Nhà điêu khắc Đinh Công Đạt

Đừng tung hô cho sự thiếu trung thực

Suốt trong tháng 9 vừa qua, trên mạng xã hội Facebook, trong các ý kiến bàn về nghệ thuật tạo hình, có một đề tài nổi cộm.

Tác phẩm của nhà điêu khắc Đinh Công Đạt.
Tác phẩm của nhà điêu khắc Đinh Công Đạt.

Đó là việc một tác phẩm điêu khắc chân dung nhà tu hành của một tác giả thuộc thế hệ 9x, được giới thiệu từ một bộ sưu tập tư nhân bị dư luận đa chiều nhận xét là trông giống của một tác giả có tên tuổi khác, nhiều hơn bạn trẻ kia gần… ba chục tuổi.

Chúng tôi được biết tác giả đã “có tuổi” này chính là nhà điêu khắc Đinh Công Đạt (sinh năm 1966). Ông là nhà điêu khắc khá có tiếng sau năm 2000 với phong cách tạo thần thái, gọi nôm na là “mặc áo đa sắc mầu” cho tượng chân dung sơn mài từ nhân vật đến động vật, hay tượng người tu hành. Ông đã chia sẻ với Thời Nay một số ý kiến không chỉ ở trường hợp được nhắc tới trên, mà điều quan trọng khác nữa để truyền tải thông điệp về thái độ sống và thực hành, thưởng thức nghệ thuật.

131.jpg
Nhà điêu khắc Đinh Công Đạt.

Phóng viên (PV): Thưa nhà điêu khắc, ông biết dư luận trên mạng xã hội về bức tượng nhân vật tu hành được cho là giống phong cách của ông từ khi nào?

Nhà điêu khắc Đinh Công Đạt: Khoảng trung tuần tháng 9, một người bạn quen thân gửi cho tôi qua điện thoại một đường link trên trang Facebook có ảnh bức tượng nhỏ một nhà sư đang khoanh chắp tay, nhắm mắt thiền. Dưới ảnh, ngoài một đoạn viết khen ngợi dài dòng, thì còn lại là một loạt bình luận của nhiều người xem trang mạng đó. Hầu hết mọi người nhận xét sao lại giống tác phẩm của tôi thế, hay là tôi “đổi nghệ danh mới” để làm ra bức tượng đó?

Nhiều ý kiến bình luận tương đồng nhau làm tôi nghĩ ngợi. Trong đó có những người bạn khá có “danh” trong sinh hoạt văn hóa. Như bạn Nguyễn Thanh Sơn, một chuyên gia truyền thông đa phương tiện. Hay đạo diễn Việt Tú - biên kịch, tổ chức sự kiện kiêm nhà sản xuất sân khấu ca nhạc; hay của nhạc sĩ Quốc Trung nữa...

Nếu tôi tiếp xúc thông tin như vậy từ một cửa hàng bán đồ souvenir nội thất nào đó thì sẽ kệ thôi. Nhưng việc này lại đưa ra từ danh xưng trên đường link của Facebook nhóm đó là với tính chất của một bảo tàng mỹ thuật đương đại ở Tây Nguyên. Mặc dù xác thực cũng trên đường link đó, thì đây chỉ là một bộ phận của một đơn vị tư nhân với tính chất một khu nghỉ dưỡng có bán hàng nghệ thuật.

PV: Ông có cảm thấy bị tổn thương sau khi tác phẩm trên được giới thiệu một cách công khai như vậy không?

Nhà điêu khắc Đinh Công Đạt: Phải nói ngay là nếu chỉ với riêng tôi, thì việc đó không đáng kể để phải bức xúc, lên án. Về mặt tài chính là việc thứ nhất. Điều chắc chắn nữa: Không thể ảnh hưởng đến mình là về mặt tiếng tăm, là việc đương nhiên thứ hai. Cũng cần phải kể lại là, cái loại tượng mang nhiều nét tương đồng về phong cách, bố cục và ý tưởng của tôi từ tác giả trẻ 9x kia, thì tôi đã biết từ trước lâu rồi. Chính xác là hai năm về trước, khi các tượng đó ra mắt người xem lần lượt trong một số triển lãm nhóm. Các triển lãm này lại do một người bạn đồng nghiệp cùng thế hệ 6x tổ chức (người bạn này mất rồi nên tôi không thể kể tên ở đây). Nhưng hồi ấy thì tôi không bận tâm lắm, bởi vì cậu tác giả trẻ kia là thế hệ sau, cứ kệ cho thế hệ trẻ học hỏi và ảnh hưởng đi…

Nhưng tới nay, thì từ việc xem lại trang Facebook đó, điều làm tôi bức xúc đầu tiên là việc đưa hiện vật của một cơ sở sưu tập và bán hàng tư nhân, nhưng lại đội được cái tên nghe cứ như “bảo tàng cấp quốc gia” của khu vực Tây Nguyên như vậy thì… quá không ổn! Tôi mong rằng các cán bộ phụ trách văn hóa của riêng tỉnh Đắk Lắk và của cả khu vực Tây Nguyên nữa, sẽ lưu tâm chấn chỉnh việc này.

