôn xao
tôi mà như suối tôi ngừng chảy
cỏ sớm ven đường xanh ước ao

Ao chuôm nở giữa cao nguyên đá
thì đá thành hoa súng hoa sen
đồng tam giác mạch ôm vai núi
thành giải khăn choàng trên áo em.

VŨ QUẦN PHƯƠNG

Tuyển chọn trang thơ & truyện ngắn: HỮU VIỆT

Bên cành hoa nhất chi mai

Hoa bỗng trổ tròn xoe như cúc áo
trên áo non cành lá sớm mai lành
hàng cúc trắng hồng thơm mùi nắng
khóa thân vỏ sù sì phong lại một mùa đông

của gió bấc cuồng si và vụng dại
của sương giăng huyền hoặc những lo, ngờ
của rét mướt thắt buổi chiều đơn chiếc
của mưa đêm khoan buốt cả cơn mơ

Phong lại hết những nỗi niềm ẩn ức
để đáy lòng khe khẽ một mầm vui
sẽ không nghĩ lúc hè sang bỏng rát
có thể phiền ta giông sét tơi bời

Em xiêm áo làm gió xuân cuống quýt
xin mở ra hàng cúc bấm ơ hờ
tôi thầm ngắt một khuy cài - hoa trắng
lòng tay mình rưng rức một mùa thơ.

NGUYỄN MINH CƯỜNG

Giọt sen lối cũ

Ngựa gỗ góc nhà
mơ vó thảo nguyên
Kiếm tựa bên cây sồi
Nhớ môi đau ngực trần mồ hôi đầm bụi
Bé con lê la nắng qua chồng báo cũ
Thêm một chiều sao

Nhớ lầm than nhớ
Khói xa xích va bến xa
Nụ đắng lên cao chót vót
Tâm sen mơ mơ yếm đào
Cẩu nước ngập ngừng giếng đêm bóng sao
Sao còn day dứt
Đồng thơm dâng dâng
Vườn trăng sên đen dịu dàng trên lá
Đêm tàu bay đom đóm đã chạm thu

Bàn chân muốn tìm về
Nơi còi tàu em ngẩng đầu mây trắng
Nơi chúng ta dừng lại ánh nhìn
Và giả vờ kiêu hãnh như chưa từng yêu nhau.

TRẦN HÙNG

Minh họa trang thơ: NGUYỄN VĂN ĐỨC

17_7-1643081255568.jpg

Chuông ngân hoa đăng trôi

Những dòng sông lặng buồn
Hoa đăng hoa đăng nhấp nhoáng 
trôi xa xăm biển cả 
tận cùng hư vô le lói ánh tái sinh
Triệu con tim thổn thức 
gọi tên người thân khuất bóng 
ngỡ xa xăm 
nhấp nhoáng vạn bàn tay nhẹ vẫy tạ từ 
chúc nguyện bình an 

Chuông  ngân chuông ngân 
hoa đăng hoa đăng trôi 
vào vũ trụ vô thường lay động tuệ giác nhân sinh kìm giữ 
bầy ngựa hoang tham sân si vô độ
quay về nẻo lan tỏa yêu thương
cứu giúp chúng sinh vượt qua đại dịch

Tuệ giác sáng soi cách thức nhiệm mầu 
bảo toàn sinh mạng loài người, 
giam bầy quỉ sát nhân không rõ mặt.

Chuông ngân 
chuông ngân
Siêu thoát
Vong linh

Chuông ngân 
chuông ngân
Hoa đăng hoa đăng trôi...

THẾ VĂN

17_8-1643081255599.jpg

Có thể bạn quan tâm

Ký họa chân dung nhà thơ Nguyễn Hùng Vĩ của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

“Em đem mùa hạ rót vào mùa đông”

Những đêm mùa đông chờ Xuân, nơi căn phòng nhỏ ấm, lũ sinh viên nghèo lại quây quần quanh thầy Nguyễn Hùng Vĩ, giảng viên Khoa Ngữ văn, Trường đại học Tổng hợp Hà Nội (cũ), một ông giáo hồn hậu, quê nghèo lam lũ xứ Nghệ, luôn trọng nghĩa trọng tình.

