Những người thầy tóc bạc

Mới đây, Nhân Dân cuối tuần nhận được một lá thư dài viết tay với nét bút gọn, khẳng khái của một nhà giáo ở thành phố Hải Phòng.

GS Hồ Ngọc Đại và nhà giáo Nguyễn Trung Chính (bên phải) - hai người thầy tóc bạc vẫn hết lòng hướng về trẻ thơ.
GS Hồ Ngọc Đại và nhà giáo Nguyễn Trung Chính (bên phải) - hai người thầy tóc bạc vẫn hết lòng hướng về trẻ thơ.

Thầy giới thiệu tên là Nguyễn Trung Chính, "năm nay 92 tuổi, có 65 năm tuổi Đảng, vào ngành giáo dục năm 18 tuổi (1952), dạy học và làm quản lý giáo dục, nghiên cứu ứng dụng thực nghiệm Công nghệ giáo dục và cả viết báo, từng viết một số bài về đổi mới giáo dục đăng Báo Nhân Dân".

Từ một lá thư…

Nhà giáo Nguyễn Trung Chính chia sẻ trong thư rằng rất tâm đắc với chuyên đề Kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh 2/9 mang tên "Màu của niềm tin" và bài phỏng vấn GS Hồ Ngọc Đại với tiêu đề "Một lần nữa giáo dục đang có cơ hội thay đổi" (đăng Báo Nhân Dân cuối tuần số 35 ra ngày 29/8/2025).

Người thầy giáo già quê Hải Phòng ấy còn trăn trở nhiều điều về giáo dục, về trẻ em hôm nay. Ông viết: "Giáo dục không chỉ bằng giảng giải áp đặt, thầy giảng trò chép và học thuộc lòng mà phải khơi gợi, tổ chức thế nào để trẻ tự làm ra tri thức. Trẻ em là "chủ thể", trẻ tự sinh ra chính mình, tự học, tự trải nghiệm, tự làm để tự lớn khôn, tự chịu trách nhiệm về sự phát triển của mình. Không ai có thể ăn thay trẻ, ngủ thay trẻ - không ai học hộ trẻ, khôn lớn hộ trẻ - trẻ phải tự gánh vác việc của mình. Cố nhiên trẻ cần sự dạy dỗ, dẫn dắt, tổ chức, nuôi nấng của cha mẹ, thầy cô và toàn xã hội. Như vậy, cha mẹ, thầy cô, xã hội sẽ là "đối tượng" khai thác của "chủ thể" nên cần là những "đối tượng" đáng tin cậy của trẻ. Nếu "đối tượng" xấu, hèn kém thì tất yếu trẻ sẽ yếu hèn. Cha mẹ, thầy cô chính là "cộng sự" của trẻ, dìu dắt trẻ phát triển".

Rồi nhà giáo Nguyễn Trung Chính còn cho biết thêm, những triết lý giáo dục đậm chất nhân văn ấy của GS Hồ Ngọc Đại đã được ngành giáo dục Hải Phòng triển khai từ năm 1983, hơn 40 năm trước. Đó là Đề tài khoa học ứng dụng thực nghiệm được Bộ Giáo dục và Đào tạo nghiệm thu năm 1990 và cho phép tiếp tục mở rộng ở Hải Phòng. "Kết quả 100% học sinh lớp 1 với hơn 40 nghìn em đã học theo sách Tiếng Việt Công nghệ giáo dục, kết quả rất tốt. Hàng nghìn thầy cô, cha mẹ học sinh yên tâm và phấn khởi". Với tư cách Chủ nhiệm Đề tài ứng dụng thực nghiệm giáo dục thành công, ông được giải thưởng khoa học của Ủy ban nhân dân thành phố trao tặng năm 1993. "Là một nhà giáo lão thành, còn sức khỏe, và còn nhiều cảm hứng về "trẻ em", về "hạnh phúc", "trẻ em mỗi ngày đến trường là một ngày vui", còn niềm tin vững chắc vào luật nhân quả, vào triết lý giáo dục hiện đại "trẻ em là chủ thể, trẻ em tự sinh ra chính mình" và bằng chân lý "Chân Thiện Mỹ", ba nhân tố rường cột của một xã hội văn hóa, văn minh, trẻ em phải được hạnh phúc… Tôi nguyện đóng góp hết sức mình cho sự nghiệp giáo dục thật linh thiêng, thật cốt tử của dân tộc và nhân loại với tinh thần "trẻ em là hy vọng cuối cùng của nhân loại" - Arnold Gesell", ông viết.