Bức xúc thứ hai của tôi, là thấy rằng không chỉ đa số người sáng tác và hiểu biết sẽ mệt mỏi khi “tai nghe mắt thấy”, mà đây là tiền lệ xấu, có thể khiến cho cả một hệ thống sưu tầm - quảng bá tác phẩm trong ngành mỹ thuật với bản chất là tôn vinh cái đẹp sẽ trở nên… “nhơn nhơn hư hỏng” đi. Vì nội dung giới thiệu trên Facebook kia đã tung hô lệch lạc một loại tác phẩm nếu gọi chính xác thì là: “bắt chước về phong cách, bố cục và ý tưởng”, nhưng trong lời nói miệng của dân gian thì chỉ thường gọi tắt là “đạo nhái”, “cóp py - phô tô” hay “thuổng” mà thôi…

Cũng cần phải nói thêm là trong mỹ thuật, thì việc “bắt chước, ảnh hưởng về phong cách, bố cục, ý tưởng” ấy nó cũng không phải là sao chép giống nhiều chục phần trăm, giống như kiểu chép tranh bán rẻ ở một loạt cửa hàng trên phố Nguyễn Thái Học (Hà Nội) đâu. Nhưng đối với nghệ sĩ chuyên nghiệp “có đạo đức sáng tác”, khi tác phẩm của mình bị dư luận lên án, quy là quá giống tác phẩm của người khác, thì đó sẽ là một việc rất đáng xấu hổ. Nhất là đối với lớp trẻ đang học hỏi nhiều ở thế hệ đi trước để tự tìm ra phong cách riêng rõ nét - khẳng định chân dung của mình.

Theo tôi thì cái lời “tung hô” và hình ảnh ấy trên đường link trang Facebook đó đáng phải đưa ra “tòa án lương tâm”.

PV: Ông có chia sẻ câu chuyện này với bạn bè đồng nghiệp không?

Nhà điêu khắc Đinh Công Đạt: Vì là chuyện xảy ra trên mạng rộng rãi, nên bạn bè và người quen đều biết ngay và chia sẻ với tôi. Hầu hết họ đều can tôi đừng bức xúc. Họa sĩ Đào Hải Phong, người từng có tác phẩm cũng bị “nhái đạo” không phải là ít - thì nói với tôi là: Thôi thôi Đạt ơi, việc đó nhọc bụng lắm, xóa cái chuyện cỏ rác ấy đi cho khỏi nhức đầu... Họa sĩ Đỗ Minh Tâm, giảng viên Trường đại học Mỹ thuật Yết Kiêu thì bảo: Ông ơi, ông tránh họ ra. Đến bạn thân của tôi “cóp py” tranh của tôi, mà tôi còn… chẳng dám nói gì nữa là. Tôi chỉ không đến nhà người ấy nữa và không mời họ đến nhà tôi nữa thôi! Chỉ có họa sĩ Đặng Xuân Hòa trong nhóm “Gang of five” nổi tiếng từ thập kỷ 1990 thì bảo: Đạt ơi, cậu nói ra cộng đồng đi, tôi thì cũng từng nói hết cách rồi đấy. Tôi bất lực với họ - những người “đạo nhái” tranh của tôi. Vì tôi nghĩ ra phải nói gì để phản kháng thì tôi đã làm hết rồi, mà có ăn thua mấy đâu…

Nhân đây, xin kể lại “câu chuyện đạo nhái” từng đã xảy ra với tôi cách đây 8 năm. Đó lại là từ một gallery - cửa hàng tranh thuộc một đơn vị quản lý khá lớn. Họ “cóp nguyên” cả đàn tượng Kiến của tôi rồi bán. Bạn bè lúc đó hỏi cảm giác của tôi thế nào? Cảm giác đau buốt, nhưng lại không thể gào lên được… Tóm lại là khi người nghệ sĩ chứng thực tác phẩm mình bị “đạo nhái và tung hê bán chác công khai”, thì đau đến mức mất một thời gian dài… không thể ngủ được.

