NSƯT Bạch Vân

Một đời giữ nhịp ca trù

Ở ngưỡng tuổi 70, NSƯT Bạch Vân vẫn ngày ngày ngồi chỉnh dây đàn đáy, tay gõ phách, luyện thanh trong căn gác nhỏ ở Hà Nội.

NSƯT Bạch Vân trong một chương trình biểu diễn.
NSƯT Bạch Vân trong một chương trình biểu diễn.

Chúng tôi gặp bà trong một buổi chiều hè, để nghe kể về những tháng ngày bà gõ cửa từng ngôi làng, từng nhà nghệ nhân già xin lại một câu hát, một nhịp phách và đánh đổi cả tuổi xuân, cả hạnh phúc riêng cho ca trù.

Phóng viên (PV): Thưa bà, điều gì đã dẫn bà đến với con đường gian nan nhưng đầy ám ảnh mang tên “ca trù”?

NSƯT Bạch Vân: Đây như một nghiệp quả của cuộc đời và rất khó lý giải. Một lần tôi nghe nghệ nhân Quách Thị Hồ hát trên đài, tôi như bị thôi miên. Cảm giác như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Tôi từng học opera, từng giỏi văn thơ, từng mơ giấc mơ khác, nhưng kể từ giây phút đó, tôi biết sứ mệnh của mình là gì.

PV: Khi bà đến với ca trù, xã hội có cái nhìn rất khác. Bà có gặp trở ngại?

NSƯT Bạch Vân: Nhiều lắm. Có người nhìn tôi như người mộng du. Có người gọi tôi là “cô đầu sống lại”, gọi tôi bằng tên gọi thô tục để chỉ về nghề không sạch sẽ, mỉa mai rằng tôi đang “hồi sinh tàn dư phong kiến”. Có ông cán bộ văn hóa từng quát vào mặt: “Cô là ai mà đi phục hồi cái nghề đĩ hát ngày xưa?”. Họ không hiểu rằng ca trù là nghệ thuật bác học, từng biểu diễn trong cung đình, đền miếu. Các danh sĩ như Nguyễn Công Trứ, Cao Bá Quát cũng đã có những áng thơ văn tuyệt bút viết cho ca trù.

Có cơ quan còn khước từ cho tôi tổ chức sự kiện nhưng tôi biết, nếu tôi không làm, có thể không còn ai khác dám làm nữa. Vậy nên tôi vẫn đi, lúc đầu thì đi xe đạp, sau có điều kiện hơn thì xe máy, vượt đồng, lội bùn, đi khắp các làng cổ, các vùng từng có truyền thống ca trù ở các tỉnh trước kia như Hải Dương, Bắc Giang, Thái Bình, Nam Định, Thanh Hóa... tìm nhà nghệ nhân để xin học, xin ghi chép, xin giữ lại dù chỉ một hơi thở cuối cùng của nghệ thuật ấy.

131.jpg
TS, NSƯT Bạch Vân.

PV: Năm 1991, bà tổ chức biểu diễn ca trù công khai đầu tiên tại Văn Miếu. Điều gì khiến bà tin rằng thời điểm đó đã đến?

NSƯT Bạch Vân: Tôi không chắc mình “chọn đúng thời điểm”, chỉ biết nếu chờ thêm, một vài nghệ nhân cuối cùng có thể không còn. Tôi lập bàn thờ tưởng niệm, tự in thiếp, mời các cụ nghệ nhân, các cụ từng hát ở Nhà hát Lớn từ trước năm 1945... Hơn 200 người đến dự. Đó cũng là lần đầu tiên sau bao năm đằng đẵng, ca trù ra ngoài “ánh sáng”. Cũng từ đó, Câu lạc bộ Ca trù Hà Nội ra đời, với tôi làm chủ nhiệm vì chẳng ai dám đứng tên.

9 năm sau, năm 2000, lần đầu tiên “Liên hoan Ca trù Hà Nội mở rộng” được tổ chức và thành công rực rỡ, người đến xem không rõ bao nhiêu nhưng bằng cảm nhận, tôi biết đông hơn năm 1991 rất nhiều.

PV: Bà từng nói ca trù là “thứ không thể hát nếu không hiểu đạo”. Bà có thể nói rõ hơn?

NSƯT Bạch Vân: Ca trù không chỉ là âm thanh. Nó là một hệ tri thức cổ, hòa quyện giữa thơ, nhạc, triết, lễ. Muốn hát đúng, người hát phải hiểu vì sao mỗi chữ ngân dài hay ngắt nhịp; vì sao tiếng phách phải rơi đúng khoảnh khắc ấy. Người ca nương cũng là người thầy tế, người gác cổng văn hóa. Không hiểu mà hát, thì chỉ là âm thanh rỗng.

