Nơi đây, nàng đã gắn bó suốt 15 năm trời - cả thanh xuân nàng ở đó. Cả thời thơ ấu và thời niên thiếu, từ khi còn là cô bé con với hai bím tóc lẽo đẽo theo mẹ đến trường. Dưới chân nàng là thảm hoa xà cừ vàng mơ, những nụ hoa xà cừ bé li ti chồng lên nhau, xếp dày lên nhau.
Tán lá xà cừ xanh thẫm… Những hàng xà cừ cứ vươn cao, reo mình trong nắng gió. Thấp thoáng trong đó có những chùm lá non xanh ngọc tươi mát. Và kia là những chùm hoa buông xuống vừa kín đáo vừa kiêu hãnh trong từng vòm lá. Thật ra, hoa xà cừ lúc nhỏ có mầu xanh nhạt, lớn lên một chút có mầu trắng sữa và sau một thời gian chuyển sang mầu vàng nhạt. Hoa nở chẳng phải để các cô cậu học trò nhớ thương da diết như hoa phượng, hoa bằng lăng. Hoa nở vì đã hợp đủ duyên nắng gió của cuộc đời. Những cánh hoa xà cừ nhỏ, cứng nhưng lại ở trên những vòm lá cao to. Lúc nào hoa cũng cứng cáp là vậy dù đó là khi hoa đang vui tươi, sung sức ở trên cành hay lúc tản mác rơi xuống đất. Cái khoảng sân trường này, dưới những tán lá xà cừ này đầy ắp tiếng nói cười, đầy ắp những kỷ niệm.
Thật ra, có lẽ nàng cũng sẽ vô tình với hoa xà cừ nếu không có anh bạn đồng nghiệp trong ngày sinh nhật của anh ấy vừa cầm một nhành hoa xà cừ vừa nói lên ấn tượng đặc biệt về loài hoa này cùng mọi người. Chùm hoa trắng bình dị trong tay anh đã khiến nàng ngỡ ngàng. Lần đầu nàng mới nhìn ngắm thật kỹ, cảm nhận hết cái mùi hương dìu dịu, dễ chịu đến an lành của loài hoa ấy.
Những chùm hoa xà cừ rồi đến một ngày sẽ kết đọng thành quả, mà quả xà cừ thì nàng nhớ rất rõ vì cứ vào dịp học sinh tập trung đầu năm học, quả đáp xuống mặt đất nở xòe ra như những cánh hoa. Trước đây, nàng tưởng nhầm đó là những bông hoa xà cừ vì nhìn nó rất đẹp với bốn cánh sen mầu nâu trầm, dày dặn. Mà ờ nhỉ, lá xà cừ lúc này thì xanh, xanh rì, xanh bất tận… Nhưng dịp bắt đầu từ cuối xuân đầu hè, lá rụng hàng loạt xuống sân trường. Những loài cây khác chọn mùa thu hoặc mùa đông làm thời điểm thay lá thì cây xà cừ lại chọn khoảnh khắc chuyển giao từ xuân sang hạ? Phải chăng mỗi loài cây đều có những bí mật riêng?
Xà cừ khiến bao người ngẩn ngơ theo từng chiếc lá chao nghiêng và có khi ngỡ ngàng bắt gặp cả những cơn mưa lá vàng ào ạt theo gió. Đi giữa sân trường, bỗng giật mình khi mắt chạm phải cả một thảm lá vàng trước mặt. Hình như bao muộn phiền, mệt mỏi trong cõi đời, sau khi cống hiến tận cùng sức xanh của từng chiếc lá, xà cừ đã buông đi, trút xuống đất mẹ hiền từ. Để đến một ngày, mầm xanh cựa mình và đồng loạt những chiếc lá non xanh xuất hiện. Xà cừ khoác lên mình mầu xanh đầy sức sống, rồi đến mầu lá xanh thẫm cứng cáp.
Nàng đi thật chậm giữa sân trường rộng mênh mông, dưới những tán hoa xà cừ, mình thật nhẹ nhàng. Cảm thấy như mình được chở che, yêu thương, nàng nhận ra mình thật bé nhỏ. Thân thuộc và bình yên quá đỗi. Trong đời người, ta đếm trên đầu ngón tay được bao nhiêu người cho ta cảm giác này? Thân thuộc, bình yên và được chở che. Xà cừ ơi!