Nhà thơ Vũ Quần Phương:

Tự học nhiều nhất khi gắn bó với sóng nhà đài

Thành lập ngay sau ngày Độc lập 2/9/1945, làn sóng Đài Tiếng nói Việt Nam đã đồng hành cùng đất nước. Với nhà thơ Vũ Quần Phương, 12 năm công tác tại Ban Văn nghệ của Đài đã cho ông nhiều bài học về cuộc sống, về nghệ thuật, càng cho ông nhận chân và theo đuổi đến cùng con đường thơ ca.

Nhà thơ Vũ Quần Phương trong một buổi trò chuyện văn chương. Ảnh: KHIẾU MINH
Nhà thơ Vũ Quần Phương trong một buổi trò chuyện văn chương. Ảnh: KHIẾU MINH

Phóng viên (PV): Được biết nhà thơ Vũ Quần Phương về công tác ở Đài từ năm 1972, gắn bó với mục “Tiếng thơ” của Đài. Trước đó ông làm việc trong ngành Y tế, có lẽ đây cũng là lựa chọn có tính chất bước ngoặt của ông lúc bấy giờ?

131.jpg

Nhà thơ Vũ Quần Phương: Khi đó tôi đã làm bác sĩ đươc 7 năm ở Bộ Y tế. Thật ra từ năm 1970, Hội Nhà văn Việt Nam có đợt bổ sung cán bộ đã có ý định “chiêu mộ” tôi và nhà thơ Bằng Việt về. Anh Bằng Việt chuyển về được ngay còn tôi do còn “vương vấn” với nghề Y, mặt khác trong gia đình cũng muốn tôi tập trung cho nghề thầy thuốc. Sau 2 năm tôi mới dứt khoát được rằng, phải sang làm văn học.

Lúc bấy giờ cũng may là nhà thơ Trần Nhật Lam là Phó phòng Văn học của Đài, rất tận tụy trong việc làm các thủ tục để đưa tôi về đây làm việc. Bỏ lỡ cơ hội về Hội Nhà văn Việt Nam nhưng thật ra khi về Đài công tác thì lại thuận lợi cho tôi rất nhiều. Thứ nhất là làm ở radio thì nhiều sáng tác văn học từ miền nam gửi ra nếu in và chuyển lại vào trong đó thì có khi mất hàng năm. Thế nhưng khi Ban Thống Nhất đưa bài của anh em văn nghệ sĩ miền nam như anh Nguyễn Khoa Điềm, Giang Nam, Thanh Hải thì đưa hôm trước, hôm sau đã có thể phát trên làn sóng của Đài.

Radio trong chiến tranh phát huy tác dụng ghê gớm lắm! Nhân dân ta rất thích nghe Đài Tiếng nói Việt Nam. Những buổi “Tiếng thơ” hay “Đọc truyện đêm khuya” nổi lên! Đi trên tàu hỏa, có chiến sĩ hoặc cán bộ có chiếc đài cassete bật lên thì mọi người im phắc để nghe. Dân quây quanh Bờ Hồ để nghe “Câu chuyện cảnh giác”. Có thể nói, Đài Tiếng nói Việt Nam là kênh thông tin phổ cập được người dân thích thú, tin tưởng nhất. Ở nông thôn, họ còn dùng cả đài galen để nghe các chương trình của Đài.

PV: Từ một bác sĩ “chuyển ngành” sang làm công tác biên tập phát thanh văn nghệ, nhà thơ Vũ Quần Phương đã thu nhận được những điều quan trọng nào?

