Niềm vui ngày các Anh về

Gần 60 năm đã trôi qua, ba cô con gái cũng đều đã lên chức bà nội, bà ngoại, nhưng chưa ngày nào cụ bà Nguyễn Thị Bích nguôi nỗi nhớ người bạn đời của mình. Năm 1967, anh Bí thư Đoàn Thanh niên xã Nam Ninh, huyện Nam Trực (tỉnh Nam Định cũ) Đặng Xuân Đạo tình nguyện lên đường “vào B” đánh giặc rồi mãi mãi không trở về.

Khoảnh khắc bà Nguyễn Thị Bích cười tươi khi đón di ảnh của người bạn đời.
Khoảnh khắc bà Nguyễn Thị Bích cười tươi khi đón di ảnh của người bạn đời.

Khi đó, anh Đặng Xuân Đạo và chị Nguyễn Thị Bích đã có với nhau bốn mặt con, trong đó con gái lớn Đặng Thị Hoa mới hơn chín tuổi.

Tấm ảnh 3x4

Chầm chậm lần tìm theo dòng ký ức, bà Đặng Thị Hoa (hiện trú tại phường Khương Đình, thành phố Hà Nội) kể lại với tôi: “Mãi đến ngày nhập ngũ, bố tôi mới nói cho mẹ, vợ và các con biết. Nhưng không chỉ người nhà, mà cả xóm, cả huyện đều ngạc nhiên với quyết định của ông. Bởi gia đình tôi lúc đó thuộc diện chính sách. Bác ruột tôi là liệt sĩ hy sinh trong kháng chiến chống thực dân Pháp, chú ruột tôi khi ấy cũng đang chiến đấu ở chiến trường miền nam. Bản thân bố tôi cũng được giao nhiệm vụ làm Bí thư Đoàn thanh niên xã, lại có mẹ già và tới bốn con nhỏ”.

Ba người em của bà Hoa, lớn nhất mới sáu tuổi, nhỏ nhất còn chưa thôi nôi. Vì thế, cũng dễ hiểu khi “cô chị cả” luôn gắn bó với bố hơn các em. Ngày trai tráng trong làng lên đường nhập ngũ, cô bé Hoa khóc tới mức bố phải dỗ dành mãi không nguôi, để rồi cuối cùng ngủ thiếp đi trong vòng tay mẹ. Cô thương bố dứt áo từ biệt gia đình, ra đi không hẹn ngày gặp lại, càng thương mẹ mới 28 tuổi đã phải tần tảo gánh gồng nuôi cả nhà. Sâu trong thâm tâm, cô bé mười tuổi chỉ thầm ước bố mau trở về.

Ba tuần sau nhập ngũ, vào một buổi chiều, Trung đội trưởng Đặng Xuân Đạo bỗng về làng để xử lý một nhiệm vụ đặc biệt trên tin tưởng giao cho. Trong chuyến công vụ đột xuất ấy, người lính trẻ dù chỉ kịp tạt qua nhà chào hỏi mọi người, nhưng vẫn dành riêng 15 phút ngắn ngủi để tập xe đạp cho Hoa ở sân đình. “Đặc quyền” ấy đã trở thành một niềm hãnh diện không gì sánh bằng, được cô bé giữ gìn cẩn thận mãi cho tới sau này.

Đến Tết Nguyên đán năm ấy, bầu không khí quạnh quẽ, vắng vẻ ở vùng quê nghèo chợt như bừng tỉnh khi có một chú bộ đội về thăm làng. Trong số những món quà từ nơi chiến trường được người lính mang về, gia đình cô bé Hoa có tới hai thứ: Một tấm ảnh đen trắng và một bộ quần áo đàn ông đã cũ. Tấm ảnh kích cỡ 3x4cm ghi lại hình ảnh sáu thanh niên đồng hương nhập ngũ cùng một ngày. Trung đội trưởng Đặng Xuân Đạo ngồi ngoài cùng, hàng dưới bên tay trái.

