Điều đáng nói là anh sẵn sàng từ bỏ 5 năm học tại Đại học Bách khoa Hà Nội và dành 5 năm học nữa tại Học viện Nông nghiệp Việt Nam với mong muốn trở thành bác sĩ thú y, tất cả vì một tình yêu với loài vẹt và phúc lợi của chúng, của loài chim nói chung.
Kỳ 1: Chữa lành giọng nói của thiên nhiên
Vẹt là loài vật thông minh, biết nói, biết bắt chước cảm xúc con người nên khi chúng ốm, mất tiếng, điều đó giống như hình ảnh của thiên nhiên câm lặng. Vì thế, với Đặng Văn Tấn, chữa trị cho chúng đồng nghĩa trả lại tiếng nói cho tự nhiên và anh sẵn sàng theo đuổi cái nghề chưa có ai làm với một đam mê cháy bỏng.
Nghề không giống ai
“Có khách, có khách”, cái giọng the thé chào đón tôi đó chắc chắn là từ một trong những chú vẹt đang được Tấn chữa trị tại nhà nhưng tôi không thể biết được chính xác con nào. Có mấy loại vẹt trong phòng và tôi thì ấn tượng nhất với con đuôi dài có tên gọi Pika, một loại vẹt Macaw có nguồn gốc ở Nam Mỹ mà Tấn mua từ Đà Nẵng. Do phần lớn các loài trong bộ vẹt nằm trong các phụ lục của Công ước về thương mại quốc tế các loài động, thực vật hoang dã nguy cấp, hay còn gọi là Công ước CITES và có hiệu lực tại Việt Nam năm 1994, nên để sở hữu Pika, anh phải có hợp đồng mua bán, giấy xuất xứ từ trại sinh vật cảnh này. Và không như nhiều người nuôi ưa những con vẹt thông minh, có thể huấn luyện nói được, Tấn thích Pika vì nó là loại thả bay, ưa hoạt động ngoài trời, khỏe mạnh và đề kháng tốt.
Cuộc trò chuyện của chúng tôi đôi lúc bị gián đoạn vì những cuộc điện thoại của Tấn, chủ yếu người gọi hỏi anh tư vấn việc chăm sóc và chẩn đoán bệnh của vẹt, còn chàng trai sinh năm 1997 liên tục trả lời anh không khám bệnh online. Nếu ở Hà Nội, họ có thể đưa vẹt đến nhà anh khám, còn nếu ở Thành phố Hồ Chí Minh hay Đà Nẵng, anh có thể cho số điện thoại của những người nuôi vẹt có kinh nghiệm từng được anh hướng dẫn về một số bệnh để họ kiểm tra.
Nghe vậy nhưng rồi tôi cũng được tận mắt xem anh khám bệnh cho một chú chích chòe được gửi tới từ Thanh Xuân (Hà Nội). Con chim này bay vào nhà của người gửi nhưng do không biết chăm sóc, chim có dấu hiệu yếu, hô hấp kém, đấy là như Tấn cho biết trước đó. Tuy nhiên, khi mở tấm vải che lồng ra, ánh mắt anh chùng xuống. Con chim đã thôi thở, có thể do bệnh chuyển biến nặng, hoặc do phải di chuyển một quãng đường xa từ Thanh Xuân đến Gia Lâm (Hà Nội).
Theo Tấn, ở các loài vẹt, bệnh thường gặp là chlamydia (còn gọi là sốt vẹt hay Psittacosis), một bệnh truyền nhiễm do vi khuẩn chlamydia psittaci gây ra, có thể lây từ vẹt sang người và các loài động vật khác. Bệnh có thể biểu hiện ở vẹt với các triệu chứng như mệt mỏi, xù lông, chảy nước mắt, nước mũi, tiêu chảy, hoặc không có triệu chứng rõ ràng. Con người thường bị nhiễm khi hít phải vi khuẩn từ phân khô, bụi lông chim hoặc qua việc vệ sinh lồng chim.
Một bệnh nữa ở vẹt là bệnh mỏ và lông nhiễm khuẩn Psittacine (PBFD), gây rối loạn chức năng của lông và mỏ, như không ra lông một cách bình thường, chỉ rụng, còn móng, mỏ dài ra bất thường... Tấn cho biết, chăm sóc vẹt rất khác với các động vật khác, kể cả với loài chim nói chung. Chúng ăn các loại hạt, quả, mật hoa, phấn hoa... Thế nhưng, những con bị bệnh thì phải ăn bột và nếu người nuôi không biết pha, bột sẽ loãng hoặc đặc. Bột loãng thì vẹt sẽ gầy, không đủ dinh dưỡng, còn bột đặc quá thì vẹt khó tiêu, dễ lên men và khiến chúng bị nấm. Ngoài ra, cho ăn không đúng kỹ thuật sẽ khiến vẹt bị sặc và thường thì người nuôi chủ yếu không biết cho vẹt ăn.