Nhà thơ Vũ Quần Phương: Sau này tôi làm thơ và phát triển cũng nhờ những năm tháng tích lũy ở Đài. Ở đây là trung tâm để mình biết và nghe, tiếp nhận được đa dạng, đa diện cuộc sống. Nhiều cộng tác viên của Đài Tiếng nói Việt Nam cũng là bậc đàn anh của tôi trong làng thơ. Thí dụ như nhà phê bình văn học Hoài Thanh hay nhà thơ Xuân Diệu, ông viết tiểu luận và tự đọc tại Đài, đưa thơ cho biên tập viên sử dụng trên làn sóng “Tiếng thơ” của Đài. Tôi học được rất nhiều từ các bậc đàn anh. Được học trực tiếp mà biết cách học thì bản thân cũng tự nâng lên được, có khi còn nhanh và giá trị hơn trường lớp chính quy. Vì bản thân tôi có qua trường lớp chính quy nào đâu. Tôi học đại học y, chưa đi học một lớp viết văn làm thơ nào cả, thành ra đi làm văn học bằng trình độ học sinh trung học. Thế nhưng loanh quanh thế nào có giai đoạn tôi lại là hiệu phó Trường Bồi dưỡng Viết văn Nguyễn Du (Khóa bồi dưỡng ngắn hạn, tái lập năm 2006, khóa đầu vào mùa thu năm 2006). Nói như vậy để thấy sự tự học rất quan trọng với mỗi người. Với tôi tự học nhiều nhất là thời kỳ làm biên tập ở Đài Tiếng nói Việt Nam, sau này nữa là biên tập NXB Văn học. Tôi đã được tiếp xúc với nhiều cây đa, cây đề.

Có một điều làm tôi cảm thấy cần phải cẩn trọng với văn học, nghệ thuật là khi tiếp xúc với các nghệ sĩ ngâm thơ, đệm đàn cho các tiết mục thơ. Hồi đó có bác Đinh Khắc Ban chơi đàn tranh, đàn bầu, đàn đáy cho các tiết mục ngâm thơ, hát ca trù của nghệ sĩ Quách Thị Hồ, Nguyễn Thị Phúc. Đó là một ông cụ rất hiền lành. Sau này cụ mất rồi thì tôi mới biết rằng người ta đánh giá cụ là một tay cự phách về đàn đáy. Lúc ấy tôi mới nghĩ rằng vậy đấy, có những “núi Thái Sơn” ở cạnh mình mà mình không biết.

Ngay như NSND Trần Thị Tuyết, cũng là một người rất cẩn trọng với nghề. Hồi đó đi biểu diễn thù lao nhận được không lớn nhưng cái tình của người nghe đối với nghệ sĩ lại rất lớn. Nhiều lần, NSND Trần Thị Tuyết vừa biểu diễn ngâm thơ cho thương binh nghe vừa khóc. Cả nghệ sĩ và người nghe đều xúc động. Hình ảnh đó dạy cho tôi rằng nghệ thuật gắn với cuộc đời.

PV: Trong quá trình làm công tác biên tập chương trình “Tiếng thơ” của Đài Tiếng nói Việt Nam, có bao giờ ông gặp những tình huống hoặc “ca” khó?

Nhà thơ Vũ Quần Phương: Tôi xin kể một kỷ niệm về sự yếu kém của mình. Hôm đó tôi nhận được từ Ban Thống nhất Trung ương chỗ nhà thơ Bảo Định Giang đưa sang tập bản thảo “Mặt đường khát vọng” của nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm viết về phong trào sinh viên đấu tranh trong các thành thị miền nam. Tôi đã trích từ trong đó một chương, gọi là chương “Đất nước” giao cho nghệ sĩ Quang Hưng đọc trên nền nhạc piano của nghệ sĩ Hoàng My. Trong bản đánh máy có một câu là “Con cá ống máng nước biển khơi”. Cả tôi - người biên tập và anh Quang Hưng - người thể hiện đều không hiểu nội dung câu này như thế nào nhưng cũng đành phải phát lên Đài như thế. Sau đó có một thính giả gửi thư về cho chương trình thắc mắc “Sao ở biển khơi lại có ống máng nước?”. Lúc bấy giờ tôi mới đi tìm quyển bản thảo gốc, hóa ra câu đúng phải là “Con cá ông móng nước biển khơi”. Nhà thơ gọi cá là ông, kiểu như cá ông voi chẳng hạn còn “móng” là một động từ chỉ động tác búng nước. Đó là sơ suất của mình. Nói ra cũng là lời xin lỗi muộn mằn với nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm, với bà con nghe Đài!

