Không có duyên với... bơi lội
Cho đến khi giải nghệ, Phạm Thị Thảo vẫn chưa hề biết bơi, dù hằng ngày cô vẫn phải đối diện với những rủi ro sông nước do đặc thù của môn chèo thuyền. Sự sợ hãi ấy được phát hiện năm 2008, khi cả đội đang tập luyện thì Thảo xin phép nghỉ sớm rồi một mình chèo thuyền trở về. Đến giữa hồ Tây, chiếc thuyền bất ngờ bị thấm nước và chìm dần. Trong sự hoảng loạn, Thảo cố gắng bám chặt vào thuyền rồi kêu cứu trong sự sợ hãi tột cùng. Và may mắn cho cô, một vài đồng đội gần đó nghe thấy những tiếng kêu thất thanh, tức tốc đưa thuyền đến giải cứu. Khi đó Thảo đã uống no nước và chỉ còn nổi lên mỗi chỏm tóc.
Qua lần “thoát chết” đó, Thảo được các huấn luyện viên ra nhiệm vụ phải bơi bằng được trong vòng một tháng, hoặc phải chấp nhận chia tay đường đua với sông nước. Tuy nhiên, dù rất quyết tâm và nỗ lực học bơi, cô gái quê Thái Bình vẫn chỉ bơi được đúng 20m rồi lại chìm ngay. Thảo đã phải khóc hết nước mắt xin được cho ở lại để vừa tập đua thuyền vừa học bơi. Các thầy lúc đầu cũng dự tính loại Thảo nhằm bảo đảm an toàn, song cuối cùng quyết định tạm bỏ qua vì thấy tội cho học trò, và quan trọng hơn là tiếc tố chất hiếm có của Thảo. Hiểu rõ tình thế hiểm nghèo của mình, tay chèo sinh năm 1989 lao vào tập luyện... như điên để lấy khả năng, thành tích bù lại cho khiếm khuyết ấy. Có thể nói tếu táo rằng, bơi lội và Phạm Thị Thảo không có duyên với nhau.
"Phu thuyền" hai lần giành suất Olympic
Giống như nhiều bé gái quê lúa, Phạm Thị Thảo mơ trở thành cầu thủ bóng chuyền. Nhưng vì chiều cao khiêm tốn, trải qua nhiều lần dự tuyển cô đều bị đánh trượt. Duyên thể thao của Thảo bắt đầu bén từ một lần dự tranh Hội khỏe Phù Đổng, năm lớp 12. Lúc đầu khi được đề nghị tập luyện môn rowing, Thảo từ chối thẳng thừng. Ông thầy Nguyễn Văn Sáu đã phải mất tới hai tháng, qua vài lần về tận nhà mới “kéo” được cô nữ sinh có sải tay dài lạ thường cho đội rowing.
Khởi đầu, Thảo cũng chẳng thích thú gì với cái món cả ngày gò lưng gắng sức chèo chiếc thuyền rất dài mà hẹp bề ngang, chỉ ngồi cho vững đã mất cả vài tháng kỳ công. Nhưng, cái nghiệp đua tốc độ cùng sóng nước đã ngấm vào máu Thảo lúc nào chẳng hay, nhất là khi nó sớm chứng tỏ sự phù hợp đặc biệt với cô gái đầy mạnh mẽ này. Do Thái Bình không sẵn điều kiện nên ngay từ đầu ngành thể thao đã phải gửi Thảo cùng một số đồng đội lên Hà Nội tập nhờ. Suốt tám năm, không chỉ xa nhà biền biệt mà tay chèo đất lúa còn luôn phải vượt khó chịu khổ giống hệt như một “phu hồ”. Cứ năm giờ sáng, Thảo đã phải vác trên vai chiếc thuyền nặng chình chịch xuống nước để “chiến đấu” giữa trời nước mênh mông, chèo ra 12 cây số bất kể mưa nắng. Tiếng là tập luyện ở Thủ đô mà Thảo cùng vài đồng đội phải ở trong phòng trọ chưa đầy 10 m2, ăn cơm bụi và