NHÀ VĂN NGUYỄN VIỆT HÀ:

“Ngoài Hà Nội, tôi chẳng viết được về cái gì khác”

Tính từ tiểu thuyết đầu tay Cơ hội của Chúa (xuất bản năm 1999) đến nay, Nguyễn Việt Hà đã có khoảng 10 đầu sách và thời gian cầm bút xấp xỉ 30 năm. Anh tự nhận mình vào nghề hơi muộn nhưng gia tài chữ ấy có lẽ cũng là mơ ước của nhiều người viết. Mới đây, tác phẩm Thị dân tiểu thuyết (NXB Trẻ) của Nguyễn Việt Hà đã được Hội Nhà văn Hà Nội trao Giải thưởng Văn học năm 2019.

Hầu hết các sáng tác của Nguyễn Việt Hà đều về Hà Nội, nơi “giai phố cổ” sinh ra, lớn lên, sống và sáng tác, tính đến nay đã gần 60 năm. Văn của Nguyễn Việt Hà khi dí dỏm, lọc lõi, lúc thâm thuý, giễu cợt, tạo nên một “từ trường” văn chương độc đáo mang thương hiệu của anh.

Nhà thơ Hữu Việt (trái) trò chuyện với nhà văn Nguyễn Việt Hà. Ảnh | NGUYỄN ĐÌNH TOÁN
Nhà thơ Hữu Việt (trái) trò chuyện với nhà văn Nguyễn Việt Hà. Ảnh | NGUYỄN ĐÌNH TOÁN

Nhà thơ Hữu Việt (HV): Cho đến bây giờ, nhắc tới Nguyễn Việt Hà, gần như ngay lập tức người ta vẫn nhớ tới Cơ hội của Chúa. Có gì khác trong quãng thời gian hơn 20 năm, từ Cơ hội của Chúa tới Thị dân tiểu thuyết?

Nhà văn Nguyễn Việt Hà (NVH): Tôi viết Cơ hội của Chúa trong khoảng 10 năm. Nó từng trôi nổi qua vài nhà xuất bản trước khi được NXB Văn học ấn hành. Chủ đề của cuốn sách xuyên suốt cho đến những gì tôi viết hiện nay: tuổi trẻ, đô thị và tôn giáo. Đô thị tức là Hà Nội, vì ngoài Hà Nội ra tôi cũng chẳng viết được về cái gì khác. Giống như đa số các nhà văn, tôi viết những thứ gần mình thôi. Cũng may Hà Nội là vùng đất có rất nhiều chuyện để nói. Khác là, từ Cơ hội của Chúa đến Thị dân tiểu thuyết, càng ngày tôi càng thu hẹp Hà Nội lại. Trước kia nó ở mức quận thì bây giờ chỉ còn là một con phố. Nhân vật chính của Thị dân tiểu thuyết chính là một con phố. Đầu phố có một nhà thờ to, giữa phố có chùa và cuối phố có ngôi đền, vậy là gồm đủ Thiên Chúa giáo, Phật giáo và Lão giáo. Trong cuốn tiểu thuyết này, tôi có tham vọng liên thông giữa Phật giáo và Thiên Chúa giáo nhưng hình như chưa được, vì rất khó.

HV: Người trong giới nói, viết về Hà Nội, Nguyễn Việt Hà đã gọi ra được chất “thị dân” một cách thị dân nhất. Phải chăng các sáng tác của anh đều nhằm lý giải chất thị dân của người Tràng An?

NVH: Hiện nay thị dân là một khái niệm hay được hiểu theo nghĩa negative (tiêu cực), kiểu như tiểu thị dân. Thực ra thị dân chỉ là những người sống ở đô thị, cũng như nông dân là người sống ở nông thôn, nó không liên quan gì đến chuyện tốt, xấu cả. Làm nên Hà Nội có rất nhiều loại người. Nhưng tôi cho rằng tầng lớp trung lưu có chữ vẫn là căn cốt để hình thành nên tầng lớp thị dân. Không phải ngẫu nhiên mà trong một chương bản lề của cuốn sách tôi lại chọn nhân vật Ấm Bình để viết về vụ Hà Thành đầu độc. Ấm Bình có thể coi là điển hình của lớp người làm nên một Hà Nội đương đại, họ vừa có chất kẻ sĩ tiếp nhận được tinh hoa của phương Tây nhưng lại vẫn giữ được cốt cách phương Đông.