Nhiều kỷ niệm cũng cảm động. Có một anh đi bộ từ Nghệ An ra Hà Nội, chỉ có một số đoạn là lên xe lửa. Khi đến Đài, anh ăn mặc xuềnh xoàng, đeo một cái bị, dốc ra “một đống” bản thảo thơ và bảo “Tôi ra đây để mang tận tay các tập bài thơ của tôi đến “Tổng Đài” dùng”. Tôi cũng nhận và hẹn đến hôm sau trả lời, cũng đành thú thực là không dùng được thì anh ấy khóc và bảo “Thế bây giờ làm sao tôi về được, tôi không có cả tiền về. Ở quê người ta bảo cứ mang thơ ra thì tổng đài sẽ trả tiền”. Thế là anh em biên tập chúng tôi xúm vào góp tiền cá nhân giúp anh ấy mua vé xe lửa và đi đường trở về quê. Ấy là chưa kể một số biên tập viên còn đón cả người yêu Đài, cộng tác viên về nhà để nghỉ ngơi.

PV: Những năm tháng thời chiến tranh và sau này, Đài Tiếng nói Việt Nam đã trực tiếp đưa buổi Tiếng thơ đến các địa phương, đơn vị và được nhiệt thành đón nhận. Những chuyến đi hẳn để lại trong nhà thơ Vũ Quần Phương nhiều kỷ niệm?

Nhà thơ Vũ Quần Phương: Đoàn “Tiếng thơ”, các biên tập viên và nghệ sĩ của Đài chúng tôi đã đi khắp nơi. Thời chiến tranh, trong khi chờ lấp hố bom, chúng tôi biểu diễn ngay bên cạnh đó, nghệ sĩ Quang Hưng còn buộc một hòn gạch vào đầu dây quay chung quanh để người xem giãn ra lấy chỗ cho nghệ sĩ đứng ngâm thơ, đứng hát. Chúng tôi y như một đoàn biểu diễn lưu động, có chuyến đi Hải Phòng biểu diễn mời cả những nghệ sĩ khiếm thị như Văn Vượng, Kim Sinh y như một đoàn xẩm đi hát rong (cười). Bà con tiểu thương ở chợ Sắt nghe Kim Sinh đánh đàn theo điệu ngâm thơ thì rất thích, tan buổi biểu diễn, khán giả còn chờ để được sờ áo Kim Sinh.

Nhờ công tác ở Đài, tôi mới mục kích được tác động của người nghệ sĩ với công chúng. Người làm nghệ thuật cần người thưởng thức, tri âm với mình, cũng như làm thơ, không chỉ là viết cho chính bản thân mình. Đoàn về xã nào mà ở lại một đêm, hôm sau tiễn đoàn đi thì thể nào bà con trong làng bịn rịn. Đó là lần về biểu diễn ở Khu Bốn. Các nghệ sĩ Vũ Kim Dung, Trần Thị Tuyết, Linh Nhâm, Kim Cúc cũng nước mắt ngắn dài. Nhưng buồn cười một nỗi là một lần đã chia tay lên xe ô-tô thì xe lại hỏng hóc gì đó không nổ máy được thế lại phải xuống hết để sửa chữa xe đã.

Năm nay tôi hơn 80 tuổi, vẫn được sự độ lượng, yêu mến của những người đọc thơ, nghe thơ mình càng khiến tôi không dám cẩu thả. Trong đời sống tôi cũng nhiều điều vụng về nhưng trước những “cử tọa” công chúng thì không bao giờ tôi dám cẩu thả.

PV: Cảm ơn nhà thơ Vũ Quần Phương! Chúc ông có thật nhiều sức khỏe!