“Bộ quần áo bộ đội đó là của bố tôi, và sau đó trở thành của tôi. Kỷ vật ấy là một món đồ rất đặc biệt. Bởi mỗi lần mặc vào, tâm tư của tôi lại trở nên lẫn lộn, vừa tự hào vừa buồn thương nhớ bố. Sau này, các bạn đại học của tôi đều gọi tôi bằng chị vì tưởng rằng tôi là bộ đội phục viên về đi học”, bà Đặng Thị Hoa nói, miệng bất giác nhoẻn cười.

52.jpg
Tấm ảnh 3x4cm mà gia đình bà Nguyễn Thị Bích giữ như báu vật suốt hơn 60 năm qua. Trong ảnh, liệt sĩ Đặng Xuân Đạo ngồi ngoài cùng bên trái.

Hòa bình rồi bố lại không về

Năm 1975, đất nước thống nhất, non sông nối liền một dải, nhưng Trung đội trưởng Đặng Xuân Đạo mãi vẫn chưa thấy về. Vợ ông Đạo, bà Nguyễn Thị Bích, đã nhiều lần tìm đến cơ quan tỉnh đội để hỏi thăm, tuy nhiên chỉ nhận được một câu trả lời giống nhau: Do điều kiện chiến tranh, những trường hợp thất lạc và thậm chí “bặt vô âm tín” như vậy là hoàn toàn dễ hiểu.

Năm 1977, Đặng Thị Hoa vào đại học. Nhiều bạn cùng lớp bà thuộc diện gia đình có công, được ưu tiên khi thi tuyển. Trong khi đó, cả nhà bà vẫn chưa nhận được thông tin gì của ông Đạo. “Nhưng chỉ sau vài tháng chị Hoa ngồi ghế giảng đường, giấy báo tử đã được gửi đến. Tôi còn nhớ mãi tờ giấy nhỏ bé nhưng khiến bà nội và mẹ khóc ngất ấy. Nhất là mẹ tôi, trước đó không lâu mẹ cũng vừa phải chịu một nỗi đau mất mát vô cùng lớn trong cuộc đời. Tấm giấy kia là giọt nước tràn ly, khiến mẹ hoàn toàn trở thành một người khác”, bà Đặng Thị Hồng, em ruột bà Đặng Thị Hoa, nhớ lại.

Phải mất vài năm, bà Nguyễn Thị Bích mới dần nguôi ngoai nỗi đau giữa hòa bình. Thế nhưng, vết thương ký ức đó cũng đủ để lấy đi của người vợ sự minh mẫn và phần lớn sức lực. Mấy chị em Hoa, Hồng từ đó chủ động nuôi nhau. Sau này, bà Bích còn phải trải qua hai lần tai biến thập tử nhất sinh. Thế rồi, nỗi nhớ chồng ngày ngày dâng lên khóe mắt đã dần khiến cuộc sống của người phụ nữ tảo tần chìm vào bóng tối.

Khác với mẹ và chị cả, bà Đặng Thị Hồng hầu như không còn ký ức về người bố của mình. Khi Bí thư Đoàn xã Nam Ninh Đặng Xuân Đạo nhập ngũ và cả lúc Trung đội trưởng Đạo tạt qua nhà trong những năm tháng chiến tranh, bà chỉ là một cô bé con hai tuổi. Do vậy, toàn bộ ký ức về bố của bà đã thu lại, nằm gọn trong tấm ảnh đen trắng mà theo thời gian đã ố vàng và mờ gần hết nét. Sáu chiến sĩ trong ảnh, sau ngày hòa bình chỉ còn hai thương binh trở về với gia đình. Và tấm ảnh chính là kỷ vật chung vô giá duy nhất của gia đình những người còn lại.

“Với tôi, bố không chỉ thông minh, giỏi giang, cần cù, mà còn là một người luôn hết mực thương yêu gia đình, trách nhiệm với họ hàng, làng mạc và quê hương, đất nước. Ông luôn là tấm gương cho tôi cố gắng, nỗ lực, nguồn cảm hứng để tôi giáo dục con cháu. Cả gia đình đều nói rằng tôi rất giống bố. Điều này khiến tôi càng nuôi hy vọng về một ngày nào đó sẽ được “thấy” bố”, bà Hồng tâm sự.

