Trò chuyện

Nhạc sĩ Trần Tiến: Chỉ viết theo “đơn đặt hàng” của trái tim

Nhạc sĩ Trần Tiến vừa nhận Giải thưởng Lớn - Vì tình yêu Hà Nội, giải thưởng quan trọng nhất của Giải thưởng Bùi Xuân Phái - Vì tình yêu Hà Nội 2025. Ông cũng nhận một “giải thưởng” lớn khác, là chiến thắng căn bệnh ung thư sau 5 năm kiên trì chiến đấu. Ở tuổi U80, nhạc sĩ vẫn chăm chỉ làm việc, sáng tác và biểu diễn.

Nhạc sĩ Trần Tiến
Nhạc sĩ Trần Tiến

Hà Nội yêu xa

PV: Trước tiên xin hỏi nhạc sĩ về Nội, một xứ sở chắc chắn là tuyệt đẹp trong tâm hồn ông, mảnh đất nơi ông sinh ra và lớn lên. Ngay phút giây này nhớ về tuổi thơ Hà Nội, những hình ảnh nào mạnh mẽ nhất hiện ra trong ông?

Nhạc sĩ Trần Tiến: Hà Nội tuổi thơ trong tôi là những buổi cùng bạn bè trèo me, trèo sấu, những con đường nhỏ, những ngôi nhà cổ kính, những mái ngói nâu, những giọt cà-phê mỗi sáng rớt xuống chiếc phin nhỏ, những thiếu phụ mùa đông, những quán trà đơn sơ trên vỉa hè. Hà Nội còn là hình bóng của mẹ tôi, cha tôi, còn là mộ tổ tiên ông bà tôi ở xứ Đoài mây trắng... Những hình ảnh ấy đã nằm trong các ca khúc của tôi rồi. Chúng là di sản của tâm hồn tôi.

- Dù là một đứa con ruột thịt của Hà Nội, nhưng ông cũng đã sớm lang bạt kỳ hồ ở phương nam. Và những ca khúc viết về Nội của ông đều được viết ở nơi xa Hà Nội. Có điều gì nghịch lý ở đây không, vì người ta thường nói, muốn yêu phải gần?

Tôi thì lại thích yêu xa. Tôi đã sống xa Hà Nội 45 năm rồi. Như ai đó nói, khi xa Tổ quốc là khi ta nhìn rõ tình yêu Tổ quốc nhất, thì tôi cũng nhìn Hà Nội như vậy. Bạn hỏi, xa quê mà viết về quê nhà hay thế, thì tôi trả lời, vì xa nên mới viết hay đấy. Bởi xét cho cùng, cuộc đi của người sáng tạo là đi trong tâm tưởng. Tôi viết về Hà Nội trong tâm tưởng mình, một thứ gì có sẵn trong máu mình, thế thôi.

- Đối với riêng ông, ca khúc nào ông “thương” nhất, kiểu như trong bầy con mình sinh ra, không hiểu sao bà mẹ lại thấy thương một đứa nhiều hơn, và có lý do để thương nó nhiều hơn?

Có “một đứa” tôi thương lắm, thương không để đâu hết. “Nó” tên là “Hà Nội ngày ấy”. Dù “nó” ít được các ca sĩ chọn biểu diễn trên sân khấu. Mỗi khi ngồi buồn, nhớ về quê nhà, về tuổi thơ, tôi vẫn lầm rầm giai điệu của nó: “Hà Nội buồn thương nhớ ơi/ Nơi tôi qua ngày thơ ấu/ Chiều chiều mẹ dắt qua đê/ Ngắm con sông tràn nước lũ.../ Sao tôi cứ yêu phố mùa thu ấy lá rơi đầy/ Và em mái tóc đen dáng ngày xưa ấy nghèo mà sang/ Sao tôi cứ yêu mái nhà rêu cũ tiếng kinh cầu/ Và em đôi guốc đen reo vào ngõ vắng nỗi buồn đêm...”. Tôi thương, có lẽ ca khúc này là biểu tượng cho một giấc mơ Hà Nội mà tôi luôn muốn quay về, muốn trở lại. Sau này tôi chết, tôi muốn được về Hà Nội trong vẻ đẹp huy hoàng của những giấc mơ đó.