HV: Thị dân tiểu thuyết được viết trong vòng bao lâu? Ý tưởng tác phẩm bắt đầu như thế nào?

NVH: Ba năm. Về mặt cấu trúc, đầu tiên tôi định viết sáu chương, sau rút lại còn năm chương: Phố ngõ, vẫn là phố; Chân thư, nguỵ thư, toàn thư; Chân tình, nguỵ tình, tuyệt tình; Từ đâu đến, đi về đâu và cuối cùng là Không đâu. Trong đó, quan trọng nhất là chương Từ đâu đến, vì khi trả lời được câu hỏi này thì gần như sẽ biết lớp thị dân Hà Nội sẽ đi về đâu.

HV: Đọc Thị dân tiểu thuyết giống như khám phá những mảnh ghép độc lập, thoạt tiên có vẻ như không liên quan đến nhau, nhưng khi gấp cuốn sách lại mới thấy nó nhất quán, xuyên suốt, đầy chủ ý. Có thể gọi thủ pháp “ghép mảnh” này là thi pháp tiểu thuyết của Nguyễn Việt Hà?

NVH: Cấu trúc mảng miếng anh vừa nói gọi là thi pháp cũng được, nhưng tôi thì cứ nôm na đây là một cách kể của nhà văn. Milan Kundera từng nói đại ý: Một tác phẩm không bắt chước người khác mà chỉ lặp lại chính mình thôi đã là vô đạo đức rồi. Kể theo kiểu cũ đã có nhiều người giỏi rồi nên tôi phải tìm cho mình một cách kể mới. Trong Thị dân tiểu thuyết, có rất nhiều câu hỏi đưa ra ở trang này, nhưng 5, 6 trang sau mới được trả lời; hoặc có chi tiết xuất hiện ở trang 3 thì phải đến trang 300 mới xuất hiện trở lại. Tôi vẫn nói rằng, nếu có một cốt truyện thật hay, viết ra bằng một giọng văn thật hay thì đấy là kiệt tác. Nhưng bây giờ lấy đâu ra một cốt truyện kiểu như Rô-bin-xơn Cru-xô? Những thứ như thế nhân loại đều đã mò mẫm ra hết rồi. Người viết hôm nay phải kể lại những câu chuyện ai cũng nhìn thấy cho nên hình thức của tiểu thuyết rất quan trọng.

HV: Một đặc điểm dễ nhận trong văn Nguyễn Việt Hà là sử dụng rất nhiều từ Hán – Việt, đảo lên đảo xuống linh hoạt, biến hóa… Trong Thị dân tiểu thuyết cũng vậy.

NVH: Vì tôi luôn coi đấy là chữ Việt, hay nói cách khác là chữ Hán của người Việt, tương tự như người ta nói chữ Hán của người Nhật hay người Hàn… Bởi chữ đó chỉ có người Việt dùng và chứa bao mồ hôi, nước mắt, thậm chí cả máu của nhiều thế hệ trí thức người Việt tạo nên. Tôi rất thích điển về cụ Á Nam Trần Tuấn Khải. Khi dịch cuốn Thủy hử cụ đã chọn được hai chữ cực hay là Rìa nước. Thủy là nước, hử là vỉa hè, là rìa. Nhưng sau hai đêm suy nghĩ, cụ lấy lại nguyên chữ Thủy hử. Như anh đã biết, chữ Thủy hử đi vào trong tiếng Việt đã có nghĩa khác. Thí dụ nói, anh kia, ông kia trông mặt rất thủy hử thì ai cũng hiểu, thế là đủ.

HV: Một nét độc đáo nữa là lối nói giễu nhại, hài hước thâm thúy rất đặc trưng, mà ai đó chỉ cần “khẽ bắt chước” anh thôi là lộ ra ngay…

NVH: Tôi là cái anh thị dân, mà đặc trưng của thị dân là dĩ ngoa truyền ngoa, tức là chuyện gì đều nói quá lên một chút. Trong cái lộng ngôn, ngoa ngôn ấy bao giờ cũng phảng phất độ giễu cợt. Giễu nhại là gọi theo cách của phương Tây, còn với tôi thì cái sự đanh đá, ngoa ngôn là một trong những phẩm chất đặc thị dân.

HV: Tiểu thuyết có rất nhiều thể loại: nào non-fiction (phi hư cấu), fiction (hư cấu); trong fiction lại chia ra literary fiction (hư cấu văn học), genre fiction (hư cấu thể loại)… Là người viết nhiều thể loại văn xuôi, anh thấy mình thuộc dòng nào?