Đam mê với nghề
Thực ra, những triệu chứng bệnh quen thuộc ở vẹt thì phần lớn người nuôi lâu năm đều biết và ở một số phòng khám thú y cũng có thể chữa được nhưng với những trường hợp nặng hơn, người nuôi sẽ phải nhờ Tấn can thiệp vì anh chuyên sâu về vẹt và loài chim nói chung. Chẳng hạn như trước hôm tôi đến, chàng trai người Nghĩa Đàn (Nghệ An) tiết lộ, anh vừa phải phẫu thuật cho một con chim săn mồi bị gãy cánh thành bốn khúc. Điều đáng nói là anh mất 4,5 tiếng bên bàn mổ. Tấn cho biết, ca này thật sự khó do việc gây mê phức tạp, nhiều rủi ro, nếu gây mê quá lâu dễ khiến chim suy hô hấp, hạ thân nhiệt và chết. Anh thừa nhận ca phẫu thuật đã lấy đi của anh nhiều năng lượng, ảnh hưởng tinh thần một phần do giá trị của con chim săn mồi này rất cao. Tuy vậy, trung bình mỗi tháng anh chỉ phẫu thuật một đến hai ca, thậm chí có tháng không có ca nào.
Tấn chia sẻ thêm, giải phẫu các loài chim thì giống nhau, nhưng bệnh nội khoa thì khác. Vẹt có những bệnh mà loài chim khác không có và ngược lại. Nhìn chung, ở mỗi loài, anh đều phải có sự tìm hiểu. Chẳng hạn như một con chim có dấu hiệu yếu, tiêu chảy, mất nước thì anh sẽ phải hỗ trợ triệu chứng trước như truyền nước để bù nước. Khi nó tỉnh, qua giai đoạn cấp cứu thì anh có thể chẩn đoán được nó mắc bệnh về hô hấp, tiêu hóa hay nấm… rồi đưa ra phác đồ tổng thể chữa trị, với từng loại thuốc riêng.
Đó là các loài chim nói chung, còn vẹt thì chỉ cần nhìn là anh biết chúng mắc bệnh gì, chữa trị ra sao. Cũng vì vậy mà “bác sĩ vẹt” người Nghệ An được cộng đồng nuôi vẹt cả nước biết đến, dù bản thân anh trước đó là một kỹ sư kỹ thuật hóa học, tốt nghiệp chuyên ngành điện hóa và bảo vệ kim loại tại Đại học Bách khoa Hà Nội.
Con đường mà bố mẹ Tấn vạch ra đó sẽ đưa anh trở thành một kỹ sư hóa học trong quân đội, như truyền thống của gia đình anh, nhưng với niềm yêu thích động vật từ nhỏ, chàng trai sinh năm 1997 dần nhận thức anh muốn làm gì. Năm thứ nhất ở Đại học Bách khoa Hà Nội, anh được tặng một con vẹt, bắt đầu tìm hiểu cách nuôi và chữa bệnh; năm thứ ba, anh nhắn tin cho một giáo viên Học viện Nông nghiệp Việt Nam nhờ tư vấn đăng ký học thú y. Tuy vậy, bố mẹ yêu cầu anh học xong Đại học Bách khoa Hà Nội vì họ muốn anh làm việc gì cũng phải đến nơi, đến chốn. Và Tấn tốt nghiệp, rồi đi làm hơn một năm nữa, vừa làm, vừa nuôi vẹt con, trước khi quyết định nghỉ việc vì không muốn ảnh hưởng công ty và để bản thân phát triển hơn.
Sau đó, anh sang Gia Lâm thuê nhà, nuôi vẹt, làm TikTok trong lúc chờ nhập học. Gần 5 năm trôi qua, đến Tết Nguyên đán 2026 tới, anh sẽ tốt nghiệp ngành thú y. Với những kiến thức được học tại Học viện Nông nghiệp Việt Nam, từ giải phẫu động vật đến chẩn đoán hình ảnh, dược lý, dịch tễ, phúc lợi động vật… cộng thêm kinh nghiệm tích lũy trước đó, anh còn chịu khó tìm hiểu thêm tài liệu nước ngoài, tham gia các khóa học online do tại Việt Nam chưa có chuyên ngành về loài chim và vẹt, cũng như không có ai chỉ dạy.
Theo Tấn, nếu học ở Đại học Bách khoa Hà Nội, anh học lý thuyết nhiều thì ở Học viện Nông nghiệp Việt Nam, kinh nghiệm đến từ thực tiễn. Các loài chim hay vẹt không thể chờ anh học xong để chữa bệnh, do đó anh phải tự tìm hiểu, mày mò và điều này như kích thích bản thân, giúp anh trở nên hứng thú. Nói ngắn gọn, làm đến đâu, biết đến đó, chúng bệnh thế nào thì anh có thể thay đổi phác đồ ngay. Nhờ vậy mà dù chưa tốt nghiệp, Tấn đã trở nên quen thuộc trong cộng đồng người nuôi vẹt và các loài chim nói chung. Ngoài ra, anh còn tham gia cứu hộ động vật hoang dã, hỗ trợ Trung tâm Giáo dục Thiên nhiên (ENV) khám, chữa trị cho chim, vẹt khi cần.
Mặc dù vậy, ở vai trò của một bác sĩ thú y cho các loài chim, nhất là vẹt, Tấn nhiều lúc cũng đứng ở lằn ranh giữa lòng nhân đạo (muốn cứu) và nghĩa vụ pháp lý (phải báo cáo cơ quan chức năng như kiểm lâm, công an, chính quyền địa phương hoặc trung tâm cứu hộ động vật hoang dã). Anh tâm sự, làm sao phải an toàn cho người làm công tác cứu hộ hay bác sĩ thú y như anh trong vấn đề tuân thủ pháp luật và thực thi đạo đức nghề nghiệp thật không dễ.
(Còn nữa)