Chúng tôi đã liên hệ, tìm gặp người thầy "Trung Chính" ấy. Trong căn nhà nhỏ yên bình nơi thành phố cảng, thầy Nguyễn Trung Chính - nguyên Trưởng phòng Chính trị và Đào tạo (Sở Giáo dục và Đào tạo Hải Phòng), nguyên Giám đốc Trung tâm Phương pháp giáo dục - vẫn lưu giữ cẩn thận những cuốn sổ tay, tài liệu và bản báo cáo thực nghiệm đã úa màu thời gian. Mỗi trang giấy lưu dấu nhiều tư liệu, như một lát cắt của lịch sử giáo dục thành phố, từ những lớp học giữa vùng địch tạm chiếm đến công trình khoa học ứng dụng triết lý "Công nghệ giáo dục" mới mẻ mà ông gọi bằng tất cả sự trân trọng: "Cách mạng trong tư tưởng dạy và học".

d42-159.jpg
GS Hồ Ngọc Đại và nhà giáo Nguyễn Trung Chính (bên phải) - hai người thầy tóc bạc mà lòng vẫn luôn hướng về trẻ thơ.

Nhớ về một thời gian khó mà vui

Sinh năm 1934, thầy Chính bước vào nghề giáo khi mới 18 tuổi. Năm 1952, Bộ Giáo dục cử thầy cùng một số đồng nghiệp đều đang là học viên Khu học xá Nam Ninh (Trung Quốc) trở về nước, nhận nhiệm vụ xây dựng phong trào giáo dục phổ thông ở vùng du kích Tiên Lãng (thuộc tỉnh Kiến An khi đó). Trong hoàn cảnh kháng chiến gian khổ, những thầy cô giáo trẻ khi ấy phải dựng trường lớp từ rơm rạ, lấy hoành phi, cánh cửa làm bảng, chia nhau từng mẩu phấn, kiếm củi đốt làm ánh sáng. "Không có lương, không cả đèn dầu, cơ sở vật chất thiếu thốn đủ đường… chỉ có niềm tin vào con chữ và tương lai", thầy Chính nhớ lại. Dưới bom đạn và trong đói khổ, phong trào giáo dục ở Hải Phòng vẫn bừng sáng. Nhiều thầy cô đã ngã xuống, nhưng chưa bao giờ tắt niềm tin rằng tri thức sẽ là ngọn đuốc dẫn lối dân tộc.

Sau ngày Giải phóng hoàn toàn miền nam, thống nhất đất nước (30/4/1975), thầy Chính tiếp tục gắn bó với ngành giáo dục Hải Phòng trong vai trò quản lý, nghiên cứu và thực nghiệm. Đầu thập niên 1980, khi cả nước bước vào công cuộc đổi mới tư duy, Hải Phòng trở thành một trong những địa phương tiên phong thử nghiệm mô hình Công nghệ giáo dục do GS Hồ Ngọc Đại khởi xướng. Nếu ví thầy Đại là "người thiết kế" Công nghệ giáo dục thì thầy Chính là một trong những "người thi công" kiên trì và tâm huyết. Thầy đảm nhận vai trò chủ nhiệm đề tài, một chương trình kéo dài suốt hơn 10 năm (1983-1993). Dưới sự chỉ đạo của Ủy ban nhân dân thành phố, thầy đã tổ chức triển khai rộng khắp, đào tạo, bồi dưỡng hàng nghìn giáo viên và đặc biệt năm 1990, Bộ Giáo dục nghiệm thu đề tài, cho phép 100% học sinh lớp 1 Hải Phòng học theo sách Tiếng Việt Công nghệ giáo dục. Kết quả khiến cả ngành giáo dục phải chú ý: hầu hết học sinh lớp 1 trên địa bàn đọc thông, viết thạo, nắm chắc tiếng Việt với niềm hứng khởi học tập tự nhiên. Nhiều thầy cô và phụ huynh xúc động vì lần đầu tiên thấy trẻ tự học, tự hiểu, tự làm ra tri thức cho chính mình.

