Mụ Ng vẫn la oang oảng. Tôi nhổm dậy với áo choàng định đi. Anh kéo xuống thơm thơm, vỗ vỗ. Tiếng trẻ con oe oe. Tôi bật dậy. Anh bật dậy. Tiếng mụ Ng ru ru nựng nựng. Hai đứa lao xuống giường, lao ra cổng. T, M, L, G, K cũng đang tiến về nhà mụ Ng. Mụ đứng trước cổng nhà, tay bế bọc khăn hồng, người đung đưa theo nhịp ru. Đứa bé oe oe. Xóm đến gần nửa. Đàn ông quần đùi áo cộc, tóc bù xù, mắt kèm nhèm. Đàn bà váy ngủ dài ngắn, mầu mè, tóc bù xù, mắt kèm nhèm.
Mụ Ng chìa đứa bé cho từng người thấy mặt. Ôi cái mặt thiên thần! Một bé gái, da đỏ, môi đỏ, hớp hớp khóc đòi bú. Chồng mụ Ng chỉ cái giỏ dưới đất. Tôi sà xuống. Tôi bới tìm bức thư, kiểu những kẻ bỏ con hay làm. Nhưng không có gì ngoài mớ tã, bỉm, giấy, sữa thơm thơm mùi nước xả vải comfort. Chồng mụ Ng hối hả giục mọi người vào nhà. Sau tiếng sập cửa, hơi rét bị nhốt lại bên ngoài. Căn nhà lao xao tiếng hỏi, tiếng thì thầm. Con bé được truyền tay đến từng người đàn bà của xóm. Ai cũng nựng nựng, xuýt xoa. Ôi cái mặt thiên thần! Tôi khẳng định đứa bỏ con chắc trẻ lắm. Cả xóm gật gật. Đặt tên nó là gì? Ai sẽ nhận nuôi nó? Chút nữa sẽ lên báo phường sự việc này...
Căn phòng lao xao bao câu hỏi, câu trả lời, câu chửi, câu cảm thán thương xót... Nhà T muốn ôm nó về nuôi. Nhà M đặt tên nó là Mai Sương. Ý là nó đến xóm trong một buổi sáng đầy sương. Cả xóm gật gù. Nhà thơ K bảo đặt tên là Hữu Nhân. Ý là mong muốn nó sau này lớn lên có “nhân nghĩa”. Cả xóm gật gù. M bảo con gái tên thùy mị cho đời nó sung sướng. Cả xóm gật gù đặt tên con bé là Mai Sương cho thùy mị, cho đời nó sau này sung sướng. Thế tên ở nhà là gì? M bảo: Gọi nó là Sầu Riêng đi. Tên gì kỳ cục? Không kỳ cục, hàm ý sâu xa đời nó sinh ra đã buồn một nỗi rất riêng, bị bỏ rơi. Cả xóm gật gù.
Nhà tôi cũng muốn đưa đứa bé về nuôi. Tôi luôn ước ao mụn con gái điệu đàng. Xóm bảo để nhà T nuôi. Nhà ấy lấy nhau bảy năm, chạy chữa khắp bốn phương vẫn tịt lịt. Chùa, đền, am, cốc nghe ai bảo nơi nao thiêng là đến cúng lễ van vái xin con, nghe ai bảo thầy thiêng thầy linh là cung kính rước về làm đủ lễ khấn trên/dưới trong/ngoài sân nhà, cổng, đường… xong chờ đợi, vẫn tịt lịt. Nản quá buông bỏ, kệ, trời phật ban cho thì hưởng, không cho đành chịu tủi.