PV: Cuộc sống của bà hẳn rất chật vật khi tự mình lo mọi thứ?

NSƯT Bạch Vân: Chỉ cần được đi hát, tôi thấy mình như bất tử. Đây không phải chuyện đùa, nhiều lần tôi bệnh, tai nạn, bác sĩ bắt nghỉ hát, nằm im một chỗ nhưng hễ có buổi diễn, tôi như tái sinh, nhiều người thấy tôi sáng truyền nước, tối trốn viện ra đình hát là chuyện cơm bữa.

Tôi tằn tiện cuộc sống cá nhân để dồn kinh phí cho câu lạc bộ ca trù. Tiền kiếm được từ dạy học, đi hát tôi đều dành cho việc phục dựng. Tôi chọn cuộc sống này, không oán, không tiếc.

PV: Đến nay, bà có hài lòng khi nhìn lại hành trình hơn 40 năm gắn bó với ca trù?

NSƯT Bạch Vân: Tôi không sống để “hài lòng”, tôi sống để giữ cho ca trù được sống. Những nghệ nhân cũ tôi gặp, người đã mất, người đã yếu như gửi gắm lại hồn ca trong tay tôi. Tôi làm việc như bị thôi thúc. Có thể tôi không sống lâu, không được đời vinh danh nhưng nếu một lớp trẻ nào đó còn tiếp nối, thế là đủ. Điều quan trọng là giữ được “hồn” ca. Ca trù không chỉ là âm thanh mà là khí chất của người Việt, vừa sang trọng, vừa sâu lắng và chỉ có Việt Nam mới có loại hình nghệ thuật này.

PV: Bà có lo ngại gì cho tương lai ca trù?

NSƯT Bạch Vân: Tôi lo chứ. Lo khi thấy không ít người trẻ chỉ học để thi, để diễn, không hiểu gốc. Lo khi sân khấu ca trù bị thương mại hóa, pha tạp. Và lo nhất là người Việt ngày càng xa với chính âm nhạc của mình nhưng tôi tin, nếu còn những người yêu thật sự, ca trù sẽ không mất. Nó đã sống sót qua chiến tranh, cấm cản, thời kỳ bị xem là “tàn dư”. Thì cũng sẽ sống sót qua thời hiện đại nếu ta còn giữ.

PV: Cảm ơn NSƯT Bạch Vân về cuộc trò chuyện!

Có thể bạn quan tâm

Cần sớm xây dựng hành lang pháp lý về sở hữu trí tuệ trong lĩnh vực công nghệ mới. Ảnh: VOV

Nuôi dưỡng văn hóa sáng tạo bằng pháp luật

Sự phát triển mạnh mẽ công nghệ số cùng sự lan tỏa các nền tảng mạng xã hội đặt ra thách thức lớn trong việc bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ, kiểm soát thông tin và duy trì môi trường văn hóa lành mạnh.

Phòng vẽ của thầy Đỗ Kỳ Huy. Ảnh: NVCC

Vào trường nghệ thuật phải học tư duy và sáng tạo

Nhắc đến Đỗ Kỳ Huy, công chúng yêu nghệ thuật thường hình dung về một nghệ sĩ tài năng. Nhưng bên cạnh đó, anh còn là một giảng viên, một nhà giáo dục nghệ thuật, người dành nhiều tâm huyết cho việc phát triển giáo dục nghệ thuật đương đại của Huế.

Một cuốn sách đã được nhóm ra mắt công chúng.

Kiến trúc dân dụng, ký ức người dân vẫn là khoảng trống lớn

“Tản mạn kiến trúc” là nhóm các bạn trẻ hoạt động trong lĩnh vực di sản, kiến trúc ra đời năm 2019. Ngoài việc xuất bản, tổ chức dịch thuật một số công trình quan trọng, nhóm đang ngày càng chứng tỏ sự dấn thân và tình yêu của người trẻ đối với di sản văn hóa của đất nước thông qua nhiều dự án thu hút cộng đồng, giới nghiên cứu.

Nhà thơ Vũ Quần Phương trong một buổi trò chuyện văn chương. Ảnh: KHIẾU MINH

Tự học nhiều nhất khi gắn bó với sóng nhà đài

Thành lập ngay sau ngày Độc lập 2/9/1945, làn sóng Đài Tiếng nói Việt Nam đã đồng hành cùng đất nước. Với nhà thơ Vũ Quần Phương, 12 năm công tác tại Ban Văn nghệ của Đài đã cho ông nhiều bài học về cuộc sống, về nghệ thuật, càng cho ông nhận chân và theo đuổi đến cùng con đường thơ ca.

Ninh Đức Hoàng Long biểu diễn cùng các nghệ sĩ quốc tế.