thường xuyên thiếu cả nước tắm vì điều kiện của CLB đua thuyền Hồ Tây quá chật chội và xuống cấp. Sự khắc nghiệt ấy qua ngày tháng đã in hằn trên mái tóc khô cong, khuôn mặt đen xạm, cùng đôi bàn tay chai sần nhiều lớp. Bất chấp điều kiện muôn vàn gian khó ấy, Thảo vẫn liên tục bứt phá lên đỉnh cao, với một khả năng đa dạng. Chỉ qua đúng một năm ăn tập, SEA Games 2009, cô đã giành được hai HCV, và đến ASIAD 2010 là một tấm HCB lịch sử. Đến giờ Thảo đã trở thành một “máy gặt” thành tích số 1 ở rowing được biết đến là môn khó và mới với thể thao Việt Nam, với bộ sưu tập gồm 30 huy chương quốc tế các loại. Trong đó, tuyển thủ 27 tuổi đã lập kỳ tích khi là tuyển thủ rowing duy nhất hai lần liên tiếp giành quyền tới Olympic, cùng ở nội dung thuyền đôi với hai tay chèo khác nhau. Cách đây bốn năm, Thảo đấu cặp với người đồng đội cùng lứa Phạm Thị Hài, và lần này đàn em Tạ Thanh Huyền.
Nhưng trớ trêu thay, ngay trước thềm Olympic Rio 2016, Thảo đã phải nuốt nước mắt nhường vinh dự cho một đồng đội khác. Bởi cô dính phải chấn thương vai và chân nặng do sức ép từ quá trình liên tục gồng mình gắng sức tới tận cùng.
Hiểu rõ tình thế hiểm nghèo của mình, tay chèo sinh năm 1989 lao vào tập luyện... như điên để lấy khả năng, thành tích bù lại cho khiếm khuyết ấy. |
Chèo ra tiền tỷ và "nhịn" sinh con
Có một điều khá đặc biệt, đó là kiện tướng đua thuyền có khuôn mặt khắc khổ ấy lại đang thuộc diện... giàu nhất làng đua thuyền, bởi đã gặt hái được cả một tỷ đồng từ tiền thưởng trong mấy năm tỏa sáng trên các đấu trường.
“Chèo” ra tiền tỷ nhưng Thảo lại gần như không biết tiêu tiền, nói chính xác hơn là rất ít có nhu cầu gì cho bản thân. Mỗi năm có khi cô chỉ chi khoảng mươi triệu để mua vài bộ quần áo tươm, hay chiêu đãi mọi người sau mỗi cuộc đấu thành công. Thảo cũng góp phần đắc lực giúp bố mẹ xây nhà mới, mua sắm đầy đủ tiện nghi, trước khi lấy chồng. Giờ cô đang cố gắng tiết kiệm để vợ chồng xây dựng một cơ ngơi riêng, cũng như có một khoản tích lũy nhất định cho tương lai.
Cũng vì quá đắm đuối với nghiệp đua thuyền với những chuyến tập huấn thi đấu liên miên, nên cưới nhau hai năm, vợ chồng Thảo vẫn phải... “nhịn” sinh con, dù gia đình hai bên rất sốt ruột. Thảo phải tìm mọi cách thuyết phục chồng và hai bên gia đình cho mình tập luyện, thi đấu thêm giải này hay giải khác.
Kết thúc nghiệp đấu ở tuổi 27, trong niềm tự hào và cả những nuối tiếc, giờ đây Phạm Thị Thảo đã có thể tập trung hoàn toàn cho thiên chức làm con, làm vợ, làm mẹ trước khi bước vào ngã rẽ mới, tất nhiên vẫn gắn bó trọn vẹn với đua thuyền: làm HLV.
Trớ trêu thay, ngay trước thềm Olympic Rio 2016, Thảo đã phải nuốt nước mắt nhường vinh dự cho một đồng đội khác. |
Một buổi tập luyện của Thảo cùng các đồng đội. Ảnh trong bài | VC