Đến bài học đổi mới giáo dục hôm nay

Bước sang tuổi 92, thầy giáo Nguyễn Trung Chính vẫn miệt mài đọc, viết và trao đổi với đồng nghiệp trẻ về triết lý giáo dục. Ông gọi việc giảng dạy là sứ mệnh thiêng liêng, bởi "trẻ em là hy vọng cuối cùng của nhân loại". Trong căn phòng nhỏ, tấm bằng khen Giải thưởng Khoa học của Ủy ban nhân dân thành phố Hải Phòng năm 1993 - minh chứng cho chặng đường "thi công" bền bỉ, được ông lưu giữ trang trọng. Giáo dục Hải Phòng nói riêng, và giáo dục Việt Nam nói chung hôm nay đã khác xưa rất nhiều: trường lớp khang trang, nhiều học sinh giành giải cao từ các kỳ Olympic quốc tế, mô hình giáo dục thông minh, số hóa đang phát triển mạnh mẽ. Nhưng trong mạch nguồn sâu xa, vẫn còn đó tinh thần "Công nghệ giáo dục" - dạy người, dạy cách học, dạy về hạnh phúc mà những người thầy tóc bạc đã khởi xướng từ gần nửa thế kỷ trước.

Câu chuyện của thầy Nguyễn Trung Chính - người "thi công" triết lý giáo dục Hồ Ngọc Đại là minh chứng rằng đổi mới giáo dục không thể chỉ là thay sách hay đổi phương pháp thi cử. Đó là cuộc cách mạng tư tưởng, bắt đầu từ chính người thầy. Tư tưởng "trẻ em là chủ thể" hôm nay càng có ý nghĩa trong thời đại trí tuệ nhân tạo. Thầy cô không thể là "người biết tất cả" mà phải trở thành "người đồng hành, người truyền cảm hứng". Từ Hải Phòng với phong trào học tập lan tỏa năm xưa cho đến nền giáo dục hiện đại hôm nay, hành trình ấy được xây bởi công lao của biết bao thế hệ nhà giáo, với những hy sinh to lớn nhưng thầm lặng, ở đó luôn có những tấm gương tận hiến cho sự nghiệp trồng người.

Nhân kỷ niệm 43 năm Ngày Nhà giáo Việt Nam (20/11), hiến chương tri ân những người thầy, người cô trên mọi miền đất nước, câu chuyện về hai người thầy "đồng chí hướng" từ tuổi thanh niên đến khi tóc bạc như GS Hồ Ngọc Đại và nhà giáo Nguyễn Trung Chính không chỉ là sự gợi nhắc ký ức, hành trình của các thầy là minh chứng đậm nét, thuyết phục nhất cho quan điểm: Giáo dục chỉ thật sự đổi mới khi người thầy có niềm tin, tình yêu và bản lĩnh tư tưởng. Nếu Hồ Ngọc Đại là "người đặt nền móng cho tư duy giáo dục mới", thì Nguyễn Trung Chính là "người đem triết lý ấy đi vào đời sống", làm nên một điểm sáng giáo dục Hải Phòng của cả nước. Giữa kỷ nguyên công nghệ và tri thức mở, triết lý "trẻ em hôm nay - thế giới ngày mai" vẫn nguyên giá trị ■

Trong suốt giai đoạn kháng chiến chống Mỹ, cứu nước, thầy giáo Nguyễn Trung Chính vẫn miệt mài đèn sách, gắn bó với giáo dục vùng cửa biển quê hương này. "Từ giáo viên dạy cấp 1 lên dạy cấp 2, đến khoảng đầu những năm 60 thế kỷ trước, tôi được điều động lên Ty Giáo dục Hải Phòng, vừa đứng lớp vừa làm công tác quản lý giáo dục từ đó, biết bao gian khó, nhưng cũng nhiều kỷ niệm với học trò, với đồng chí, đồng nghiệp, đẹp lắm!", thầy Chính chậm rãi kể.