“Muốn về gần hơn với khán giả quê hương”

Ở tuổi 34, anh được khán giả và truyền thông châu Âu ưu ái gọi là “sứ giả văn hóa Việt” bởi ngoài kỹ thuật chuẩn mực anh còn luôn tự hào mang theo tinh thần, bản sắc quê hương trong từng vai diễn.

Tác phẩm trong sách ảnh của kỹ sư Trần Thành.

"Mỗi bức ảnh đều là dấu mốc của yêu thương"

Hơn một thập kỷ rong ruổi Trường Sa và Nhà giàn DK1, kỹ sư - nhiếp ảnh gia Trần Thành mang theo trái tim lay động trước biển và người. Cuốn sách ảnh “Biển của lòng người” vừa được NXB Thông tin và Truyền thông chính thức ra mắt bạn đọc là kết tinh của những hành trình đầy xúc cảm ấy.

“Xiếc không chỉ dành cho trẻ em”

“Xiếc không chỉ dành cho trẻ em”

“Tôi rất may mắn là người được đi nước ngoài nhiều và có cơ hội học không mất tiền. Mình học và chuyển hóa những cái hay để thành Việt hóa. Rồi mình từ truyền thống lại quốc tế hóa và mang sang giới thiệu với các nước bạn”.

Hoàng Nhật Quang bên tác phẩm của mình.

Vẽ tranh, nghe những điều vô hình

Vẫn là cậu bé người Tày sinh năm 2012 đến từ Lạng Sơn từng gây ấn tượng với giải thưởng Khát vọng Dế Mèn năm 2023. Hoàng Nhật Quang tiếp tục khẳng định cá tính sáng tạo trong triển lãm cá nhân thứ hai tại TP Hồ Chí Minh mang tên “Những linh hồn ẩn giấu 2”.

Cửa mở cho di sản tư liệu Việt Nam

Cửa mở cho di sản tư liệu Việt Nam

Việc bảo tồn và phát huy di sản tư liệu của Việt Nam, đặc biệt là những tài liệu cá nhân và gia đình của các nghệ sĩ, nhà khoa học, nhà văn, nhà báo… ngày càng nhận được sự quan tâm.

Nhà báo Lương Ái Vân.

“Thích những cái tên sách đọc lên mềm mại”

Nhà báo Lương Ái Vân đã hơn 20 năm công tác tại báo Phụ nữ Thủ đô, nhưng khi chị chuyển sang văn chương với bút danh Hồ Điệp Thanh Thanh thì độc giả vẫn có phần ngạc nhiên. Hai cuốn tiểu thuyết “Tìm em giữa ngàn sao lấp lánh” và “Mùa hè năm ấy bên em là mãi mãi” được chị cho ra mắt liên tiếp trong hai năm liền (2023, 2024).

Nghệ nhân Bùi Minh Tự bên tác phẩm “Trang sử vàng”.

“Điêu khắc ánh sáng là nghệ thuật của niềm tin”

Nhân kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 - 19/5/2025), tác phẩm “Trang sử vàng” của Bùi Văn Tự được trưng bày trang trọng tại Khu di tích quốc gia đặc biệt Kim Liên. Thời Nay đã có cuộc trò chuyện cùng nghệ nhân.
“Trong nghệ thuật, sợ nhất dễ dãi”

“Trong nghệ thuật, sợ nhất dễ dãi”

Ca sĩ, NSƯT Hoàng Tùng là cái tên đã quen thuộc với khán giả. So các đồng nghiệp, Hoàng Tùng là nghệ sĩ kín tiếng. Tuy nhiên gần đây Hoàng Tùng liên tục xuất hiện với những sản phẩm mới giàu tính nghệ thuật và chiêm nghiệm. Anh chia sẻ với Thời Nay.
Báo chí kết hợp công nghệ có thể “chinh phục” bạn đọc

Báo chí kết hợp công nghệ có thể “chinh phục” bạn đọc

Phụ san đặc biệt của Báo Nhân Dân, kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền nam, thống nhất đất nước đang thu hút sự quan tâm của đông đảo bạn đọc trên cả nước. Họa sĩ Kim Duẩn (ảnh), người tham gia thiết kế, vẽ phụ san chia sẻ với Thời Nay về sức hút đặc biệt này.
Kiến trúc sư Trịnh Việt A bên công trình đồ sộ do anh và cộng sự thiết kế.

Thiết kế bảo tàng quân sự là vinh dự lớn

Trịnh Việt A là kiến trúc sư trưởng, nhóm thiết kế Bảo tàng Lịch sử Quân sự Việt Nam, vừa đoạt Giải thưởng lớn, Giải thưởng Kiến trúc Quốc gia 2024-2025. Anh chia sẻ, có lẽ bởi là người Việt Nam nên luôn có một khao khát tạo nên một công trình hiện đại, là dấu mốc của một thời đại, nhưng đồng thời phải có yếu tố truyền thống lồng ghép bên trong, để mỗi người khi bước chân vào cảm thấy sự thân thuộc, thoải mái, là kiến trúc của người Việt.
Họa sĩ, nhà điêu khắc Đinh Gia Thắng bên tác phẩm điêu khắc “Cội nguồn hạnh phúc”.