- “Hà Nội cái gì cũng rẻ/ Chỉ đắt nhất tình người thôi” - là câu hát mà nhiều thế hệ người Hà Nội đã thuộc. Bây giờ hình như Nội không còn là nơi “cái gì cũng rẻ” nữa... nhưng tình người Hà Nội trong ông có gì khác?

Có một kỷ niệm rất đẹp gắn với những câu hát này, là khi tôi gửi bài hát “Ngẫu hứng phố” cho nhạc sĩ Nguyễn Cường bạn tôi, nghe xong Cường khóc. Câu hát: “Hà Nội có lần khóc thầm chạy lên thang gác bóng mẹ còn đâu/ Hà Nội có gì rất đau, người ta yêu dấu đi không trở lại” đã chạm vào trái tim chàng cao bồi ấy. Chúng tôi là những người bạn thân nhau từ thời thơ ấu. Nhà tôi ở 94 Hàng Lọng còn nhà Nguyễn Cường ở 94 Hàng Bạc, hai bà mẹ của chúng tôi cũng chơi với nhau. Rồi một ngày, hai đứa đều gánh chịu nỗi đau mất mẹ, trở thành những kẻ mồ côi, nên câu hát của tôi là viết cho cả Nguyễn Cường. Nhiều lần Nguyễn Cường đùa: “Hà Nội cái gì cũng rẻ, chỉ có đắt nhất là mày thôi” và chúng tôi cùng cười. Những tình bạn như thế, những tình người như thế làm nên tinh thần Hà Nội. Thời của chúng tôi và sau này là thời của các bạn, mãi mãi, cái đắt của tình người mới làm nên Hà Nội.

- Vậy thì, Giải thưởng Lớn, giải thưởng danh giá nhất của giải thưởng Bùi Xuân Phái - Vì tình yêu Hà Nội mà ông vừa nhận được, có ý nghĩa với ông như thế nào?

Danh vị này nọ, sự nổi tiếng...không nằm trong đích đến cuộc đời tôi. Nhưng điều ý nghĩa ở giải thưởng này đối với tôi, là Hà Nội yêu tôi. Tôi hạnh phúc vì được công chúng Hà Nội yêu, và họ coi mình là một người viết hay về Hà Nội, trong khi tôi có phải là người chuyên viết về Hà Nội đâu. Cứ hứng lên thì viết, nhớ thì viết, chả ai đặt hàng mình cả.

41.jpg
Nhạc sĩ Trần Tiến nhận Giải thưởng Lớn - Vì tình yêu Hà Nội.

Làm việc chăm chỉ để chiến đấu với căn bệnh ung thư

- Nói về chuyện đặt hàng trong sáng tác, nhạc sĩ có mặn mà chuyện kiếm tiền bằng cách viết theo đơn đặt hàng không?

Tôi không chủ tâm viết về bất cứ điều gì bằng lý trí đâu. Cái gì xúc động trái tim thì tôi viết. Như nhớ Hà Nội thì viết. Ở Thành phố Hồ Chí Minh, gặp cô bán dạo nuôi ông chồng tật nguyền, thấy tình yêu của họ đẹp quá thì viết. Gặp đứa trẻ mồ côi, anh thương binh cụt chân, cô gái điếm... xúc động thì viết. Tôi viết “Thành phố trẻ” cho Thành phố Hồ Chí Minh, viết “Giấc mơ Chapi” cho người Raglay, “Mưa bay tháp cổ” cho người Chàm... Nói chung cứ cái gì làm tôi thổn thức thì sẽ có bài hát. Tất nhiên cũng có lần tôi nhận sáng tác theo đơn đặt hàng, đó là trường hợp bài “Sen hồng hư không”. Ông chủ tập đoàn Tôn Hoa Sen đưa cho tôi 200 triệu để tôi viết bài hát về doanh nghiệp của ông. Nhưng rồi tôi không viết được, bèn mang tiền trả lại, vị ấy bảo: Em tặng anh thôi, anh không viết cũng không sao. Cử chỉ này khiến tôi xúc động, bèn xin đến thực tế tại doanh nghiệp thêm một lần nữa để lấy cảm hứng. Hình ảnh cán bộ nhân viên của tập đoàn ngồi thiền, đọc kinh 15 phút trước giờ làm mỗi sáng khiến tôi nhận ra tâm hồn của người chủ doanh nghiệp này “rất Phật”. Và tự dưng lại viết được “Sen hồng hư không”. Bài hát ngay lập tức được công chúng yêu thích, vậy là vừa trả nợ được ông chủ doanh nghiệp, vừa được nổi tiếng. Bài hát Tùng Dương thể hiện thành công đến nỗi, ở quốc gia Phật giáo Nepal người ta lấy bài hát này làm một “Phật ca”. Mỗi lần đại lễ bên đó, Tùng Dương lại có được show lớn đấy.