Có thể bạn quan tâm

Chương trình văn nghệ Kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh tại Quảng trường Ba Đình sáng 2/9/2025.

Vinh quang mãi mãi thuộc về Nhân dân!

Đó là câu cuối trong bài diễn văn súc tích, ý nghĩa của Tổng Bí thư Tô Lâm trên Quảng trường Ba Đình lịch sử tại Lễ kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh 2/9 vừa qua. Cũng tại nơi đây, lời Quốc ca vang lên cùng những hình ảnh cờ hoa, những gương mặt ngời lên rạng rỡ của vạn người sẽ mãi mãi ghi vào tâm khảm nhân dân.

Nhà báo Hồng Châu, tức Thép Mới (bên phải) và nhà báo Cao Kim, tức Kim Toàn - hai nhà báo của Mặt trận Dân tộc giải phóng miền Nam Việt Nam từng bí mật hoạt động báo chí tại Sài Gòn - Gia Định trong cuộc Tổng tiến công và nổi dậy Tết Mậu Thân năm 1968.

Nhà báo Kim Toàn - Người truyền cảm hứng

Câu chuyện bắt đầu từ giữa năm 2024, khi Bảo tàng Báo chí Việt Nam “nhận lệnh” của lãnh đạo Hội Nhà báo Việt Nam, chính thức khởi động việc xây dựng kế hoạch hoạt động cho năm 2025 - một năm đặc biệt vì có rất nhiều ngày lễ lớn trọng đại của đất nước.

Cổng đình Phú Gia.

Làng Chăm nghìn tuổi giữa đất Hà thành

Chuyện mà tôi đang kể là về vùng đất Phú Gia, một ngôi làng đặc biệt. Làng nằm cách trung tâm Hà Nội hơn mười cây số về phía tây bắc. Phú Gia xưa tên Nôm là làng Gạ, tục gọi làng Già rồi Bà Già hương; đến thời Minh Mạng là tổng Phú Gia, huyện Từ Liêm, phủ Hoài Đức, trấn Sơn Tây.

Trung tâm huyện Đạ Huoai, nơi có nhiều người dân Huế lập cư.

Một vùng quê Huế trên đất nam Tây Nguyên

Trong rất nhiều chương trình di dân sau ngày thống nhất đất nước, có câu chuyện về một vùng quê mới của người xứ Huế, được lập ra từ gần nửa thế kỷ trước. Vùng quê ấy xưa gọi là khu kinh tế mới Hương Lâm, nay thuộc xã Đạ Lây, huyện Đạ Huoai-vùng đất phía nam Lâm Đồng…

Hai cán bộ của Ban Binh vận đặc khu Sài Gòn- Gia Định: Ông Lê Quang Đức (người ngồi) và ông Cao Đức Trường (người đứng).

Kỳ 2: Những con đường “không giống ai” của tình yêu đất nước

Khác với hầu hết các lực lượng cách mạng cùng tham gia chiến đấu giành lại hoà bình, độc lập cho dân tộc, những cán bộ làm công tác binh vận phải nhận về mình rất nhiều nguy hiểm, thiệt thòi, khi luôn phải sống “hai mặt”, che giấu thân phận thật sự của mình, trong khi tìm mọi cách để cảm hoá, vận động các đối tượng binh sĩ ngụy quyền trở về với chính nghĩa, với dân tộc…
Sau khi ném bom dinh Độc Lập, phi công Nguyễn Thành Trung đã lái máy bay F5E hạ cánh an toàn xuống sân bay Phước Long. Ảnh tư liệu

Mặt trận “không đánh mà thắng"

Chủ tịch Hồ Chí Minh từng nói: Đánh mà thắng địch là giỏi, không đánh mà thắng càng giỏi hơn. Không đánh mà thắng là nhờ địch vận. Trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước, truyền thống "tâm công" (đánh vào lòng người) của các bậc tiền nhân đã được Đảng Lao động Việt Nam phát triển lên một tầm cao mới và được quân và dân ta sử dụng như một thứ vũ khí sắc bén để tạo nên sức mạnh tổng hợp, áp đảo, đập tan mọi sự kháng cự của kẻ địch.