Lớp trẻ đừng bao giờ lãng quên

Họa sĩ, nhà điêu khắc Đinh Gia Thắng là tác giả của nhiều công trình tượng đài nổi tiếng, trong đó quần thể tượng đài “Bà Mẹ Việt Nam Anh hùng” được trao tặng Giải thưởng Nhà nước về văn học, nghệ thuật năm 2022. Khao khát thực hiện những tác phẩm mang đề tài gắn với lịch sử, dân tộc, ông chia sẻ với Thời Nay.
Xa Tổ quốc, càng cống hiến nhiều hơn

Xa Tổ quốc, càng cống hiến nhiều hơn

Viết như ngày nào cũng là ngày cuối cùng của mình, tác giả “Đất nước tình yêu” khiến công chúng kinh ngạc về số lượng tác phẩm chị đã sáng tác trong mấy năm trở lại đây. Dù sống xa Tổ quốc nhưng chị luôn hướng về quê nhà và muốn đóng góp ngày càng nhiều hơn cho đời sống âm nhạc.
Nhà văn Trầm Hương (cầm sách) gặp GS, dịch giả Fred Marchant (thứ hai từ trái sang) trong chuyến sang Mỹ năm 2024 để viết sách và làm phim “Giá của hòa bình”. Ảnh: NVCC

Tiền viết văn cũng ở trái tim mà ra

Tâm huyết dấn thân cho văn chương, nhà văn Trầm Hương đã gặt hái được nhiều thành công với những tác phẩm về đề tài chiến tranh cách mạng. Bà chia sẻ với Thời Nay về hành trình sáng tạo cũng như sự thôi thúc từ thực tiễn cuộc sống.
Nghệ nhân Hà Thị Vinh đón du khách nước ngoài thăm ngõ làng Bát Tràng.

“Yêu gốm, xin hãy dấn thân”

Kể về Bảo tàng gốm Bát Tràng (Trung tâm tinh hoa Làng nghề Việt), không thể không nhắc tới người phụ nữ chân chất mà kiên cường, giàu khát vọng: Nghệ nhân Hà Thị Vinh. Gắn bó máu thịt với nghề, bà trở thành một nhân tố truyền cảm hứng về tinh thần mạnh mẽ, luôn sẵn sàng đón nhận sự đổi mới để đưa tinh hoa gốm sứ Bát Tràng vươn xa. Bà đã góp phần quan trọng trong cải tiến công nghệ, tạo dựng thương hiệu, phát triển du lịch sinh thái làng nghề… Thời Nay đã có cuộc trò chuyện cùng nghệ nhân Hà Thị Vinh.
Một cảnh trong phim “1982”. Ảnh: MINH LÊ

Đi tìm hiện thực của cảm giác

Phim “1982” của đạo diễn Nguyễn Hoàng Điệp đang làm hậu kỳ và dự kiến ra rạp vào mùa thu năm nay. Không đơn thuần là một con số, tên phim còn mang tính biểu tượng, đánh dấu một thời điểm đặc biệt. Phóng viên Thời Nay vừa có cuộc trò chuyện riêng với đạo diễn khi tác phẩm lần này của chị vừa hé lộ những “rung cảm” đầu tiên.
Các nghệ sĩ Nhà hát Múa rối Việt Nam sau một màn diễn.

Cứ “ăn mày dĩ vãng” thì không được

Những năm gần đây, múa rối nước không chỉ hấp dẫn người xem trong nước mà còn chinh phục được khán giả quốc tế. Trong bối cảnh hiện đại, khi nhu cầu thưởng thức nghệ thuật, giải trí ngày càng đa dạng, việc làm mới nghệ thuật múa rối nước đã đặt ra thách thức không nhỏ. Thời Nay đã có cuộc trò chuyện cùng NSND Nguyễn Tiến Dũng, Giám đốc Nhà hát Múa rối Việt Nam.
Họa sĩ Ngô Văn Sắc bên tác phẩm của mình.

Kéo cổ xưa về gần đương đại

Đang diễn ra tại Thăng Long Art Gallery, 41 Hàng Gai, Hoàn Kiếm, Hà Nội, Triển lãm “Phương Đông xa xôi” của họa sĩ Ngô Văn Sắc bày gần 50 tác phẩm được tạo nên hầu hết từ việc khò lửa trên gỗ, có sự kết hợp đa dạng của bề mặt vân gỗ với các chất liệu khác nhau. Họa sĩ chia sẻ về những kết hợp khác lạ của mình.