Đợi Anh, Anh lại về

Hy vọng được thấy bố lần nữa chưa một ngày nào phai nhạt, không chỉ với cá nhân bà Hồng, bà Hoa mà còn với cả đại gia đình cụ bà Nguyễn Thị Bích. Suốt những năm qua, bà Hồng, bà Hoa cùng các con cháu đã nhiều lần gửi kỷ vật đen trắng nhỏ xíu kia đến nhiều nơi với nỗ lực phục dựng lại hình ảnh của các liệt sĩ trong hình. Tuy nhiên, mọi kết quả đều được các thành viên của gia đình đánh giá không cao. Cho đến một ngày, qua các phương tiện thông tin đại chúng, bà Đặng Thị Hồng biết đến dự án “Phục dựng ảnh liệt sĩ” do Đoàn Thanh niên thành phố Hà Nội phối hợp các đơn vị liên quan triển khai.

Được khởi động vào năm 2024, đến nay, dự án đã trải qua hai giai đoạn, với thành quả là gần 600 di ảnh liệt sĩ được phục dựng thành công. Theo Phó Chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc, Bí thư Đoàn Thanh niên thành phố Hà Nội Nguyễn Tiến Hưng, dự án không chỉ là lời tri ân từ sâu thẳm trái tim tuổi trẻ Thủ đô gửi đến các bậc cha anh, mà còn đóng vai trò như một hoạt động sinh hoạt chính trị-tư tưởng lớn nhằm góp phần giáo dục lý tưởng cách mạng, đạo đức, lối sống cho thanh thiếu nhi.

“Từ những tấm ảnh đen trắng đã phai mầu, thậm chí không ít tấm chỉ còn lại một vài chi tiết, chân dung các anh hùng liệt sĩ đã được tái hiện đầy đủ, rõ nét bằng công nghệ hiện đại. Sau mỗi đợt hoàn thiện, di ảnh sẽ được trao tận tay người nhà, gia đình các liệt sĩ trong khuôn khổ một chương trình giao lưu lịch sử, nghệ thuật tri ân tại các địa chỉ đỏ”, đồng chí Nguyễn Tiến Hưng cho hay.

Dựa trên mô hình hoạt động ý nghĩa đó, ngày 12/12 vừa qua, chương trình “Hành trình bất tử - Từ ký ức đến khát vọng” trong khuôn khổ dự án đã được tổ chức tại Bảo tàng Lịch sử quân sự Việt Nam. Qua đây, Ban tổ chức đã trao gần 300 di ảnh liệt sĩ sau phục dựng tặng người thân, gia đình các anh. Trong số này, có cả tấm ảnh của liệt sĩ Đặng Xuân Đạo.

Ngồi trên xe lăn tới dự chương trình, cụ bà Nguyễn Thị Bích hướng đôi mắt nhắm nghiền lên sân khấu chính, nơi cô con gái lớn Đặng Thị Hoa đang chậm rãi mang di ảnh người bạn đời của bà trở về. Trước sự ngỡ ngàng của gia đình, dáng dấp “hòn vọng phu” ấy chợt vỡ òa, vượt lên màn tối che phủ tâm trí và thị giác bấy lâu để nở nụ cười thật tươi, giang đôi bàn tay run run đón bức di ảnh. Từ chỗ chăm chú lắng nghe các con tả lại những đường nét được phục dựng một cách thần kỳ, bà cụ 91 tuổi dần đắm chìm lại vào vẻ suy tư bấy lâu, nhưng nụ cười rất đỗi khác lạ kia không hề tắt. Tâm nguyện của đại gia đình nhà cụ Bích, vậy là đã được thành toàn.

Thông tin từ Đoàn Thanh niên thành phố Hà Nội cho biết, trong thời gian tới đây, dự án sẽ tiếp tục phục dựng khoảng 400 bức ảnh liệt sĩ khác. Với công nghệ ngày càng hiện đại, tin tưởng rằng sẽ có thêm hàng nghìn khoảnh khắc “hồi sinh ký ức”, tái hiện lại thời thanh xuân của những người con ưu tú, đã vĩnh viễn nằm xuống vì độc lập, tự do của dân tộc. Dự án kết nối quá khứ với hiện tại mà tuổi trẻ Thủ đô đang theo đuổi chính là hành trình của lòng biết ơn, của trách nhiệm và tình yêu Tổ quốc, góp phần thổi bùng ngọn lửa của quá khứ hào hùng để soi sáng con đường tương lai.