Cựu chiến binh Nguyễn Đình Quốc kể về những năm tháng gian lao nhưng vô cùng anh dũng. Ảnh: LƯU XA

Những người kể chuyện hòa bình

Không chỉ kiên cường trong chiến đấu, nhóm cựu chiến binh bị địch bắt tù đày, trở về đời thường vẫn mang tinh thần bất khuất của người lính, không ngại gian khó. Các ông dày công xây dựng Bảo tàng Chiến sĩ cách mạng bị địch bắt tù đày, biến nơi đây thành “địa chỉ đỏ” tri ân các đồng đội đã ngã xuống, đồng thời lan tỏa lòng yêu nước và giá trị của hòa bình cho các thế hệ sau.
Lớp học mầm non ở buôn Ka Ming. (Ảnh: Uông Thái Biểu)

Đất giàu, đất học Ka Ming

Ngày trước buôn Ka Ming thuộc xã Gung Ré, nay là một trong những khu phố của thị trấn Di Linh (huyện Di Linh, tỉnh Lâm Đồng). Với 100% dân số là đồng bào dân tộc Cơ Ho thuộc nhánh Srê, buôn làng này thật sự là một vùng đất lành, đất giàu và đặc biệt là đất học nổi tiếng trong vùng đồng bào dân tộc thiểu số Tây Nguyên.
Các chiến sĩ lữ đoàn 162 gói bánh chưng chuẩn bị đón Tết.

Đón xuân trên chiến hạm

Đón giao thừa trên chiến hạm không rượu, bia thuốc lá, hồi còi tàu thay cho pháo, nhưng lại có những điều đặc biệt khác mà ít người có thể hình dung ra được…
Làng Nubian trên đảo Elephantine.

Ngôi làng cổ huyền bí giữa dòng sông Nile

Nằm ở phía nam Ai Cập, cách thủ đô Cairo khoảng 800 km, thành phố Aswan bên bờ sông Nile là cửa ngõ của Ai Cập xuống phía nam châu Phi. Đây là nơi sinh sống của người Nubian, một nhóm bộ tộc di cư, đến từ miền bắc Sudan. Điều đó giải thích tại sao họ có tông màu da sẫm hơn người Ai Cập.
Ông Quang Văn Thu (thứ bảy, từ trái sang) và người dân phối hợp tuần tra đường biên, cột mốc cùng chiến sĩ Đồn Biên phòng Thông Thụ (huyện Quế Phong, tỉnh Nghệ An). Ảnh: NGUYỄN ĐẠO

"Cột mốc sống" nơi biên cương xanh thẳm

Nước ta có 4.510 km đường biên giới đất liền trải dài từ bắc tới nam. Chủ quyền quốc gia được xác lập, gìn giữ từ những cột mốc đánh dấu tọa độ và từ chính những bước chân lặng thầm bền bỉ không kể ngày - đêm, mưa - nắng của những người lính biên phòng cùng hàng hàng lớp lớp người dân tình nguyện trở thành những "cột mốc sống".
Đoàn thực hiện nghi lễ chào cờ tại đảo Cồn Cỏ. Nguồn: ĐI ĐỂ HIỂU

Hành trình của lòng tự hào và biết ơn

Bùi Thiên Phú, cậu bé 10 tuổi ở thành phố Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh vừa có chuyến đi đầu tiên cùng ông ngoại về miền đất lửa Quảng Trị, nơi hơn 50 năm trước ông của cậu từng chiến đấu. Đứng trên cầu Bến Tắt bắc qua vĩ tuyến 17 lịch sử - nơi từng là ranh giới tạm thời chia cắt đất nước, Phú nhìn theo hướng tay ông ngoại chỉ và nghe ông kể: "Ngày ấy, đơn vị ông đóng quân ngay phía bên trái cầu, làm nhiệm vụ bảo đảm thông tin liên lạc thông suốt"...
Thị trấn Thanh Chương hôm nay. Ảnh: Lê Anh Dũng