Có thể bạn quan tâm

Cần sớm xây dựng hành lang pháp lý về sở hữu trí tuệ trong lĩnh vực công nghệ mới. Ảnh: VOV

Nuôi dưỡng văn hóa sáng tạo bằng pháp luật

Sự phát triển mạnh mẽ công nghệ số cùng sự lan tỏa các nền tảng mạng xã hội đặt ra thách thức lớn trong việc bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ, kiểm soát thông tin và duy trì môi trường văn hóa lành mạnh.

Phòng vẽ của thầy Đỗ Kỳ Huy. Ảnh: NVCC

Vào trường nghệ thuật phải học tư duy và sáng tạo

Nhắc đến Đỗ Kỳ Huy, công chúng yêu nghệ thuật thường hình dung về một nghệ sĩ tài năng. Nhưng bên cạnh đó, anh còn là một giảng viên, một nhà giáo dục nghệ thuật, người dành nhiều tâm huyết cho việc phát triển giáo dục nghệ thuật đương đại của Huế.

Một cuốn sách đã được nhóm ra mắt công chúng.

Kiến trúc dân dụng, ký ức người dân vẫn là khoảng trống lớn

“Tản mạn kiến trúc” là nhóm các bạn trẻ hoạt động trong lĩnh vực di sản, kiến trúc ra đời năm 2019. Ngoài việc xuất bản, tổ chức dịch thuật một số công trình quan trọng, nhóm đang ngày càng chứng tỏ sự dấn thân và tình yêu của người trẻ đối với di sản văn hóa của đất nước thông qua nhiều dự án thu hút cộng đồng, giới nghiên cứu.

Ninh Đức Hoàng Long biểu diễn cùng các nghệ sĩ quốc tế.

“Muốn về gần hơn với khán giả quê hương”

Ở tuổi 34, anh được khán giả và truyền thông châu Âu ưu ái gọi là “sứ giả văn hóa Việt” bởi ngoài kỹ thuật chuẩn mực anh còn luôn tự hào mang theo tinh thần, bản sắc quê hương trong từng vai diễn.

NSƯT Bạch Vân trong một chương trình biểu diễn.

Một đời giữ nhịp ca trù

Ở ngưỡng tuổi 70, NSƯT Bạch Vân vẫn ngày ngày ngồi chỉnh dây đàn đáy, tay gõ phách, luyện thanh trong căn gác nhỏ ở Hà Nội.

Tác phẩm trong sách ảnh của kỹ sư Trần Thành.

"Mỗi bức ảnh đều là dấu mốc của yêu thương"

Hơn một thập kỷ rong ruổi Trường Sa và Nhà giàn DK1, kỹ sư - nhiếp ảnh gia Trần Thành mang theo trái tim lay động trước biển và người. Cuốn sách ảnh “Biển của lòng người” vừa được NXB Thông tin và Truyền thông chính thức ra mắt bạn đọc là kết tinh của những hành trình đầy xúc cảm ấy.

“Xiếc không chỉ dành cho trẻ em”

“Xiếc không chỉ dành cho trẻ em”

“Tôi rất may mắn là người được đi nước ngoài nhiều và có cơ hội học không mất tiền. Mình học và chuyển hóa những cái hay để thành Việt hóa. Rồi mình từ truyền thống lại quốc tế hóa và mang sang giới thiệu với các nước bạn”.

Hoàng Nhật Quang bên tác phẩm của mình.

Vẽ tranh, nghe những điều vô hình

Vẫn là cậu bé người Tày sinh năm 2012 đến từ Lạng Sơn từng gây ấn tượng với giải thưởng Khát vọng Dế Mèn năm 2023. Hoàng Nhật Quang tiếp tục khẳng định cá tính sáng tạo trong triển lãm cá nhân thứ hai tại TP Hồ Chí Minh mang tên “Những linh hồn ẩn giấu 2”.