Nhà thơ Vân Anh.

Thơ Vân Anh “mặc định nhịp trẻ”

Dễ thấy lâu nay, người viết khi cho in tuyển tập đồng nghĩa với việc gom lại, khép lại quá trình sáng tác. Nhưng cũng có người sau đó vẫn tiếp tục xuất bản tác phẩm, không phải “út, ít” bòn mót, mà là những “đứa con” bụ bẫm, khỏe mạnh, ai cũng tấm tắc, trầm trồ.

Ký họa chân dung nhà thơ Trần Hoàng Thiên Kim của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Vì yêu mà thao thức

Trần Hoàng Thiên Kim là cái tên không xa lạ với công chúng ở các lĩnh vực báo chí, truyền hình, nghiên cứu văn học hay thơ ca.

Ký họa chân dung nhà thơ Ngô Thanh Vân của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Em và phố và thơ

Ai đó đã từng nói: thơ là bản tự thuật của tâm hồn. Thật thế. Ngoài đời, con người có thể phần nào che giấu được mình, nhưng trong thơ thì không.
Ký họa chân dung nhà thơ Phùng Thị Hương Ly của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Cõng lời thương trên lưng

Nữ nhà thơ Phùng Thị Hương Ly sinh ra và lớn lên ở Bắc Kạn, người Tày, học ngành viết văn, sau ra trường làm báo, hiện sống và viết tại quê hương. Một phác thảo lai lịch như thế cho thấy hai điểm quan trọng: người thơ ấy có một vốn liếng hết sức tự nhiên, sống động về nơi chốn mình, dân tộc mình và được đào tạo bài bản trong môi trường viết.
Ký họa chân dung nhà thơ Huỳnh Thúy Kiều của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

NỒNG NÃ HƯƠNG VỊ MIỀN CHÂU THỔ CHÍN RỒNG

Nhà thơ Huỳnh Thúy Kiều sinh ra và lớn lên ở chính giữa lòng châu thổ Cửu Long. Hiện chị cũng sống và viết tại đây. Như thế, tức là cả đời “ăn chịu” quê hương, xứ sở. Như nắng như gió, như đất như cây, như điệu ca vọng cổ, thơ Huỳnh Thúy Kiều cứ thế cất lên tự nhiên, đậm hương, nồng vị và lan tỏa.
Ký họa chân dung nhà thơ Đào Quốc Minh của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Một phác thảo thơ Ðào Quốc Minh

Những năm gần đây, cái tên Đào Quốc Minh trở nên khá quen thuộc trong văn giới và bạn đọc. Anh viết và xuất bản đã có đến năm sáu tập thơ; tập gần đây nhất là “Phục sinh” (Nhà xuất bản Hội Nhà văn, 2024) với dung lượng khá lớn, 180 bài.
Ký họa chân dung nhà thơ Nguyễn Thị Hồng Ngát của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

“Quả thơm thì ở lại”

Người ta vẫn thường hay nói nhà thơ không có tuổi. Đó là một cách nói vui, lãng mạn, nghiêng về phía an ủi nhau. Thật ra, ai cũng vậy thôi, nhà thơ cũng như tất thảy chúng sinh, không tránh khỏi quy luật của tự nhiên. Tất thảy chúng ta già dần dần, đi theo quy luật của muôn đời: sinh, lão, bệnh, tử… không thể khác.
Ký họa chân dung nhà thơ Trần Kim Hoa của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Thơ của những ký ức cất lời

Trần Kim Hoa làm thơ dễ đã 30 năm có lẻ. Và đã ra được 3 tập thơ riêng đầy đặn, trong đó tập Bên trời gần đây nhất đã được trao Giải thưởng thường niên của Hội Nhà văn Việt nam (2020). Trong vòng ngần ấy thời gian, với 3 tập thơ, cho thấy tác giả không phải là người ham chạy theo số lượng.
Ký họa chân dung nhà thơ Đoàn Văn Mật của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