NVH: Một người chỉ viết dăm, bảy cái truyện ngắn thì còn có thể nói là hồn nhiên, không quan tâm tới thể loại. Nhưng đã viết đến tiểu thuyết dày cỡ 300 trang thì không thể có chuyện vô thức nữa. Những lý thuyết thể loại rất quan trọng, tuy nhiên với người sáng tác cũng chỉ để tham chiếu chứ không phải để gán ghép, trói buộc. Tôi thích chữ tiểu thuyết với nghĩa lời nói nhỏ, để phân biệt với đại thuyết - lời nói lớn. Tiểu thuyết với nhà văn là một đoạn đời, là những câu chuyện cá nhân mang tính tự sự được người viết kể lại, trong đó có những thể loại như anh vừa kể trên. Nhưng nói cho cùng, thể loại chỉ là phương tiện thôi. Claude Debussy, nhà soạn nhạc nổi tiếng người Pháp nói: Tác phẩm nghệ thuật tạo nên nguyên tắc, chứ nguyên tắc không tạo nên tác phẩm nghệ thuật.

HV: Phẩm chất của người viết tiểu thuyết là gì?

NVH: Để viết tiểu thuyết, chẳng có cách nào khác ngoài đọc thật nhiều. Nhiều sinh viên thường hỏi tôi, làm thế nào để tìm được một quyển sách hay? Tôi bảo, trước hết bạn phải đọc và vượt qua rất nhiều cuốn sách dở, may ra mới gặp được. Một cuốn sách hay ảnh hưởng đến ta sâu hơn chính những điều ta viết ra. Sáng tác không thể làm thay đổi được cuộc đời anh, chỉ có những quyển sách hay mới làm được điều đó.

HV: Anh hiện không làm việc ở cơ quan nào, cũng không tham gia hội đoàn văn nghệ nào, nhưng vẫn được mặc định là nhà văn chuyên nghiệp. Anh có thấy thế không?

NVH: Về khái niệm này, tôi rất thích cách định nghĩa của Phật giáo: “chuyên nghiệp” tức là chuyên bị cái nghiệp ấy nó đè. Ai đi đến tận cùng của nghề thì mới tạo ra nghiệp. Khi đã là một nghệ sĩ chuyên nghiệp thì mọi chuyện yêu đương, bất hạnh, buồn vui, thành công, thất bại đều gắn với cái nghề ấy, có muốn sống khác đi cũng không được. Cao hơn thì có thể sống được bằng nghề, nhưng rất hiếm, vì nghệ thuật là cái nghề rất khó mưu sinh.

HV: Nhà văn viết báo hiện nay khá nhiều. Được biết, nhiều tờ báo tín nhiệm trao cho anh giữ chuyên mục. Viết báo, có phải là quãng nghỉ giữa kỳ thai nghén tác phẩm, hay là chuyện “nhặt tiền lẻ” mưu sinh?

NVH: Tôi vừa đọc một bài trả lời phỏng vấn rất xuất sắc của Gabriel Marquette do nhà văn Phan Triều Hải dịch, trong đó có nói về nghề văn và báo. Hiếm có người vừa viết văn hay và vừa viết báo giỏi như Marquette. Thường thì chỉ giỏi một trong hai thứ đã là quý rồi. Theo tôi, nhà văn viết báo cũng là một nghề, tương tự như nhiều người trước khi trở thành nhà văn từng làm đủ các thứ nghề khác nhau. Tuy nhiên, nếu anh tận tuỵ quá với nghề mưu sinh thì sẽ tạo ra một nghiệp chướng cản trở nghiệp văn của anh.

HV: Việc viết báo có “hại” cho văn không?

NVH: Bằng kinh nghiệm của tôi là: hại. Thậm chí nó làm anh bị bết chất tạp văn (chữ của Lỗ Tấn chỉ thể loại văn học này trên báo). Chưa kể chuyện trùng chữ, trùng ý là không thể tránh khỏi. Khi viết Thị dân tiểu thuyết, tôi đã nghĩ sẽ đoạn tuyệt với tạp văn. Trong tương lai, tôi sẽ không viết tạp văn nữa.

HV: Dự định sắp tới của anh là gì?

NVH: Tôi sẽ viết một cuốn tiểu thuyết mới, nhưng chưa thể nói ra ở đây.