Có thể bạn quan tâm

Kíp trắc thủ điều khiển tiểu đoàn 52, Đơn vị Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân (từ ngoài vào trong: Trần Hay, trắc thủ phương vị; Hoàng Văn Nam, trắc thủ cự ly; Vương Thái Thanh, trắc thủ góc tà).

Khoảng im lặng sau chiến thắng

Thiếu tá, Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân Hoàng Văn Nam (nguyên sĩ quan điều khiển tên lửa, Tiểu đoàn 52, Trung đoàn 267, Sư đoàn Phòng không 365, Quân chủng Phòng không - Không quân) bảo lúc đi lính, ông muốn mình vào không quân, được thành phi công lái máy bay chiến đấu nhưng thị lực không đạt yêu cầu.

Người dân thôn Khuổi Cò thu hoạch quýt.

Đi giữa vùng quýt cổ

Khi những cơn gió bấc đầu tiên tràn về mang theo hơi lạnh của mùa đông thì cũng là lúc trên những triền đồi ở xã Bạch Thông, tỉnh Thái Nguyên lại ngập sắc vàng của những trái quýt giòn.

Những mùa nho Hạ Đen

Một đêm khó quên vào tháng 9/2024. Gió rít liên hồi, cuốn theo mưa như trút nước sau khi bão càn quét qua địa phận xã Nam Dương (tỉnh Bắc Ninh). Lũ ập đến, nhấn chìm vườn nho Hạ Đen rộng hàng nghìn mét vuông của vợ chồng chị Giáp Thị Tuyền.

Mỗi phiên chợ giao dịch hàng nghìn con trâu, bò với giá trị trên dưới 50 tỷ đồng.

Chợ trâu, bò giữa lưng trời

Khi sương mù còn đặc quánh, phủ trắng trên những mái nhà sàn, thì ở một thung lũng nhỏ nơi lưng chừng núi Nghiên Loan, nhịp sống đã hối hả. Đó là phiên chợ "đặc biệt" của cả khu vực miền núi phía bắc - Chợ trâu, bò Nghiên Loan (xã Nghiên Loan, Thái Nguyên).

Đoàn Thái Cúc Hương.

Thế giới cổ tích từ giấy dó

Một tâm hồn nghệ sĩ, một bàn tay khéo léo như nghệ nhân, những câu chuyện bất tận về văn hóa truyền thống và luôn khiêm tốn nhận mình là một thợ thủ công.

Nghệ nhân Nguyễn Phương Uyên tạo dáng cho bonsai mini.

Hơn cả một thú chơi

Nằm trên đường Tô Hiến Thành, phường Nghĩa Lộ, tỉnh Quảng Ngãi, ngôi nhà của ông Nguyễn Phương Uyên (54 tuổi) nổi bật hơn hẳn nhờ hàng chục chậu cây bonsai.

Thầy Nam cần mẫn với mô hình du lịch sinh thái. Ảnh: BẢO LONG

Từ bục giảng đến miền quả ngọt

Ở phường Chũ (tỉnh Bắc Ninh), có một người thầy giáo không chỉ truyền cảm hứng trên bục giảng, mà còn mang nhiệt huyết và sự sáng tạo của nghệ thuật để góp phần tạo nên một không gian du lịch xanh. Đó là thầy Đinh Phương Nam, thầy giáo dạy mỹ thuật theo đuổi mô hình du lịch nông nghiệp-sinh thái ở đồng bằng Bắc Bộ.

Tên lửa vác vai A72. Ảnh: Bảo tàng Phòng không - Không quân

Bí mật của 60 giây quyết định

“Có mấy năm thôi mà", Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân Nguyễn Văn Thoa nói thế khi chúng tôi hỏi về những ngày quân ngũ, vác trên vai chiếc tên lửa A72 và hạ gục bao nhiêu máy bay Mỹ - ngụy.