Thanh Chương - Miền văn hùng võ lược

Nếu kể đến một vùng quê địa linh nhân kiệt, kiên cường cách mạng và hiếu học, không thể không nói đến Xứ Nghệ. Nói đến Xứ Nghệ, có lẽ không thể không nói đến Thanh Chương.
Nạo vét, khơi thông dòng chảy sông Lừ (Hà Nội). Ảnh: HẢI MIÊN

Kỳ 2: "Cắt ngọn" hay "cải tạo gốc"?

Mặc dù số liệu ghi nhận các trường hợp xả thải sai quy định bị phát hiện, mức độ xử phạt vi phạm ngày càng tăng trong những năm gần đây, nhưng tình trạng ô nhiễm các dòng sông vẫn không được cải thiện đáng kể. Cùng với nỗ lực xử lý "phần ngọn", đã có những mô hình cải tạo "từ gốc" được triển khai.
Không gian hồ sinh thái Na Hang mang một mầu xanh huyền bí.

Vùng thẫm xanh tuyệt sắc

Đặt chân đến bến tàu lòng hồ sinh thái Na Hang (Tuyên Quang), choán ngợp trong tôi là cảm giác yên bình giữa một vùng trong xanh, thấm đến cả năm giác quan. Nơi đây, mỗi người được thảnh thơi thả mình theo tiếng sóng nước, tiếng gió vi vu quyện hòa những âm thanh kỳ diệu của thiên nhiên. Người Na Hang, Lâm Bình đã dựa vào những vẻ đẹp thiên nhiên ban tặng để làm du lịch, gìn giữ văn hóa và từng bước nâng cao đời sống tinh thần của mình.
Lễ đài Ba Đình đầu tiên bằng gỗ ván do KTS Nguyễn Văn Ninh thiết kế. Nguồn: Gia đình Kiến trúc sư Nguyễn Văn Ninh cung cấp.

Kỳ 2: “BÁC Ở THẾ NÀY LÀ QUÁ SANG TRỌNG” (Tiếp theo và hết)

Được sống những khoảnh khắc bên vị lãnh tụ kính yêu của toàn dân tộc, được thiết kế, xây dựng nơi ở và làm việc của Bác là những khoảnh khắc vàng của người kiến trúc sư mà không phải ai cũng vinh dự có được. Nhân cách và trí tuệ vĩ đại, lòng độ lượng, bao dung, nhân hậu, khiêm tốn và giản dị của Người mãi mãi tỏa sáng trong tâm hồn của Nguyễn Văn Ninh; luôn thức dậy trong lòng vị kiến trúc sư niềm khao khát sáng tạo và cống hiến cho dân, cho nước…

Bác Hồ chụp ảnh lưu niệm cùng nhóm thiết kế và thi công nhà sàn của Người. Nguồn: Gia đình cung cấp

Kỳ 1: "Chú lo cho bác một ngôi nhà sàn truyền thống…"

Người Việt Nam nào cũng từng lưu vào trái tim mình hình ảnh ngôi Nhà sàn trong Khu Di tích quốc gia đặc biệt Chủ tịch Hồ Chí Minh tại Phủ Chủ tịch. Ngôi nhà sàn-nơi Chủ tịch Hồ Chí Minh đã sống và làm việc trong hơn một thập niên cho đến ngày Người mãi mãi về cõi vĩnh hằng đã trở thành một trong những biểu tượng thể hiện cốt cách thanh tao, cao quý của vị Cha già dân tộc. Người thiết kế và chỉ huy thi công nhà sàn là kiến trúc sư Nguyễn Văn Ninh, nhân vật trong câu chuyện mà tôi đang kể…
Bia di tích Trạm hậu cần hỏa tuyến Nà Tấu, sau hai lần chuyển địa điểm.

