Thương ngọn rau muống cằn nắng lửa giờ rướn lên mập mạp mỡ xanh trong cơn mưa tháng 7. Cái cảm giác vặn mình mà biếc vặn mình mà xanh làm thổn thức lòng kẻ xa quê. Mẹ vẫn tựa cửa ngóng em về. Khi chuông điện thoại reo mẹ lại vội vã hỏi: Em bảo sao con, bao giờ nó dẫn lũ Sâu về? Mẹ mong được ôm lũ cháu ngoại trong tay, được nghe tiếng con gái út rộn ràng đầu ngõ.
Trời tháng 7 sầm sập kéo mưa về, âu lo mẹ nhìn ra ngõ nhỏ rồi lại thở dài sợ cơn bão đang kéo về. Chị bồi hồi nghe đâu đây tiếng người đàn bà rao bán sò mùa bão. Tiếng rao khàn đục đậm nồng muối biển như những ngày xưa dội về khắc khoải. Thương ngọn khói nhen lên từ bếp rạ ẩm ướt. Nhớ cái mùi cá rô đồng rán chín thơm ngào ngạt làm những đứa trẻ con thèm thuồng mắt sáng rỡ sau cơn dầm mưa.
Bão dịu đi thì mưa giã cây lại ập xuống. Lũ trẻ lồm cồm bò dậy với cái bụng đói meo. Giờ chỉ đợi mẹ mở cửa là lũ con trứng gà trứng vịt sẽ vớ lấy chiếc nón mê và mảnh áo mưa mà chạy ra sân, ra vườn tìm những con cá rô rạch nước ngoi trên sân gạch hay đường làng ngõ xóm. Cậy có vây cứng đầu đanh, rô cứ nhao lên khỏi mặt nước, ngoai ngoai trên bãi cỏ. Vớ được những con rô cù cực to, lũ trẻ nhảy choi choi trên đường làng, xâu vào cành tre nhỏ, ướt đầm đìa đem về đánh vảy rán thơm phức. Ngọt ngậy vàng ươm và thèm thuồng trên những đôi môi bóng mỡ.
Có những hôm trời mưa đi sét cá rô, mấy chị em mỗi đứa được một xâu nặng. Mẹ mỉm cười nhìn đàn con tíu tít khoe sâu cá rô cù của mình. Lựa những con rô bụng vàng trứng, mẹ ra vườn hái nắm rau cải non mởn về nấu canh. Thịt cá trắng ngần được bàn tay đảm khéo của chị gỡ ra từ nồi luộc, xương cá giã nhuyễn lọc nước ngọt, trứng cá vàng ươm được đặt trên bát canh cải xanh ngào ngạt mùi thơm. Cái vị ngọt của nồi canh cá nóng hổi ngày mưa đượm mùi thì là chị còn nhớ mãi.
Những con rô cù đánh vảy bóc mang rửa sạch, xếp vào chiếc nồi đất gọn gàng với lớp tóp mỡ đáy nồi, vài lát ớt chỉ thiên, riềng, gia vị muối, mì chính nước mắm. Đổ ngập nước, đậy kín vung sùng sục trên bếp lửa hồng. Nồi cá cạn nước tỏa hương thơm ngậy được vùi vào lớp tro trấu nóng sực. Nghe tiếng mỡ cá lèo xèo tí tách trong tro ấm mà háo hức vô cùng. Gắp miếng cá rô ra đĩa sứ, con cá thơm phức cong mình cõng lát ớt đỏ tươi quyện miếng cơm gạo mới mà nghe dư ba ngọt bùi của hương đồng cỏ nội dâng lên mời gọi.
Đâu chỉ có dư vị của cá rô cù là thơm ngon mà cả những con cá rô ron tung tăng bơi lội trong đầm sen, rồi một lúc nào đó cong mình trong chảo mỡ giòn tan cũng đi vào nỗi nhớ của người xa xứ. Tháng 7 này em có về không em? Nhà bây giờ cũng mấy tầng vững chãi không lo bão nữa em ạ! Chẳng biết những con cá rô có còn vượt ao đầm lên bờ để ngóng mưa? Nhưng mẹ vẫn khắc khoải đợi em về. Và chị sẽ rán cá rô cù, kho cá rô bùi thơm phức cho em và lũ nhỏ ăn...
Trời vẫn đang mưa em ạ!