Có thể bạn quan tâm

Nghệ sĩ Thu Trần.

Nghệ sĩ Thu Trần: Trở về nguồn cội

Thu Trần lại mang những cuộn tơ khổng lồ, khung cửi hay cối giã gạo bằng sức nước (tùy theo cách cảm của mỗi người) lên quảng trường ở Sơn La để làm một cuộc sắp đặt trình diễn giữa núi rừng Tây Bắc.

Ký họa chân dung nhà thơ Bình Nguyên Trang của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Thơ Bình Nguyên Trang, tận cùng tính nữ

Khi đặt tít (title) cho bài viết này, tôi chủ ý nhấn mạnh vào vế “tận cùng tính nữ”. Ở đây, có thể khởi lên một câu hỏi: đã là người nữ thì tính nữ được coi là hiển nhiên, có gì phải băn khoăn?

Minh họa | LÊ TRÍ DŨNG

Tắc đường - Không chỉ là nỗi buồn!

Hà Nội chìm trong biển nước. Mọi ngả đường đều tắc. Tiếng than vãn, tiếng thở dài, tiếng nổ của hàng vạn chiếc xe máy, ô-tô. Chuyện tắc đường ở ta vốn “cũ như trái đất”...

Minh họa | ĐẶNG TIẾN

Bí mật quê hương

Lê là một phóng viên trẻ mới ra trường, được phân công theo dõi miền núi. Hàng tháng, anh bắt xe khách lên vùng cao viết bài. Những chuyến xe chở đầy hàng hóa miền xuôi và khi trở về sẽ ngổn ngang sản phẩm núi rừng.

Nhạc sĩ Trần Tiến

Nhạc sĩ Trần Tiến: Chỉ viết theo “đơn đặt hàng” của trái tim

Nhạc sĩ Trần Tiến vừa nhận Giải thưởng Lớn - Vì tình yêu Hà Nội, giải thưởng quan trọng nhất của Giải thưởng Bùi Xuân Phái - Vì tình yêu Hà Nội 2025. Ông cũng nhận một “giải thưởng” lớn khác, là chiến thắng căn bệnh ung thư sau 5 năm kiên trì chiến đấu. Ở tuổi U80, nhạc sĩ vẫn chăm chỉ làm việc, sáng tác và biểu diễn.

Danh hiệu Quán quân Intervision 2025 của Đức Phúc có điểm xuất phát từ quyết tâm đưa nhạc Việt bước ra thế giới.

Nhạc Việt tự tin bước ra thế giới

Ngắm Đức Phúc - Phương Mỹ Chi tự tin gặt hái thành công trong các cuộc thi âm nhạc quốc tế, nhìn Hà Anh Tuấn cùng các Anh trai “say hi” tự tin tỏa sáng tại nhiều sân khấu danh giá, công chúng yêu nhạc hết sức vui mừng, khi được chứng kiến những bước khởi đầu đầy lạc quan của nhạc Việt, trên lộ trình vươn mình ra ngoài biên giới.

Thị trường short drama toàn cầu dự báo sẽ đạt hơn 8,4 tỷ USD vào năm 2031.

Short drama: Từ cơn sốt màn hình dọc đến thách thức văn hóa

Nếu năm 2024 là cuộc bùng nổ của các nền tảng video trực tuyến, thì năm 2025 là cuộc đua về nội dung ngắn trên toàn cầu. Có thể nhận diện sự thay đổi xu hướng giải trí ở bất cứ đâu, trên chuyến metro đông nghịt ở Thành phố Hồ Chí Minh, trong quán cafe đông đúc giữa Thượng Hải (Trung Quốc) hay ngay sạp chợ ở Bangkok (Thái Lan).

Minh họa | NGUYỄN NGHĨA CƯƠNG

Ánh sáng huyền

Làng nằm trọn trong thung lũng, tách biệt với các làng khác trong xã, bao quanh là những ngọn núi, nhà dân nằm rải rác chung quanh cái vòng cung tầm hơn hai trăm hộ. Muốn ra khỏi làng chỉ có một con đường duy nhất là vòng lên đèo hướng ngọn núi phía Tây.