"Bố" Kiên và bé Di tại lớp học ở Cát Cát.

Mái ấm ở thung lũng Cát Cát

Tôi đến Cát Cát (phường Sa Pa, tỉnh Lào Cai), bản làng người H'Mông được du khách ví như viên ngọc đẹp nhất Tây Bắc. Tiết trời trong nhưng sương mù vẫn đùn lên từ phía dưới thung lũng Ý Lình Hồ như những đụn bông trắng tinh.

Tại một địa điểm giao lưu của nhiều người yêu đĩa than tại Hà Nội.

Sống chậm với đĩa than trong thời đại số

Trong thời đại mà một thiết bị đeo tay có thể chứa đến 60 triệu bài hát, việc lựa chọn nghe nhạc từ một chiếc đĩa than tưởng như là lỗi thời. Nhưng thực tế, đó lại là biểu hiện của một xu thế tìm lại sự nguyên bản, chậm rãi và thật lòng trong trải nghiệm thưởng thức.

La Quốc Bảo đánh giá hiện trạng chiếc áo cưới hoàng gia triều Nguyễn vừa được sưu tầm từ Hà Lan.

Sợi tơ mong manh kết nối trăm năm

Khi nói đến sưu tầm đồ cổ ở Việt Nam, người ta thường nghe tới đồ gốm, sành sứ, hay đồ gỗ… chứ ít ai biết đến những món đồ vải mà qua đó thể hiện tay nghề thêu huy hoàng, vang danh thế giới của người Việt hàng trăm năm trước.

Nguyễn Ngọc Minh Trang kể chuyện di sản bằng logo.

Trang Faifo và hành trình kể chuyện di sản

Trang Faifo chính là Nguyễn Ngọc Minh Trang, 23 tuổi, một nhà thiết kế đồ họa trẻ với tư duy dám nghĩ, dám thể hiện cá tính cá nhân. Niềm đam mê văn hóa quê hương đã tạo bệ phóng cho cô tỏa sáng, mang bản sắc nghệ thuật Việt.

Dưới làn nước xanh này là hơn 20 căn nhà sàn của người dân Kim Vân. Ảnh: TÙNG VÂN

Ám ảnh ở “rốn ngập” Kim Vân

Kim Vân là thôn vùng lõi Khu bảo tồn thiên nhiên Kim Hỷ, thuộc xã Văn Lang, tỉnh Thái Nguyên, nằm trong một "lòng chảo" lớn bao bọc bởi núi đá. Đất canh tác hạn chế, cuộc sống của đồng bào dân tộc thiểu số nơi đây muôn vàn khó khăn với hơn một nửa trong tổng số 112 hộ dân nghèo và cận nghèo.

Bác sĩ Nguyễn Văn Quốc Trí đang khám cho bệnh nhân.

Như mây trắng A Xan

Con đường ngoằn ngoèo vượt qua bao triền núi, vắt mình giữa những quầng mây trắng đưa chúng tôi đến xã Hùng Sơn (trước đây là các xã A Xan, Tr’Hy, Ga Ry, Ch’Ơm của tỉnh Quảng Nam) - vùng đất tận cùng phía tây thành phố Đà Nẵng giáp biên giới nước bạn Lào.

Bà Vàng Thị Sỏng trong căn bếp của người La Chí.

Triết lý của những người phụ nữ

Mỗi bận chồng đánh, Lý Tả Mẩy hay ra chợ Sa Pa ngồi khóc. Đánh lại chồng thì không đủ sức, bỏ thì không được vì lấy rồi thì ai lại bỏ, Mẩy nghĩ mình phải tự lập, nhưng Mẩy chưa biết làm gì. Nên Mẩy vừa mang đồ ra chợ bán, vừa ngồi khóc, vừa nghĩ.

Bà Nguyệt đi phát gạo cho người dân vùng ngập nước.

Ở nơi có những đùm bọc, sẻ chia

Một tâm trạng rất khó tả khi chúng tôi cùng với Đoàn thiện nguyện CLB Nhà báo nữ Việt Nam đi lên Thái Nguyên để đến Trung tâm Bảo trợ xã hội (TT BTXH) Hường Hà Nguyệt, nằm trên đất xã Đồng Hỷ. Gần như là bàng hoàng, thậm chí rớt nước mắt vì vẻ tiêu điều không tránh khỏi.