PV: Theo quan điểm của ông, vậy vụ việc này có thể đi tới đâu, và nếu giải quyết theo hướng tốt thì cần phải làm gì?

Nhà điêu khắc Đinh Công Đạt: Những gì cần để có ích cho cộng đồng nghệ thuật tạo hình từ nay về sau, nhất là giới trẻ, thì tôi đã chia sẻ. Tôi biết có những người cũng có bộ sưu tập riêng, tuy tài sản cá nhân thì có thể “mỏng”, nhưng họ có bản lĩnh làm truyền thông tốt, lại có tư cách văn hóa “dày”, thì sẽ có ý tưởng chiến lược lâu dài tạo giá trị. Chứ không phải chỉ do có lượng “tiền dày” thì sẽ quyết định chất lượng của bộ sưu tập. Chiến lược lâu dài, quan điểm rõ ràng mạch lạc: Tôn vinh bản sắc dân tộc từ quá khứ đến hiện tại. Đó sẽ là những nhân tố quyết định chính để người sưu tập trở thành “người Lớn”, và có được bộ sưu tập tốt cùng với sự danh chính ngôn thuận, để phục vụ công chúng.

PV: Xin cảm ơn nhà điêu khắc Đinh Công Đạt!

Có thể bạn quan tâm

Cần sớm xây dựng hành lang pháp lý về sở hữu trí tuệ trong lĩnh vực công nghệ mới. Ảnh: VOV

Nuôi dưỡng văn hóa sáng tạo bằng pháp luật

Sự phát triển mạnh mẽ công nghệ số cùng sự lan tỏa các nền tảng mạng xã hội đặt ra thách thức lớn trong việc bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ, kiểm soát thông tin và duy trì môi trường văn hóa lành mạnh.

Phòng vẽ của thầy Đỗ Kỳ Huy. Ảnh: NVCC

Vào trường nghệ thuật phải học tư duy và sáng tạo

Nhắc đến Đỗ Kỳ Huy, công chúng yêu nghệ thuật thường hình dung về một nghệ sĩ tài năng. Nhưng bên cạnh đó, anh còn là một giảng viên, một nhà giáo dục nghệ thuật, người dành nhiều tâm huyết cho việc phát triển giáo dục nghệ thuật đương đại của Huế.

Một cuốn sách đã được nhóm ra mắt công chúng.

Kiến trúc dân dụng, ký ức người dân vẫn là khoảng trống lớn

“Tản mạn kiến trúc” là nhóm các bạn trẻ hoạt động trong lĩnh vực di sản, kiến trúc ra đời năm 2019. Ngoài việc xuất bản, tổ chức dịch thuật một số công trình quan trọng, nhóm đang ngày càng chứng tỏ sự dấn thân và tình yêu của người trẻ đối với di sản văn hóa của đất nước thông qua nhiều dự án thu hút cộng đồng, giới nghiên cứu.

Nhà thơ Vũ Quần Phương trong một buổi trò chuyện văn chương. Ảnh: KHIẾU MINH

Tự học nhiều nhất khi gắn bó với sóng nhà đài

Thành lập ngay sau ngày Độc lập 2/9/1945, làn sóng Đài Tiếng nói Việt Nam đã đồng hành cùng đất nước. Với nhà thơ Vũ Quần Phương, 12 năm công tác tại Ban Văn nghệ của Đài đã cho ông nhiều bài học về cuộc sống, về nghệ thuật, càng cho ông nhận chân và theo đuổi đến cùng con đường thơ ca.

Ninh Đức Hoàng Long biểu diễn cùng các nghệ sĩ quốc tế.

“Muốn về gần hơn với khán giả quê hương”

Ở tuổi 34, anh được khán giả và truyền thông châu Âu ưu ái gọi là “sứ giả văn hóa Việt” bởi ngoài kỹ thuật chuẩn mực anh còn luôn tự hào mang theo tinh thần, bản sắc quê hương trong từng vai diễn.

NSƯT Bạch Vân trong một chương trình biểu diễn.

Một đời giữ nhịp ca trù

Ở ngưỡng tuổi 70, NSƯT Bạch Vân vẫn ngày ngày ngồi chỉnh dây đàn đáy, tay gõ phách, luyện thanh trong căn gác nhỏ ở Hà Nội.

Tác phẩm trong sách ảnh của kỹ sư Trần Thành.