Đứa bé thật vô tư. Nó ngủ li bì. Nó chẳng biết cách nó đến với thế giới này thật buồn. Cả xóm quyết định con bé sẽ về nhà T. Thằng chồng nó nhảy cẫng lên hú hú như tazan, cúi chào cảm ơn rối rít, hứa hẹn tối nay em mời cả xóm vài thùng tiger với bò một nắng nướng mừng nhà có thêm thành viên, mừng đời em từ đây thôi cô độc. Nó ôm cái giỏ đi trước, con T đi sau, mắt dán vào con bé, chả nhìn đường đến nỗi vấp vào đống đất suýt ngã. Cả xóm la lên ối á, lo lắng con bé rơi. Con T giật mình la hoảng, ôm chặt con bé, cười như mùa thu tỏa nắng, mắt lóng lánh nước. Thành phố sớm mai sương mù lâng lâng và lạnh lạnh.
Từ ngày xóm có đứa bé, đêm nào nhà T cũng lao xao người ra kẻ vào. Người đem bì bỉm, người cho chục trứng gà, hộp sữa, cái chăn, cái mũ, cái váy nhỏ xinh mầu hồng hồng. Mấy ông đàn ông ngồi nơi góc bàn đá nhà T nhấm nháp bò một nắng đặc sản xứ Krông Pa và bia tiger nói chuyện thế gian, toàn chuyện đẩu đâu. Những câu chuyện cứ râm ran, thỉnh thoảng chồng T chạy vào nhà lấy đá, lấy nước lọc lại ghé cái mồm đầy râu ria và mùi men hôn chun chút vào môi, vào má con bé. Các bà các chị đẩy nó ra gào lên: Khiếp quá, đi ra ngay, mắc hơi con bé bây giờ. Con bé sắp đầy tháng. Ôi cái mặt thiên thần! Cái môi đỏ như nụ hoa hồng. Nó cứ bú xong là ngủ. Nhà T đã làm xong mọi thủ tục nhận nó làm con. Chồng nó làm bữa cơm cúng tạ ơn tổ tiên ban phước hẳn hoi. Cả xóm ai cũng được mời, ăn uống vui vẻ. Ăn xong hát karaoke mãi đến 11 giờ đêm mới tan. Thằng chồng T say nhảy tưng tưng hú hét: Em có con gái rượu rồi. Nó cứ hát đi hát lại bài “Ba ngọn nến lung linh”.
Từ ngày xóm có đứa bé, mọi người có mối quan tâm chung. Nó hắt xì, sổ mũi, sốt mọc răng, đi ngoài, mấy bà mấy chị long tong chạy tìm thuốc tây thuốc nam, lạc cạch giã, xay, vắt, lọc, dỗ dành nựng nịu đổ cho nó uống. Mấy chị mấy bà đã qua chửa đẻ bày hết kinh nghiệm cho T nuôi con bé. Bảy tháng, nó mũm mĩm xinh đẹp như thiên thần. Nó là con chung của cả xóm. Ngày trước, xóm giềng tối về là cửa đóng then cài, xóm công chức nhà nước cả ngày đi làm, trưa về ăn vội, ngủ vội, đầu giờ chiều lại tất tả phóng xe đến công sở, chả có nhiều thời gian mà dành cho nhau. Con bé như chiếc cầu nối lại những tấm lòng đàn bà trẻ/già trong xóm. Bà S cán bộ hưu trí 70 tuổi, tối nào không đau lưng, nhức đầu cũng chống gậy lọ mọ sang í à, í ơi với con bé vài phút rồi về ngủ. Chị H bán vé số, tắm rửa xong chạy ngay sang ẵm bồng ơi à, ơi hỡi vài phút rồi về chăm anh chồng nằm liệt giường. Chị bảo con bé “hên” lắm, hôm nào trước khi đi bán cứ sang thơm tay nó một cái là hôm đó bán vèo vèo. Từ ngày xóm có đứa bé, đàn bà xóm thân nhau hơn.