Học sinh Trường THPT Chuyên Bắc Kạn giúp dọn dẹp, vệ sinh môi trường tại Trường THPT Chuyên Thái Nguyên.

Tình người vượt qua lũ dữ

Đêm 7/10, mưa như trút nước, nước sông Cầu dâng cao, tràn qua đê đổ xô vào các phường trung tâm của Thái Nguyên. Chưa đầy hai tiếng đồng hồ, cả khu vực trung tâm chìm trong biển nước. Giữa đêm tối, nhiều hộ dân nhanh chóng bị cô lập, nhiều người phải trèo lên tầng ba, nóc nhà gọi cứu hộ.

Tình yêu hát văn từ lớp học thiếu ánh sáng

Tình yêu hát văn từ lớp học thiếu ánh sáng

Dù nói là chỉ hoạt động mỗi thứ tư hằng tuần, nhưng không ngày nào lớp học chầu văn của nghệ sĩ Tuyết Tuyết (trong ảnh) ngưng tiếng hát. Điệu xá, điệu dọc, cờn, phú cứ tang tính tình vang lên. Các em học sinh đến đây học miễn phí còn được mẹ Tuyết bồi dưỡng tiền đi lại, quà vặt.

TS Lê Bá Khánh Trình chụp hình cùng đội tuyển Trường Phổ thông Năng khiếu năm 2024. Ảnh: NVCC

Toán học và cuộc đời

TS Lê Bá Khánh Trình hay nói vui, rằng ông có duyên với Toán học nên ngay cả lúc về hưu, tưởng rảnh lại thành bận. Ở tuổi 63, người nhà vẫn thấy ông ngày ngày đăm chiêu nghĩ đề Toán mới, thêm cách giảng hay để truyền cảm hứng, kinh nghiệm cho học trò trên chặng đường chinh phục các giải đấu lớn.

Một trong những vườn hồng trên đỉnh Khưa Dầy. Ảnh: TÙNG VÂN

“Làm tươi” hồng cổ trên đỉnh Nà Chom

Đến Nà Chom vào dịp thu sang, trên đỉnh Khưa Phát, Khưa Dầy, giữa tiếng chim hót, gió reo rì rào là bóng những cây hồng cổ thụ. Với tuổi đời từ vài chục đến hàng trăm năm, chúng không chỉ là chứng nhân của thời gian mà còn là báu vật vô giá, kết tinh hương vị ngọt ngào của mảnh đất và con người nơi đây.

Chị Lê Thị Hà tạo phôi trên thân gỗ trắc đen.

Tài hoa đặc biệt của cô gái Gò Nổi

Ngày trước, xã Gò Nổi (thành phố Đà Nẵng) từng là vùng ươm tơ dệt lụa nổi tiếng. Con gái Gò Nổi siêng năng, chăm chỉ với câu ca dao: “Tiếng đồn con gái Bảo An (Gò Nổi). Sáng thời dệt cửi, chiều đan mành mành”.

Học viên trao đổi bài học.

Những lớp học đặc biệt giữa đại ngàn

Khi ánh nắng cuối ngày buông dần sau núi, những “học viên đặc biệt” ở tuổi xế chiều tại các thôn, bản vùng cao lại rời nương rẫy về nhà để chuẩn bị đến lớp học cái chữ. Những học trò ấy đã bước qua nửa đời người, mái tóc đã bạc, đôi tay chai sạn, nay cầm bút với khao khát viết tiếp giấc mơ con chữ còn dang dở.

Ông Hùng hướng dẫn học trò làm mã cổ.

Bạc vàng hàng mã (kỳ 1)

Hàng mã vốn không xa lạ trong đời sống thường ngày của người dân Việt Nam. Hàng mã mang tính chất “thế” cho đồ vật, con vật, thậm chí cả người, nhằm “hiến” về cõi xa xăm, qua đó thỏa mãn nhu cầu tâm linh, tín ngưỡng một cách bức thiết mà bớt đi sự tốn kém.