"Mỗi bức ảnh đều là dấu mốc của yêu thương"

Hơn một thập kỷ rong ruổi Trường Sa và Nhà giàn DK1, kỹ sư - nhiếp ảnh gia Trần Thành mang theo trái tim lay động trước biển và người. Cuốn sách ảnh “Biển của lòng người” vừa được NXB Thông tin và Truyền thông chính thức ra mắt bạn đọc là kết tinh của những hành trình đầy xúc cảm ấy.

“Xiếc không chỉ dành cho trẻ em”

“Xiếc không chỉ dành cho trẻ em”

“Tôi rất may mắn là người được đi nước ngoài nhiều và có cơ hội học không mất tiền. Mình học và chuyển hóa những cái hay để thành Việt hóa. Rồi mình từ truyền thống lại quốc tế hóa và mang sang giới thiệu với các nước bạn”.

Hoàng Nhật Quang bên tác phẩm của mình.

Vẽ tranh, nghe những điều vô hình

Vẫn là cậu bé người Tày sinh năm 2012 đến từ Lạng Sơn từng gây ấn tượng với giải thưởng Khát vọng Dế Mèn năm 2023. Hoàng Nhật Quang tiếp tục khẳng định cá tính sáng tạo trong triển lãm cá nhân thứ hai tại TP Hồ Chí Minh mang tên “Những linh hồn ẩn giấu 2”.

Cửa mở cho di sản tư liệu Việt Nam

Cửa mở cho di sản tư liệu Việt Nam

Việc bảo tồn và phát huy di sản tư liệu của Việt Nam, đặc biệt là những tài liệu cá nhân và gia đình của các nghệ sĩ, nhà khoa học, nhà văn, nhà báo… ngày càng nhận được sự quan tâm.

Nhà báo Lương Ái Vân.

“Thích những cái tên sách đọc lên mềm mại”

Nhà báo Lương Ái Vân đã hơn 20 năm công tác tại báo Phụ nữ Thủ đô, nhưng khi chị chuyển sang văn chương với bút danh Hồ Điệp Thanh Thanh thì độc giả vẫn có phần ngạc nhiên. Hai cuốn tiểu thuyết “Tìm em giữa ngàn sao lấp lánh” và “Mùa hè năm ấy bên em là mãi mãi” được chị cho ra mắt liên tiếp trong hai năm liền (2023, 2024).

Nghệ nhân Bùi Minh Tự bên tác phẩm “Trang sử vàng”.

“Điêu khắc ánh sáng là nghệ thuật của niềm tin”

Nhân kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 - 19/5/2025), tác phẩm “Trang sử vàng” của Bùi Văn Tự được trưng bày trang trọng tại Khu di tích quốc gia đặc biệt Kim Liên. Thời Nay đã có cuộc trò chuyện cùng nghệ nhân.
“Trong nghệ thuật, sợ nhất dễ dãi”

“Trong nghệ thuật, sợ nhất dễ dãi”

Ca sĩ, NSƯT Hoàng Tùng là cái tên đã quen thuộc với khán giả. So các đồng nghiệp, Hoàng Tùng là nghệ sĩ kín tiếng. Tuy nhiên gần đây Hoàng Tùng liên tục xuất hiện với những sản phẩm mới giàu tính nghệ thuật và chiêm nghiệm. Anh chia sẻ với Thời Nay.
Báo chí kết hợp công nghệ có thể “chinh phục” bạn đọc

Báo chí kết hợp công nghệ có thể “chinh phục” bạn đọc

Phụ san đặc biệt của Báo Nhân Dân, kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền nam, thống nhất đất nước đang thu hút sự quan tâm của đông đảo bạn đọc trên cả nước. Họa sĩ Kim Duẩn (ảnh), người tham gia thiết kế, vẽ phụ san chia sẻ với Thời Nay về sức hút đặc biệt này.
Kiến trúc sư Trịnh Việt A bên công trình đồ sộ do anh và cộng sự thiết kế.

Thiết kế bảo tàng quân sự là vinh dự lớn

Trịnh Việt A là kiến trúc sư trưởng, nhóm thiết kế Bảo tàng Lịch sử Quân sự Việt Nam, vừa đoạt Giải thưởng lớn, Giải thưởng Kiến trúc Quốc gia 2024-2025. Anh chia sẻ, có lẽ bởi là người Việt Nam nên luôn có một khao khát tạo nên một công trình hiện đại, là dấu mốc của một thời đại, nhưng đồng thời phải có yếu tố truyền thống lồng ghép bên trong, để mỗi người khi bước chân vào cảm thấy sự thân thuộc, thoải mái, là kiến trúc của người Việt.
Họa sĩ, nhà điêu khắc Đinh Gia Thắng bên tác phẩm điêu khắc “Cội nguồn hạnh phúc”.