Cả xóm đổ ra đường nháo nhác bởi tiếng la thất thanh của T. Chập tối, nhà nào cũng đang lo ăn uống, dọn rửa, cái con học hành. Chồng tôi chạy vèo đến nhà T. Tôi và lũ con lao theo. Người xóm đã đến đông. T ôm con bé, mắt nó vằn quắc hung dữ. Dưới chân nó, đứa con gái áo lụa đen tóc xổ rối, nước mắt đầm đìa bấu chân T gào khóc. Chồng T đứng án trước cửa mắt vằn quắc hung dữ. Thấy chị M, H, N, bà S và tôi, nó hất đứa con gái chạy đến, len vào giữa chúng tôi, một tay ôm chặt con bé, một tay nó chĩa vào đứa con gái gầm lên: Nó định bắt cóc con em! Đứa con gái ngồi bệt giữa nhà, khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt, mắt sưng đỏ, miệng mếu máo: Em lạy anh chị cho em thăm nó một chút rồi em đi, em không bắt cóc nó. Nó ngước mắt nhìn mọi người, miệng mếu máo van xin, kể lể. Cả xóm im lặng nghe tiếng nó kể lể, sụt sùi. Người quay mặt. Người bĩu môi. Người thở dài. Người mắt rặm rặm, cay cay…
Cả xóm đến nhà T ăn bữa cơm chia tay Sầu Riêng về biển với mẹ nó. T cứ ôm riết nó khóc như mưa. Hồng Ngọc cứ ôm T khóc như mưa. Chồng T và chồng Hồng Ngọc cụng ly liên tục. Rượu mạnh làm mặt ai cũng đỏ bừng, mắt ai cũng đỏ. Không biết tại men hay tại nước mắt. Nước mắt đàn ông lặn vào trong. Nước mắt đàn ông mặn hơn nước mắt đàn bà. Cả xóm ngùi ngùi, buồn buồn, rầu rầu. Cả xóm truyền tay nhau nựng nịu con bé. Khuôn mặt nó đẹp tựa thiên thần. Xóm tôi chơi vơi mất mấy tháng mới trở lại nhịp sống bình thường. Nhà T mấy tháng liền buồn như có đám ma. Tối nào chị em cũng qua ngồi chuyện trò, vào Facebook mẹ Sầu Riêng xem ảnh con bé, bình luận inh om. Mấy ông ngồi với chồng T dưới cây lộc vừng thả bông đo đỏ, bàn đá đầy xác hoa đỏ li ti, họ uống bia tiger với bò một nắng xứ Krông Pa, tranh nhau nói chuyện trong nước quốc tế, lòng vòng cuối cùng vẫn nhắc con bé, cuối cùng lại rút điện thoại gọi qua Facebook để thấy con bé cười toe toét. Ai cũng ghé mặt vào màn hình bé bằng bàn tay u oa, u ơ nói nói, cười cười, nựng nựng. Sầu Riêng càng lớn càng đẹp như thiên thần. Chẳng biết tự bao giờ những người đàn bà xóm tôi, tối tối không còn đóng cửa im ỉm xem tivi, lướt iPad, smartphone, lạch cạch máy vi tính... nữa. Đàn bà trẻ/già lo chồng con ăn uống, dọn dẹp xong xuôi, chị em lao ra cổng, gọi nhau í ới đi bộ tán chuyện trên trời dưới đất, chuyện làm đẹp, chuyện con cái, chuyện làm trong làm ngoài tăng thu nhập, chuyện lương thưởng eo hẹp hoặc tụ tập nhà ai đó ăn quà vặt, than thở chia sẻ chuyện buồn bực, ấm ức trong ngày trong tuần. Bọn đàn ông xóm tôi rủ nhau tụ tập xem bóng đá, uống bia, uống trà và cười nói oang oang.
Cả xóm vui như Tết khi hay tin cái T có bầu. Vợ chồng chở nhau đi siêu âm. Mắt nó sáng long lanh. Nó nói líu lịu, tay ôm lấy vòm bụng nâng niu hoài nghi. Bác sĩ tháo kính, cười như hoa nở, gật gật chúc mừng vợ chồng nó. Chồng nó hú hú như tazan, ôm vợ hôn tới tấp. Bác sĩ gật gù lẩm nhẩm cuộc đời này quả là có nhiều điều kỳ diệu và nắm tay chồng nó lắc lắc mãi.