- Nghệ thuật vốn là con đường để khám phá và biểu đạt nội tâm con người. Theo ý này, chiếu vào âm nhạc của nhạc sĩ, có thể thấy ẩn giấu bên trong vẻ ngoài xù xì là một bản thể buồn. Màu buồn như là định mệnh thể hiện trong ca từ giai điệu ở phần lớn các ca khúc ông viết. Thưa ông, vì sao lại có cảm giác này?

Cái này bạn hỏi, thì tôi không biết đâu. Bởi vì nếu trả lời được, tôi đâu còn buồn nữa, phải không? Mỗi con người đến với thế gian là đã có một con đường vạch sẵn để đi rồi, không chống lại được cũng không tránh được. Đời chẳng hề có đúng-sai, đời “chỉ thế thôi”. Và buồn hay vui thì cũng chỉ là cách chúng ta gọi tên, thực chất nó “chỉ thế thôi”. Tôi thấy rằng việc của mình là viết, nhiều lúc viết xong rồi quên đi, có khi vứt đi không đoái hoài. Vứt đúng nghĩa luôn đó, chẳng hạn bài “Chuyện tình thảo nguyên” và bài “Dòng sông mùa thu” là Hà Trần cháu tôi có công đưa từ bóng tối lên sân khấu rồi được mọi người đón nhận. Tôi đã viết ra chúng, rồi bỏ vào thùng rác.

- Ai trong chúng ta cũng sẽ luôn có những điều nuối tiếc khi ngoái nhìn lại. Nhưng nếu hỏi về những điều khiến ông hạnh phúc nhất trong đời mình ông s nói ?

Điều làm tôi hạnh phúc ư, là được nghĩ ngợi, được mơ mộng, được viết về những giấc mơ. Nghe buồn cười không, chả liên quan gì đến thế gian nhỉ. Tôi thích được chìm trong mơ mộng để viết, còn tất tật mọi thứ tôi ngu lắm. Tôi chẳng biết kiếm tiền, chẳng lo câu like, câu view, dù số lượng bài hát của tôi thì nhiều không thể nhớ hết. Thậm chí có một chủ doanh nghiệp lớn bàn với tôi thế này, em đưa anh một trăm tỷ, anh giao hết tất cả ca khúc của anh cho em khai thác. Tất nhiên là tôi không đồng ý, tôi có cần tiền nhưng không cần quá nhiều tiền như thế, và tôi không thể trao “các con” của tôi cho một người lạ. Tôi hạnh phúc khi nói về giấc mơ, và nghệ thuật chính là giấc mơ. Giấc mơ là câu chuyện của trái tim, bạn phải sống nhiều bằng trái tim để tháng ngày không cằn cỗi. Trong thế giới của công nghệ hiện nay, giấc mơ đang dần vắng mặt, điều này không tốt cho con người đâu.

- Ông có thích được gọi là chiến binh khi đã chiến đấu với căn bệnh ung thư suốt 5 năm qua và chiến thắng?

Có một bài hát trở thành bài kinh của riêng tôi được tôi đọc mỗi ngày để chiến đấu với căn bệnh ung thư. Tôi sẽ đọc bạn nghe: “Đứng dậy/ bao nhiêu năm qua giữa khói bom rơi ta vượt qua cái chết bên ta tựa lông hồng/ bao nhiêu năm qua cô đơn buồn chán vây quanh ta, cùng bao đắng cay không hề lui/ sao hôm nay cơn đau thân xác đưa ta đến nơi đây/ cái chết như chơi một ván cờ/ ta sinh ra như cơn mưa bay rồi tan trong hư vô/ đứng dậy/ hãy vượt lên chính mình/ vó ngựa còn phi/ đứng dậy/ hãy vượt qua số phận/ trái tim còn yêu”. Tôi đã trải qua 30 lần xạ trị, bác sĩ ngạc nhiên là tôi vẫn sống, trong khi nhiều người đã ngã gục ở lần xạ thứ 15. Tôi đã quyết chiến với cái chết và luôn cố gắng từng milimet, không chấp nhận số phận. Tôi vẫn làm việc 6 tiếng mỗi ngày. Nếu cứ đắm chìm trong hào quang, danh vọng sẵn có của mình có lẽ tôi không cần làm việc nữa phải không, tôi đã gần 80 tuổi rồi. Nhưng tôi làm việc chăm chỉ là bởi tôi cần làm việc, làm việc để chống lại cái chết.