Lớp trẻ đừng bao giờ lãng quên

Họa sĩ, nhà điêu khắc Đinh Gia Thắng là tác giả của nhiều công trình tượng đài nổi tiếng, trong đó quần thể tượng đài “Bà Mẹ Việt Nam Anh hùng” được trao tặng Giải thưởng Nhà nước về văn học, nghệ thuật năm 2022. Khao khát thực hiện những tác phẩm mang đề tài gắn với lịch sử, dân tộc, ông chia sẻ với Thời Nay.
Xa Tổ quốc, càng cống hiến nhiều hơn

Xa Tổ quốc, càng cống hiến nhiều hơn

Viết như ngày nào cũng là ngày cuối cùng của mình, tác giả “Đất nước tình yêu” khiến công chúng kinh ngạc về số lượng tác phẩm chị đã sáng tác trong mấy năm trở lại đây. Dù sống xa Tổ quốc nhưng chị luôn hướng về quê nhà và muốn đóng góp ngày càng nhiều hơn cho đời sống âm nhạc.
Nhà văn Trầm Hương (cầm sách) gặp GS, dịch giả Fred Marchant (thứ hai từ trái sang) trong chuyến sang Mỹ năm 2024 để viết sách và làm phim “Giá của hòa bình”. Ảnh: NVCC

Tiền viết văn cũng ở trái tim mà ra

Tâm huyết dấn thân cho văn chương, nhà văn Trầm Hương đã gặt hái được nhiều thành công với những tác phẩm về đề tài chiến tranh cách mạng. Bà chia sẻ với Thời Nay về hành trình sáng tạo cũng như sự thôi thúc từ thực tiễn cuộc sống.
Nghệ nhân Hà Thị Vinh đón du khách nước ngoài thăm ngõ làng Bát Tràng.

“Yêu gốm, xin hãy dấn thân”

Kể về Bảo tàng gốm Bát Tràng (Trung tâm tinh hoa Làng nghề Việt), không thể không nhắc tới người phụ nữ chân chất mà kiên cường, giàu khát vọng: Nghệ nhân Hà Thị Vinh. Gắn bó máu thịt với nghề, bà trở thành một nhân tố truyền cảm hứng về tinh thần mạnh mẽ, luôn sẵn sàng đón nhận sự đổi mới để đưa tinh hoa gốm sứ Bát Tràng vươn xa. Bà đã góp phần quan trọng trong cải tiến công nghệ, tạo dựng thương hiệu, phát triển du lịch sinh thái làng nghề… Thời Nay đã có cuộc trò chuyện cùng nghệ nhân Hà Thị Vinh.
Một cảnh trong phim “1982”. Ảnh: MINH LÊ

Đi tìm hiện thực của cảm giác

Phim “1982” của đạo diễn Nguyễn Hoàng Điệp đang làm hậu kỳ và dự kiến ra rạp vào mùa thu năm nay. Không đơn thuần là một con số, tên phim còn mang tính biểu tượng, đánh dấu một thời điểm đặc biệt. Phóng viên Thời Nay vừa có cuộc trò chuyện riêng với đạo diễn khi tác phẩm lần này của chị vừa hé lộ những “rung cảm” đầu tiên.
Các nghệ sĩ Nhà hát Múa rối Việt Nam sau một màn diễn.

Cứ “ăn mày dĩ vãng” thì không được

Những năm gần đây, múa rối nước không chỉ hấp dẫn người xem trong nước mà còn chinh phục được khán giả quốc tế. Trong bối cảnh hiện đại, khi nhu cầu thưởng thức nghệ thuật, giải trí ngày càng đa dạng, việc làm mới nghệ thuật múa rối nước đã đặt ra thách thức không nhỏ. Thời Nay đã có cuộc trò chuyện cùng NSND Nguyễn Tiến Dũng, Giám đốc Nhà hát Múa rối Việt Nam.
Họa sĩ Ngô Văn Sắc bên tác phẩm của mình.

Kéo cổ xưa về gần đương đại

Đang diễn ra tại Thăng Long Art Gallery, 41 Hàng Gai, Hoàn Kiếm, Hà Nội, Triển lãm “Phương Đông xa xôi” của họa sĩ Ngô Văn Sắc bày gần 50 tác phẩm được tạo nên hầu hết từ việc khò lửa trên gỗ, có sự kết hợp đa dạng của bề mặt vân gỗ với các chất liệu khác nhau. Họa sĩ chia sẻ về những kết hợp khác lạ của mình.