Cửa mở cho di sản tư liệu Việt Nam

Cửa mở cho di sản tư liệu Việt Nam

Việc bảo tồn và phát huy di sản tư liệu của Việt Nam, đặc biệt là những tài liệu cá nhân và gia đình của các nghệ sĩ, nhà khoa học, nhà văn, nhà báo… ngày càng nhận được sự quan tâm.

Nhà báo Lương Ái Vân.

“Thích những cái tên sách đọc lên mềm mại”

Nhà báo Lương Ái Vân đã hơn 20 năm công tác tại báo Phụ nữ Thủ đô, nhưng khi chị chuyển sang văn chương với bút danh Hồ Điệp Thanh Thanh thì độc giả vẫn có phần ngạc nhiên. Hai cuốn tiểu thuyết “Tìm em giữa ngàn sao lấp lánh” và “Mùa hè năm ấy bên em là mãi mãi” được chị cho ra mắt liên tiếp trong hai năm liền (2023, 2024).

Nghệ nhân Bùi Minh Tự bên tác phẩm “Trang sử vàng”.

“Điêu khắc ánh sáng là nghệ thuật của niềm tin”

Nhân kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 - 19/5/2025), tác phẩm “Trang sử vàng” của Bùi Văn Tự được trưng bày trang trọng tại Khu di tích quốc gia đặc biệt Kim Liên. Thời Nay đã có cuộc trò chuyện cùng nghệ nhân.
“Trong nghệ thuật, sợ nhất dễ dãi”

“Trong nghệ thuật, sợ nhất dễ dãi”

Ca sĩ, NSƯT Hoàng Tùng là cái tên đã quen thuộc với khán giả. So các đồng nghiệp, Hoàng Tùng là nghệ sĩ kín tiếng. Tuy nhiên gần đây Hoàng Tùng liên tục xuất hiện với những sản phẩm mới giàu tính nghệ thuật và chiêm nghiệm. Anh chia sẻ với Thời Nay.
Báo chí kết hợp công nghệ có thể “chinh phục” bạn đọc

Báo chí kết hợp công nghệ có thể “chinh phục” bạn đọc

Phụ san đặc biệt của Báo Nhân Dân, kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền nam, thống nhất đất nước đang thu hút sự quan tâm của đông đảo bạn đọc trên cả nước. Họa sĩ Kim Duẩn (ảnh), người tham gia thiết kế, vẽ phụ san chia sẻ với Thời Nay về sức hút đặc biệt này.
Kiến trúc sư Trịnh Việt A bên công trình đồ sộ do anh và cộng sự thiết kế.

Thiết kế bảo tàng quân sự là vinh dự lớn

Trịnh Việt A là kiến trúc sư trưởng, nhóm thiết kế Bảo tàng Lịch sử Quân sự Việt Nam, vừa đoạt Giải thưởng lớn, Giải thưởng Kiến trúc Quốc gia 2024-2025. Anh chia sẻ, có lẽ bởi là người Việt Nam nên luôn có một khao khát tạo nên một công trình hiện đại, là dấu mốc của một thời đại, nhưng đồng thời phải có yếu tố truyền thống lồng ghép bên trong, để mỗi người khi bước chân vào cảm thấy sự thân thuộc, thoải mái, là kiến trúc của người Việt.
Họa sĩ, nhà điêu khắc Đinh Gia Thắng bên tác phẩm điêu khắc “Cội nguồn hạnh phúc”.