- Xin cảm ơn nhạc sĩ Trần Tiến!

Có thể bạn quan tâm

Nghệ sĩ Thu Trần.

Nghệ sĩ Thu Trần: Trở về nguồn cội

Thu Trần lại mang những cuộn tơ khổng lồ, khung cửi hay cối giã gạo bằng sức nước (tùy theo cách cảm của mỗi người) lên quảng trường ở Sơn La để làm một cuộc sắp đặt trình diễn giữa núi rừng Tây Bắc.

Ký họa chân dung nhà thơ Bình Nguyên Trang của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Thơ Bình Nguyên Trang, tận cùng tính nữ

Khi đặt tít (title) cho bài viết này, tôi chủ ý nhấn mạnh vào vế “tận cùng tính nữ”. Ở đây, có thể khởi lên một câu hỏi: đã là người nữ thì tính nữ được coi là hiển nhiên, có gì phải băn khoăn?

Minh họa | LÊ TRÍ DŨNG

Tắc đường - Không chỉ là nỗi buồn!

Hà Nội chìm trong biển nước. Mọi ngả đường đều tắc. Tiếng than vãn, tiếng thở dài, tiếng nổ của hàng vạn chiếc xe máy, ô-tô. Chuyện tắc đường ở ta vốn “cũ như trái đất”...

Minh họa | ĐẶNG TIẾN

Bí mật quê hương

Lê là một phóng viên trẻ mới ra trường, được phân công theo dõi miền núi. Hàng tháng, anh bắt xe khách lên vùng cao viết bài. Những chuyến xe chở đầy hàng hóa miền xuôi và khi trở về sẽ ngổn ngang sản phẩm núi rừng.

Danh hiệu Quán quân Intervision 2025 của Đức Phúc có điểm xuất phát từ quyết tâm đưa nhạc Việt bước ra thế giới.

Nhạc Việt tự tin bước ra thế giới

Ngắm Đức Phúc - Phương Mỹ Chi tự tin gặt hái thành công trong các cuộc thi âm nhạc quốc tế, nhìn Hà Anh Tuấn cùng các Anh trai “say hi” tự tin tỏa sáng tại nhiều sân khấu danh giá, công chúng yêu nhạc hết sức vui mừng, khi được chứng kiến những bước khởi đầu đầy lạc quan của nhạc Việt, trên lộ trình vươn mình ra ngoài biên giới.

Thị trường short drama toàn cầu dự báo sẽ đạt hơn 8,4 tỷ USD vào năm 2031.

Short drama: Từ cơn sốt màn hình dọc đến thách thức văn hóa

Nếu năm 2024 là cuộc bùng nổ của các nền tảng video trực tuyến, thì năm 2025 là cuộc đua về nội dung ngắn trên toàn cầu. Có thể nhận diện sự thay đổi xu hướng giải trí ở bất cứ đâu, trên chuyến metro đông nghịt ở Thành phố Hồ Chí Minh, trong quán cafe đông đúc giữa Thượng Hải (Trung Quốc) hay ngay sạp chợ ở Bangkok (Thái Lan).

Minh họa | NGUYỄN NGHĨA CƯƠNG

Ánh sáng huyền

Làng nằm trọn trong thung lũng, tách biệt với các làng khác trong xã, bao quanh là những ngọn núi, nhà dân nằm rải rác chung quanh cái vòng cung tầm hơn hai trăm hộ. Muốn ra khỏi làng chỉ có một con đường duy nhất là vòng lên đèo hướng ngọn núi phía Tây.

Các tác giả đoạt giải chụp ảnh lưu niệm tại Lễ tổng kết và trao giải Cuộc thi viết “Cha và con gái” lần thứ ba. Ảnh | KHIẾU MINH

Chạm vào ký ức yêu thương

Cuối tuần qua, Lễ tổng kết và trao giải Cuộc thi viết “Cha và con gái” lần thứ ba do Tạp chí Gia đình Việt Nam tổ chức đã gợi lên những ký ức dịu dàng về tình cảm cha và con gái. Từ gần 1.000 bài dự thi, Ban Tổ chức trao 1 giải Nhất, 2 giải Nhì, 3 giải Ba, 7 giải Khuyến khích và 4 giải Chuyên đề.