“Sáng lên từ những nhỏ nhoi”

Cho đến nay, Đoàn Văn Mật đã trình làng ba tập thơ, tập gần đây nhất là “ Ngoài mây trời đầy trống vắng ” (NXB Hội Nhà văn, 2023).
Ký họa chân dung nhà thơ Kiều Maily của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Thơ, hoa của người

Trong bài thơ mang tên “Nàng, hoa của cát” (đồng thời cũng được lấy làm tên cho tập thơ, NXB Hội nhà văn, 2019), nhà thơ Kiều Maily đã có những câu thơ như thể tự họa về mình: Nàng, hoa của cát/ yếu đuối giữa men tình/ kiêu hãnh với cô đơn/ nỗi mơ cuốn nàng về miền hạnh phúc/ Nàng, hương của đất/ chắt chiu giọt phù sa nuôi nấng đời cây/ hẹn mùa gieo hạt. Bài thơ có ba chủ thể: nàng, hoa và cát trong mối quan hệ gắn bó, ràng rịt với nhau.
Ký họa chân dung nhà thơ Trần Ngọc Mỹ của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Nhủ lòng vượt lên những phôi pha

Một người làm thơ trẻ thông thường hay lựa chọn một cách thế sống cùng, sống giữa, đồng hành với thế hệ mình và với đời sống hôm nay trong tất cả sự bề bộn, phức tạp và sống động của nó.
Ký họa chân dung nhà thơ Phạm Thị Ngọc Liên của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Phạm Thị Ngọc Liên: Người đi tìm chân dung tình yêu

Tròn 20 năm, nữ thi sĩ Phạm Thị Ngọc Liên mới trở lại thi đàn bằng tập thơ dày dặn mang tên “Trong tôi có nhiều tôi” (Nhà xuất bản Hội Nhà văn). 99 bài thơ kết thành một “con đường thơ” với biển chỉ đường là “Tình yêu”. Phải, tất cả đều là thơ Tình, của một người đàn bà hồn nhiên, đa đoan, sẵn sàng “nhắm mắt đi trên cầu thăng bằng/ nồng nàn/ liều lĩnh” để tìm cho được chân dung của Tình yêu, hay là chân dung thân phận con người.
Ký họa chân dung nhà thơ Thy Nguyên của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Thy Nguyên - Người đàn bà làm thơ buồn

Thơ gắn với buồn từ khi nào, có lẽ từ lúc thơ bắt đầu. Buồn là một phẩm chất của thơ, là một phẩm chất của đời sống con người vốn mong manh hữu hạn, nhiều bất toại hơn như ý. Người cầm bút tìm đến thơ như một cách để cất giấu, lại như một cách để phơi bày nỗi buồn trên mặt giấy. Ðể tìm kiếm một sự đồng cảm, tìm kiếm tri âm. Thy Nguyên là kiểu người làm thơ như vậy, “chơi” với buồn, và “phơi” nỗi buồn, không đắn đo giấu giếm.
Ký họa chân dung nhà thơ Nguyễn Hồng của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Thơ của những xuân thì

Nguyễn Hồng là một cái tên dường như đã quen trong đời sống văn học hiện thời. Chị khá chắc tay trong nhiều thể loại: truyện ngắn, tản văn, thơ. Riêng với thơ, chị đã cho in tập “Ví dụ anh” (2016), và đã đăng rải rác khá nhiều bài thơ lẻ trên các phương tiện truyền thông đại chúng. Một dáng vóc thơ dần được định hình...
Minh họa trang thơ: ĐẶNG TIẾN

Trang thơ

Nhân Dân hằng tháng xin giới thiệu cùng độc giả trang thơ Tết.
Ký họa chân dung nhà thơ Phùng Khắc Bắc của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường

Phùng Khắc Bắc, "Một chấm xanh"