Lớp trẻ đừng bao giờ lãng quên

Họa sĩ, nhà điêu khắc Đinh Gia Thắng là tác giả của nhiều công trình tượng đài nổi tiếng, trong đó quần thể tượng đài “Bà Mẹ Việt Nam Anh hùng” được trao tặng Giải thưởng Nhà nước về văn học, nghệ thuật năm 2022. Khao khát thực hiện những tác phẩm mang đề tài gắn với lịch sử, dân tộc, ông chia sẻ với Thời Nay.
Xa Tổ quốc, càng cống hiến nhiều hơn

Xa Tổ quốc, càng cống hiến nhiều hơn

Viết như ngày nào cũng là ngày cuối cùng của mình, tác giả “Đất nước tình yêu” khiến công chúng kinh ngạc về số lượng tác phẩm chị đã sáng tác trong mấy năm trở lại đây. Dù sống xa Tổ quốc nhưng chị luôn hướng về quê nhà và muốn đóng góp ngày càng nhiều hơn cho đời sống âm nhạc.
Nhà văn Trầm Hương (cầm sách) gặp GS, dịch giả Fred Marchant (thứ hai từ trái sang) trong chuyến sang Mỹ năm 2024 để viết sách và làm phim “Giá của hòa bình”. Ảnh: NVCC

Tiền viết văn cũng ở trái tim mà ra

Tâm huyết dấn thân cho văn chương, nhà văn Trầm Hương đã gặt hái được nhiều thành công với những tác phẩm về đề tài chiến tranh cách mạng. Bà chia sẻ với Thời Nay về hành trình sáng tạo cũng như sự thôi thúc từ thực tiễn cuộc sống.
Nghệ nhân Hà Thị Vinh đón du khách nước ngoài thăm ngõ làng Bát Tràng.

“Yêu gốm, xin hãy dấn thân”

Kể về Bảo tàng gốm Bát Tràng (Trung tâm tinh hoa Làng nghề Việt), không thể không nhắc tới người phụ nữ chân chất mà kiên cường, giàu khát vọng: Nghệ nhân Hà Thị Vinh. Gắn bó máu thịt với nghề, bà trở thành một nhân tố truyền cảm hứng về tinh thần mạnh mẽ, luôn sẵn sàng đón nhận sự đổi mới để đưa tinh hoa gốm sứ Bát Tràng vươn xa. Bà đã góp phần quan trọng trong cải tiến công nghệ, tạo dựng thương hiệu, phát triển du lịch sinh thái làng nghề… Thời Nay đã có cuộc trò chuyện cùng nghệ nhân Hà Thị Vinh.
Một cảnh trong phim “1982”. Ảnh: MINH LÊ

Đi tìm hiện thực của cảm giác

Phim “1982” của đạo diễn Nguyễn Hoàng Điệp đang làm hậu kỳ và dự kiến ra rạp vào mùa thu năm nay. Không đơn thuần là một con số, tên phim còn mang tính biểu tượng, đánh dấu một thời điểm đặc biệt. Phóng viên Thời Nay vừa có cuộc trò chuyện riêng với đạo diễn khi tác phẩm lần này của chị vừa hé lộ những “rung cảm” đầu tiên.
Các nghệ sĩ Nhà hát Múa rối Việt Nam sau một màn diễn.

Cứ “ăn mày dĩ vãng” thì không được

Những năm gần đây, múa rối nước không chỉ hấp dẫn người xem trong nước mà còn chinh phục được khán giả quốc tế. Trong bối cảnh hiện đại, khi nhu cầu thưởng thức nghệ thuật, giải trí ngày càng đa dạng, việc làm mới nghệ thuật múa rối nước đã đặt ra thách thức không nhỏ. Thời Nay đã có cuộc trò chuyện cùng NSND Nguyễn Tiến Dũng, Giám đốc Nhà hát Múa rối Việt Nam.
Họa sĩ Ngô Văn Sắc bên tác phẩm của mình.

Kéo cổ xưa về gần đương đại

Đang diễn ra tại Thăng Long Art Gallery, 41 Hàng Gai, Hoàn Kiếm, Hà Nội, Triển lãm “Phương Đông xa xôi” của họa sĩ Ngô Văn Sắc bày gần 50 tác phẩm được tạo nên hầu hết từ việc khò lửa trên gỗ, có sự kết hợp đa dạng của bề mặt vân gỗ với các chất liệu khác nhau. Họa sĩ chia sẻ về những kết hợp khác lạ của mình.