Tìm lại dấu tích con đường huyền thoại (★)

Nhiều tài liệu viết về Điện Biên Phủ của tác giả nước ngoài đều khẳng định rằng: Công tác bảo đảm hậu cần là một mặt trận hết sức nóng bỏng và quyết liệt với cả hai bên, bởi nó là cầu nối giữa hậu phương với tiền tuyến.
Lắng nghe những hồi ức của cụ Trần Xuất Chúng.

Tìm lại dấu tích con đường huyền thoại

Tròn 70 năm trước, một con đường tiếp vận chiến lược với những điều kiện "không tưởng" đã được những bộ óc thiên tài quân sự của quân đội ta vạch ra, huy động nguồn lực từ nhân dân để làm nên một chiến dịch hậu cần "không thể thực hiện được" như đánh giá của các chiến lược gia của quân đội viễn chinh Pháp. Con đường tiếp vận chiến lược đó đã tạo nên điều kiện quan trọng nhất, cũng là sự bất ngờ lớn nhất, để bộ đội ta có thể chiến đấu và chiến thắng trên chiến trường lịch sử Điện Biên Phủ. Trong những ngày tháng 4 lịch sử này, khi thực hiện hành trình tìm lại những dấu tích của con đường huyền thoại năm xưa, chúng tôi được hiểu rõ hơn về một thời những người dân Việt Nam hào hùng ra trận, hiểu rõ hơn vì sao chúng ta chiến đấu và chiến thắng...
Mốc số 0 cực tây là điểm đến thu hút khách du lịch.

Những người lính viết tiếp huyền thoại nơi cực tây Tổ quốc

Chuyến trở lại Tây Bắc tuần trước, tình cờ tôi gặp lại hai sĩ quan ở Bộ Chỉ huy Bộ đội Biên phòng tỉnh Điện Biên, cả hai anh đều từng là Đồn trưởng Đồn Biên phòng A Pa Chải- đồn xa nhất ở cực tây Việt Nam, Đại tá Nguyễn Đức Thắng nay là Trưởng phòng Trinh sát và Trung tá Đặng Tuấn, nay là Chánh Văn phòng Bộ Chỉ huy Bộ đội Biên phòng tỉnh. Gần hai mươi năm gắn bó với Tây Bắc, đã đi rất nhiều nơi, gặp gỡ và thân thiết với nhiều bạn bè lính biên, nhưng không hiểu sao cực tây Việt Nam luôn thao thức trong tôi như một nơi chốn "thuộc về".
Với sự cần cù, người dân đã khiến đá trổ xanh. Ảnh: Giang Toan

Khúc tráng ca xứ đá

Đã nhiều lần đến "xứ đá" Hà Giang, song mỗi lần trở lại trong tôi luôn ngập đầy cảm xúc và sự nể phục sức sống mãnh liệt của người dân trước thiên nhiên khắc nghiệt. Nơi đây, đá giăng tứ bề, đá thành rừng thử thách bước chân con người. Cuộc sống vất vả đủ đường nhưng người dân vẫn vươn lên, bám bản, khiến đá nở hoa.
Tác giả bên Bia tưởng niệm Di tích cuộc võ trang vượt ngục ngày 12/12/1952.

Kỳ IV: Ngút trời linh khí (Tiếp theo và hết)

Nơi này là vùng đất thiêng. Mỗi hòn đá cành cây, mỗi đợt sóng dâng trào biển khơi hay sẫm mầu núi biếc Côn Đảo đều có thể kể một câu chuyện về những thời, những người đã qua. Từng tấc đất trên đảo nhỏ giữa trùng khơi đều lưu những dấu tích của lòng uất hận và ý chí ngoan cường của những người Việt vì đại nghĩa Tổ quốc mà có thể hiến dâng cả thân xác vô cùng quý giá của mình.
Nhà Công quán Côn Đảo, nơi nhà soạn nhạc Charles Camille Saint Saens viết chương cuối của vở nhạc kịch "Hoàng hậu Fredegonde".