Ký họa chân dung nhà thơ Vi Thùy Linh của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Vi Thùy Linh và hành trình vượt lên chính mình

Tính từ bài thơ đầu tiên viết năm 15 tuổi (tháng 9/1995), sau này được đưa vào tập thơ đầu tay (Khát, NXB Hội Nhà văn, 1999), Vi Thùy Linh đã có một hành trình sáng tác 30 năm với 7 tập thơ. 30 năm trôi đi gắn với bao đổi thay, biến động trong đời sống, thiếu nữ Vi Thùy Linh đã là bà mẹ hai con.

Hàng ghế danh dự dành riêng cho các liệt sĩ Thành cổ. Ảnh | HUYỀN NGA

“Buổi xem phim góp mặt mấy sư đoàn”

Xin được mượn một câu trong bài thơ Xem phim cùng liệt sĩ của tác giả Nguyễn Hữu Thắng để làm tựa đề cho bài viết này. Với mong muốn ghi lại những xúc cảm không thể nào quên, về một suất chiếu Mưa đỏ đặc biệt, cho những khán giả cũng vô cùng đặc biệt ngay giữa không gian Thành cổ Quảng Trị linh thiêng.

PGS, TS Nguyễn Văn Huy

PGS, TS Nguyễn Văn Huy, Phó Chủ tịch Hội đồng tư vấn nội dung xây dựng Bảo tàng Đảng Cộng sản Việt Nam: “Câu chuyện trong bảo tàng phải trung thực với lịch sử ”

Được tôn vinh như một nhà Bảo tàng học, PGS, TS Nguyễn Văn Huy, Phó Chủ tịch Hội đồng tư vấn nội dung xây dựng Bảo tàng Đảng Cộng sản Việt Nam, nguyên Giám đốc Bảo tàng Dân tộc học chia sẻ mối quan tâm về lĩnh vực mà ông tâm đắc nhất.

Đào Thành Dzuy, Chân dung tự họa, sơn dầu, 30 x 50 cm.

Một sự khiêm nhường trong hội họa

Ấn tượng nguyên vẹn trong tôi về hội họa Đào Thành Dzuy, kể từ khi còn là sinh viên lang thang qua phòng tranh Sông Hồng một thời... là những tấm lưng phái nữ như đang thủ thỉ dịu dàng về một khoảng bình yên trong ngày.

Ký họa chân dung nhà thơ Trần Nhật Minh của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Trần Nhật Minh - Thơ và những cuộc du chơi

Đã từng làm việc ở Ban Văn học - Nghệ thuật - Âm nhạc, Đài Tiếng nói Việt Nam, Trần Nhật Minh quen biết, giao du với nhiều văn nghệ sĩ. Minh không chơi thì thôi, đã chơi thì luôn hết lòng với bạn.

Ảnh tạo từ Gemini.

“Kinh tế người hâm mộ” và công nghiệp bán cảm xúc

Từ hiện tượng “Ninh Dương Story” đến làn sóng người hâm mộ các nghệ sĩ trẻ, kinh tế dựa vào người hâm mộ đang manh nha tại Việt Nam. Tuy nhiên, để biến nó thành động lực văn hóa lâu dài, cần nhiều hơn những hiệu ứng nhất thời trên mạng xã hội.

Ký họa chân dung nhà thơ Nguyễn Hùng Vĩ của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

“Em đem mùa hạ rót vào mùa đông”

Những đêm mùa đông chờ Xuân, nơi căn phòng nhỏ ấm, lũ sinh viên nghèo lại quây quần quanh thầy Nguyễn Hùng Vĩ, giảng viên Khoa Ngữ văn, Trường đại học Tổng hợp Hà Nội (cũ), một ông giáo hồn hậu, quê nghèo lam lũ xứ Nghệ, luôn trọng nghĩa trọng tình.

Đạo diễn Đặng Thái Huyền.