Các tác giả đoạt giải chụp ảnh lưu niệm tại Lễ tổng kết và trao giải Cuộc thi viết “Cha và con gái” lần thứ ba. Ảnh | KHIẾU MINH

Chạm vào ký ức yêu thương

Cuối tuần qua, Lễ tổng kết và trao giải Cuộc thi viết “Cha và con gái” lần thứ ba do Tạp chí Gia đình Việt Nam tổ chức đã gợi lên những ký ức dịu dàng về tình cảm cha và con gái. Từ gần 1.000 bài dự thi, Ban Tổ chức trao 1 giải Nhất, 2 giải Nhì, 3 giải Ba, 7 giải Khuyến khích và 4 giải Chuyên đề.

Ký họa chân dung nhà thơ Vi Thùy Linh của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Vi Thùy Linh và hành trình vượt lên chính mình

Tính từ bài thơ đầu tiên viết năm 15 tuổi (tháng 9/1995), sau này được đưa vào tập thơ đầu tay (Khát, NXB Hội Nhà văn, 1999), Vi Thùy Linh đã có một hành trình sáng tác 30 năm với 7 tập thơ. 30 năm trôi đi gắn với bao đổi thay, biến động trong đời sống, thiếu nữ Vi Thùy Linh đã là bà mẹ hai con.

Hàng ghế danh dự dành riêng cho các liệt sĩ Thành cổ. Ảnh | HUYỀN NGA

“Buổi xem phim góp mặt mấy sư đoàn”

Xin được mượn một câu trong bài thơ Xem phim cùng liệt sĩ của tác giả Nguyễn Hữu Thắng để làm tựa đề cho bài viết này. Với mong muốn ghi lại những xúc cảm không thể nào quên, về một suất chiếu Mưa đỏ đặc biệt, cho những khán giả cũng vô cùng đặc biệt ngay giữa không gian Thành cổ Quảng Trị linh thiêng.

PGS, TS Nguyễn Văn Huy

PGS, TS Nguyễn Văn Huy, Phó Chủ tịch Hội đồng tư vấn nội dung xây dựng Bảo tàng Đảng Cộng sản Việt Nam: “Câu chuyện trong bảo tàng phải trung thực với lịch sử ”

Được tôn vinh như một nhà Bảo tàng học, PGS, TS Nguyễn Văn Huy, Phó Chủ tịch Hội đồng tư vấn nội dung xây dựng Bảo tàng Đảng Cộng sản Việt Nam, nguyên Giám đốc Bảo tàng Dân tộc học chia sẻ mối quan tâm về lĩnh vực mà ông tâm đắc nhất.

Đào Thành Dzuy, Chân dung tự họa, sơn dầu, 30 x 50 cm.

Một sự khiêm nhường trong hội họa

Ấn tượng nguyên vẹn trong tôi về hội họa Đào Thành Dzuy, kể từ khi còn là sinh viên lang thang qua phòng tranh Sông Hồng một thời... là những tấm lưng phái nữ như đang thủ thỉ dịu dàng về một khoảng bình yên trong ngày.

Ký họa chân dung nhà thơ Trần Nhật Minh của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Trần Nhật Minh - Thơ và những cuộc du chơi

Đã từng làm việc ở Ban Văn học - Nghệ thuật - Âm nhạc, Đài Tiếng nói Việt Nam, Trần Nhật Minh quen biết, giao du với nhiều văn nghệ sĩ. Minh không chơi thì thôi, đã chơi thì luôn hết lòng với bạn.

Ảnh tạo từ Gemini.

“Kinh tế người hâm mộ” và công nghiệp bán cảm xúc

Từ hiện tượng “Ninh Dương Story” đến làn sóng người hâm mộ các nghệ sĩ trẻ, kinh tế dựa vào người hâm mộ đang manh nha tại Việt Nam. Tuy nhiên, để biến nó thành động lực văn hóa lâu dài, cần nhiều hơn những hiệu ứng nhất thời trên mạng xã hội.

Ký họa chân dung nhà thơ Nguyễn Hùng Vĩ của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

“Em đem mùa hạ rót vào mùa đông”

Những đêm mùa đông chờ Xuân, nơi căn phòng nhỏ ấm, lũ sinh viên nghèo lại quây quần quanh thầy Nguyễn Hùng Vĩ, giảng viên Khoa Ngữ văn, Trường đại học Tổng hợp Hà Nội (cũ), một ông giáo hồn hậu, quê nghèo lam lũ xứ Nghệ, luôn trọng nghĩa trọng tình.

Đạo diễn Đặng Thái Huyền.

