Trên sân la liệt đồ dùng thức đựng được cọ rửa, phơi khô. Cô gái trẻ kê ghế ngồi sát gốc cây đào hong mái tóc dài dưới nắng. Mùa xuân lấp lánh trên những nụ đào chớm nở, trên mái tóc đầy sức sống. Gió xuân dường như ấm áp và nồng nàn hơn.
Con ngõ nhỏ này là nơi gia đình nhỏ của tôi đã sống ngót mười năm. Những người lao động nghèo, các cụ già về hưu quây quần bên nhau. Người trẻ chỉ sáng sớm và tối muộn mới chạm mặt nhau vì còn đi làm. Khoảng ngõ rộng dưới bóng cây đào nhà chị Mơ là nơi cho mấy mẹ bỉm sữa kể chuyện con cái, bếp núc. Mùa hè, mọi người ngồi hóng gió dọc ngõ. Mùa xuân, gió ấm cũng tràn qua ngõ vào mỗi nếp nhà. Bọn trẻ con của tôi cũng nô đùa dưới gốc đào. Ngày mưa, bọn nhóc thường ngồi trên thành cửa sổ trên gác nhìn xuống dòng nước trôi qua ngõ như một dòng sông. Có lần thằng bé con bảo, con chỉ thích ở đây thôi, không đi nơi khác đâu.
Sau nhà tôi là vườn thị của cụ hàng xóm. Vườn hoang đã nhiều năm, chỉ có thị chín làm sáng không gian. Đêm đêm tiếng thị rơi mơ hồ, xa vắng. Tiếng lũ dơi đập cánh tranh chỗ ngủ luôn làm cho bọn trẻ con tin rằng vườn thị có ma. Thế giới cổ tích của các con tôi đã tồn tại ở nơi này. Sau này khi đã đến nơi ở mới, thằng bé vẫn ngày ngày nhắc về chốn cũ, tiếc cái giường ngủ gần cửa sổ luôn đầy trăng của mình, tiếc cái ngõ mỗi khi mưa, tiếc không được gửi chìa khóa nhà cho cụ Diễm. Cô con gái thì tiếc con ngõ bừng sáng bởi cây hoa đào rực rỡ, tiếc ô cửa sổ có thể nhìn thấy những chú chim nhỏ đậu trên các mái nhà hàng xóm. Bọn chúng luôn nhớ những món ăn mà bác Mơ đã nấu. Bây giờ, hễ có dịp là chúng lại quay về nhà cũ, nhờ bác Mơ nấu cá kho. Lũ trẻ luôn mong chờ bố mẹ sẽ bán nhà cho người quen để còn trở về chơi, vẽ tranh hay chơi đàn một lúc… Nhà chủ mới trở thành người thân. Thằng bé lần nào về nhà cũ cũng đi ngắm nghía bức tường bếp, nơi vạch chi chít số đo chiều cao mỗi năm của nó từ ba tuổi đến mười ba…
Tôi nhớ những cơn gió xuân ẩm ướt mà ấm áp tràn qua ngõ sau mỗi bình minh. Lũ trẻ rời nhà đi học, người lớn cũng đi làm, nhịp đời thường bình an trôi đi. Cơn gió làm ấm mỗi căn bếp của các bà mẹ mỗi trưa, mỗi tối. Làm khuôn mặt phụ nữ thanh xuân ra bên gốc hoa đào. Mỗi Tết, các mẹ cũng váy áo rực rỡ chụp ảnh bên hoa như thời còn trẻ. Tiếng cười trải dài trên ngõ. Có một thứ gió xuân mang đến mới mẻ và đầy sức sống cho nơi này là sự lớn lên của bọn trẻ con. Những búp nụ của mỗi nhà ngày càng khôn lớn, đem lại niềm vui cho các bậc sinh thành. Có ngọn gió của tình người thơm thảo thổi trong lòng, tạo nên mùa xuân cho tâm hồn mỗi người.
Hương mùi già tắm tất niên theo gió ấm cùng tôi đi suốt đường dài. Trên mỗi chặng đi qua, tôi gặp tuổi thơ mình, gặp thời thiếu nữ thanh tân, gặp những mùa hoa của tuổi không còn trẻ… Hóa ra, cơn gió xuân dài lâu nhất là cơn gió thổi từ chính lòng mình.