Vào quãng năm đầu thập kỷ chín mươi của thế kỷ trước, khi đang làm nghiên cứu sinh ở Đại học Sư phạm Hà Nội, tôi thấy trong văn giới xôn xao bàn tán về một tài thơ rất lạ mới có 47 tuổi vừa mới khuất. Đó là nhà thơ Phùng Khắc Bắc, tác giả tập thơ duy nhất mang tên “Một chấm xanh” do NXB Quân đội nhân dân phát hành cuối năm 1991.
Ký họa chân dung nhà thơ Nguyễn Hoàng Sơn của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Nguyễn Hoàng Sơn, thơ viết cho thiếu nhi và...

Bạn đọc yêu thơ ngay từ thập niên 80 của thế kỷ XX đã biết đến một cây bút viết thơ cho thiếu nhi mang tên Nguyễn Hoàng Sơn. Lúc ấy, thơ viết cho thiếu nhi nổi bật nhất vẫn là một số cây bút quen thuộc, thế hệ đàn anh như Võ Quảng, Phạm Hổ, Định Hải... Cái tên Nguyễn Hoàng Sơn cùng vài cây bút thế hệ anh như Phạm Đình Ân, Trương Hữu Lợi, Mai Văn Hai... mới bắt đầu thấp thoáng.
Ký họa chân dung thi sĩ Văn Cao của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Văn Cao: "Ngày đêm làm ngọc"

Trong các ấn phẩm về thơ Văn Cao đã xuất bản, chỉ thấy chừng chưa đến mươi bài thơ được viết từ năm 1939 đến năm 1942.
Ký họa chân dung nhà thơ Nguyễn Thị Thúy Hạnh của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Nguyễn Thị Thúy Hạnh: Làm thơ, làm chữ

Trong số những nhà thơ trẻ (xuất hiện ở độ tuổi dưới 35) hiện nay, có một số cây bút rất quan tâm đến việc đổi mới thơ theo cách bắt đầu bằng việc dụng chữ, làm chữ, biến/đổi chữ. Nguyễn Thị Thúy Hạnh là một cây bút như vậy, ngay từ đầu, nhất quán và công khai tư duy về chữ, “di chữ”, “sống lời”, đã xác lập một quan niệm về thơ lấy chữ/ngôn ngữ làm trung tâm.
Ký họa chân dung nhà thơ Phạm Công Trứ của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Nhà thơ Phạm Công Trứ: Tựa vào những câu thơ hay

Trong truyền thống, nhất là với thơ trung đại, người đọc thơ thường hay chú ý đến những câu chữ được coi là tuyệt bút trong bài: những “nhãn tự”, “thần cú”... Cách nhìn này, khi bước sang văn học hiện đại vẫn được chú ý, nhưng không còn là duy nhất, cuối cùng.
Ký họa chân dung nhà thơ Bạch Diệp của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường

Nỗi đồng vọng xôn xao

Quan sát những người “dính” vào chốn thơ, thấy họ làm thơ với rất nhiều động cơ khác nhau. Những động cơ ấy có khi rõ rệt, có khi mơ hồ; có khi thiết thực, có khi lại vu vơ; có thể người thơ ý thức rõ công việc mình làm, có khi cứ viết như một thôi thúc bên trong không cưỡng được...
Ký họa chân dung nhà thơ Trần Lê Khánh của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Say mê và kiên trì với thơ tối giản

Trong khoảng thời gian ngắn, nhà thơ Trần Lê Khánh công bố đều đặn mỗi năm một tập thơ. Tại NXB Hội Nhà văn: “Lục bát múa” (2016), “Dòng sông không vội” (2017), “Ngày như chiếc lá” (2018), “Giọt nắng tràn ly” (2019), “Xứ - rung một ngọn mây” (2020). Tại NXB White Pine Press (Hoa Kỳ): “The beginning of water”. Một gia tài thi ca đáng kể, ít ra là về mặt số/ khối lượng.