Mong Mưa đỏ được giới trẻ nhiệt tình đón nhận

Mưa đỏ - bộ phim lấy cảm hứng từ cuộc chiến kéo dài 81 ngày đêm chiến đấu anh dũng bảo vệ Thành cổ Quảng Trị trong “mùa hè đỏ lửa” năm 1972 sẽ ra mắt công chúng yêu điện ảnh toàn quốc vào đúng dịp kỷ niệm 80 năm Cách mạng tháng Tám và Quốc khánh nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.

Nhà thơ Vân Anh.

Thơ Vân Anh “mặc định nhịp trẻ”

Dễ thấy lâu nay, người viết khi cho in tuyển tập đồng nghĩa với việc gom lại, khép lại quá trình sáng tác. Nhưng cũng có người sau đó vẫn tiếp tục xuất bản tác phẩm, không phải “út, ít” bòn mót, mà là những “đứa con” bụ bẫm, khỏe mạnh, ai cũng tấm tắc, trầm trồ.

Họa sĩ Lê Thiết Cương.

Tài hoa độc bản

Hôm rồi tôi viết một bài tưởng nhớ họa sĩ Lê Thiết Cương trên Nhân Dân điện tử, xong rồi tự nghĩ: Nếu còn sống, đọc bài viết này, chắc anh ấy sẽ thích. Xong rồi cứ bần thần mãi. Kiểu trong đời từng có lúc, muốn nói điều này điều kia với người này người kia mà vĩnh viễn không còn cơ hội.

Ký họa chân dung nhạc sĩ Phạm Tuyên của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Như có Bác trong ngày đại thắng

"Tôi xin được tặng lại Như có Bác trong ngày đại thắng - một bài hát đã trở thành phần ký ức thiêng liêng gắn với niềm vui chiến thắng của toàn dân tộc cho Báo Nhân Dân, để phổ biến, lan tỏa tác phẩm này phục vụ nhân dân và Tổ quốc Việt Nam”.

Bức ảnh chụp nghệ sĩ Trà Giang tặng hoa cho Bác Hồ tại Đại hội Văn nghệ toàn quốc năm 1962. Ảnh trong bài | NVCC

Người nghệ sĩ mang tên một dòng sông

Ðó là NSND Trà Giang, tuổi Nhâm Ngọ (1942). Quê nội chị ở Quảng Ngãi, với núi Ấn, sông Trà, miền đất có nhiều bậc danh nhân nổi tiếng gắn liền với lịch sử hào hùng của dân tộc.

Người cha của các lực lượng vũ trang, 1984, tượng thạch cao của Nguyễn Minh Đỉnh.

Một tình yêu bao la

Trong dòng chảy các sáng tác văn học nghệ thuật về Chủ tịch Hồ Chí Minh, mỹ thuật là lĩnh vực đặc biệt bởi chỉ mấy tháng sau ngày Quốc khánh 2/9/1945, nhiều họa sĩ, nhà điêu khắc đã có cơ hội được gặp Bác, được tạo điều kiện ở bên Bác trong khoảng thời gian nhất định, để thấy, cảm, hiểu về Người.

Phó Giáo sư, Tiến sĩ Lê Thanh Hà.

Người làm “hồi sinh” tiếng nói từ ánh mắt

Thấu hiểu khát khao của những người đã mất đi khả năng vận động, chỉ còn ánh mắt để biểu cảm, bộc lộ, gửi thông điệp đến người thân, PGS, TS Lê Thanh Hà (Trường đại học Công nghệ - Ðại học Quốc gia Hà Nội) đã quyết định dành thời gian đồng hành cùng họ.

Nhạc sĩ Đỗ Bảo.

Mọi ca khúc đều là “thư tình” cho cuộc sống

Ngay cả lúc nói, lúc cười, Ðỗ Bảo vẫn mang đến cho người đối diện một cảm giác lặng lẽ, tĩnh tại. Dường như dưới đáy sâu con người anh là một khoảng bí mật ít ai có thể chạm tới, để nhạc sĩ cất giữ gia tài của mình, chỉ có thể sẻ chia khi ngồi trước khuông nhạc, trong không gian trong suốt bao la của riêng anh.

Tân binh toàn năng được hy vọng sẽ cung cấp cho thị trường nhạc Việt những gương mặt toàn diện được đào tạo bài bản.

Thời của nghệ sĩ toàn năng

Không phải ngẫu nhiên mà All-rounder (Toàn năng) được Soobin Hoàng Sơn chọn làm tên của solo concert đầu tiên trong sự nghiệp.