Kỳ III: Âm nhạc và ngục tù

"Hoàng hậu Fredegonde" là một vở nhạc kịch bất hủ của nhà soạn nhạc thiên tài người Pháp Charles Camille Saint Saens (1835-1921). Ông là một nhạc sĩ thuộc trường phái lãng mạn. Tên tuổi của ông được xếp vào những nghệ sĩ hàng đầu châu Âu theo người đương thời đánh giá và ông là Viện sĩ Viện Hàn lâm Pháp quốc. Vở nhạc kịch và nhà soạn nhạc của quốc gia xa xôi ấy thì có liên quan gì đến Côn Đảo, nơi được mệnh danh là "địa ngục trần gian" giữa trùng khơi Việt Nam?
Chị Trang (bên phải) và chị Xiêm nỗ lực làm tranh cuốn giấy, vừa để kiếm thêm tiền trang trải chi phí, vừa để quên đi phần nào bệnh tật.

Thổi âm thầm những cơn gió mát

Mùa nắng nóng, có lúc cả bầu trời như cái chảo lửa khổng lồ khiến ngay cả những tán cây cũng teo tóp. Thế nhưng vì mưu sinh, không ít người lao động nghèo vẫn phải oằn mình ngoài đường phố Hà Nội, nhiều bệnh nhân chạy thận trú mình trong những căn phòng trọ vài mét vuông. Trong gian khó vẫn luôn có những bàn tay thiện nguyện trao yêu thương, cách con người đối đãi với nhau như cơn gió mát lành tiếp sức cho mỗi phận người.
Du khách tham quan Sở Chỉ huy Chiến dịch Điện Biên Phủ tại Mường Phăng.

Về Mường Phăng nhớ ghé Che Căn

Cái tên Mường Phăng, tỉnh Điện Biên đã đi vào lịch sử và suy nghĩ của nhiều người khi địa danh này là nơi đặt Sở Chỉ huy Chiến dịch Điện Biên Phủ năm 1954. Vậy nhưng, nếu đến Mường Phăng thì sẽ biết đến Che Căn. Hiện nay, Mường Phăng nỗ lực biến Che Căn trở thành địa điểm du lịch trọng điểm với lợi thế riêng có là Khu di tích Sở Chỉ huy Chiến dịch Điện Biên Phủ và cảnh quan thiên nhiên độc đáo tại nơi này…
Bé Kiều Oanh và bạn xem phim hoạt hình tại phòng trọ.

Mang yêu thương nâng đỡ yêu thương

Một căn nhà trọ đặc biệt vừa khánh thành tại chợ Tân Phú, phường Tân Phú, thành phố Thủ Đức (TP Hồ Chí Minh). "Đặc biệt" vì đây là "nhà trọ 0 đồng" dành cho các em nhỏ không may mắc phải căn bệnh hiểm nghèo.
Nghệ nhân K’Trời dạy các cháu học sinh chơi cồng chiêng.

Từ những cuộc trao truyền nhạc cụ dân tộc Mạ

Đồng bào dân tộc Mạ có hệ thống các loại nhạc cụ hết sức độc đáo, bao gồm bộ gõ, bộ dây và bộ hơi; trong đó có một số nhạc cụ chính như: đàn đá, cồng, chiêng, trống, khèn bầu sáu ống, sáo bầu ba lỗ, kèn môi, khèn sừng trâu, đàn ống tre… Ngoài ra, còn có một số nhạc cụ khác được chế tác từ chất liệu thiên nhiên theo sự sáng tạo ngẫu hứng của một số nghệ nhân.
Nhà dài, kiến trúc độc đáo và đặc sắc của người Ê Đê.

"Buôn trong phố" đã hồi sinh

Không gian đô thị hết sức đặc thù, với những buôn làng của cộng đồng người Ê Đê, được kiến tạo nên từ hàng trăm năm qua, nhưng "cơn lốc" đô thị hóa diễn ra mạnh mẽ đã nhanh chóng đẩy những không gian văn hóa đặc biệt đó của TP Buôn Ma Thuột (Đắk Lắk) lùi xa, hoặc biến dạng một cách đáng kinh ngạc.