Mong Mưa đỏ được giới trẻ nhiệt tình đón nhận

Mưa đỏ - bộ phim lấy cảm hứng từ cuộc chiến kéo dài 81 ngày đêm chiến đấu anh dũng bảo vệ Thành cổ Quảng Trị trong “mùa hè đỏ lửa” năm 1972 sẽ ra mắt công chúng yêu điện ảnh toàn quốc vào đúng dịp kỷ niệm 80 năm Cách mạng tháng Tám và Quốc khánh nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.

Nhà thơ Vân Anh.

Thơ Vân Anh “mặc định nhịp trẻ”

Dễ thấy lâu nay, người viết khi cho in tuyển tập đồng nghĩa với việc gom lại, khép lại quá trình sáng tác. Nhưng cũng có người sau đó vẫn tiếp tục xuất bản tác phẩm, không phải “út, ít” bòn mót, mà là những “đứa con” bụ bẫm, khỏe mạnh, ai cũng tấm tắc, trầm trồ.

Họa sĩ Lê Thiết Cương.

Tài hoa độc bản

Hôm rồi tôi viết một bài tưởng nhớ họa sĩ Lê Thiết Cương trên Nhân Dân điện tử, xong rồi tự nghĩ: Nếu còn sống, đọc bài viết này, chắc anh ấy sẽ thích. Xong rồi cứ bần thần mãi. Kiểu trong đời từng có lúc, muốn nói điều này điều kia với người này người kia mà vĩnh viễn không còn cơ hội.

Ký họa chân dung nhạc sĩ Phạm Tuyên của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Như có Bác trong ngày đại thắng

"Tôi xin được tặng lại Như có Bác trong ngày đại thắng - một bài hát đã trở thành phần ký ức thiêng liêng gắn với niềm vui chiến thắng của toàn dân tộc cho Báo Nhân Dân, để phổ biến, lan tỏa tác phẩm này phục vụ nhân dân và Tổ quốc Việt Nam”.

Bức ảnh chụp nghệ sĩ Trà Giang tặng hoa cho Bác Hồ tại Đại hội Văn nghệ toàn quốc năm 1962. Ảnh trong bài | NVCC

Người nghệ sĩ mang tên một dòng sông

Ðó là NSND Trà Giang, tuổi Nhâm Ngọ (1942). Quê nội chị ở Quảng Ngãi, với núi Ấn, sông Trà, miền đất có nhiều bậc danh nhân nổi tiếng gắn liền với lịch sử hào hùng của dân tộc.

Người cha của các lực lượng vũ trang, 1984, tượng thạch cao của Nguyễn Minh Đỉnh.

Một tình yêu bao la

Trong dòng chảy các sáng tác văn học nghệ thuật về Chủ tịch Hồ Chí Minh, mỹ thuật là lĩnh vực đặc biệt bởi chỉ mấy tháng sau ngày Quốc khánh 2/9/1945, nhiều họa sĩ, nhà điêu khắc đã có cơ hội được gặp Bác, được tạo điều kiện ở bên Bác trong khoảng thời gian nhất định, để thấy, cảm, hiểu về Người.

Phó Giáo sư, Tiến sĩ Lê Thanh Hà.

Người làm “hồi sinh” tiếng nói từ ánh mắt

Thấu hiểu khát khao của những người đã mất đi khả năng vận động, chỉ còn ánh mắt để biểu cảm, bộc lộ, gửi thông điệp đến người thân, PGS, TS Lê Thanh Hà (Trường đại học Công nghệ - Ðại học Quốc gia Hà Nội) đã quyết định dành thời gian đồng hành cùng họ.

Nhạc sĩ Đỗ Bảo.

Mọi ca khúc đều là “thư tình” cho cuộc sống

Ngay cả lúc nói, lúc cười, Ðỗ Bảo vẫn mang đến cho người đối diện một cảm giác lặng lẽ, tĩnh tại. Dường như dưới đáy sâu con người anh là một khoảng bí mật ít ai có thể chạm tới, để nhạc sĩ cất giữ gia tài của mình, chỉ có thể sẻ chia khi ngồi trước khuông nhạc, trong không gian trong suốt bao la của riêng anh.

Tân binh toàn năng được hy vọng sẽ cung cấp cho thị trường nhạc Việt những gương mặt toàn diện được đào tạo bài bản.

Thời của nghệ sĩ toàn năng

Không phải ngẫu nhiên mà All-rounder (Toàn năng) được Soobin Hoàng Sơn chọn làm tên của solo concert đầu tiên trong sự nghiệp.