Ðỗ Quảng - người phá cách

Phá cách là lối dùng chữ của nhà báo Ðỗ Quảng. Vào những năm 80-90 của thế kỷ trước khi tên tuổi Ðỗ Quảng đang nổi như cồn, tôi ướm hỏi ông rằng, theo anh thì điều gì làm nên sự thành công trong khi thực hiện các thiên phóng sự của mình? Phải gọi là “thiên phóng sự” là ở tầm vóc của nó, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Bởi vì phóng sự của ông có khi dài tới 20 đến 30 nghìn chữ, đề cập đến chuyện xưa, chuyện nay, chuyện trong nước, chuyện thế giới, chuyện đời thực, chuyện tâm linh. Nhân vật trong tác phẩm thì đủ cả, từ nguyên thủ quốc gia tới người lao công, từ quan thượng thẩm đến bị cáo, từ giáo sư nổi danh đến bà bán xôi… xéo. Ðiều này khác với nhiều người.

Ðỗ Quảng - người phá cách

Chính cái sự khác ấy đã là phá cách rồi. Ðỗ Quảng trả lời tôi: “Người Do Thái coi tinh thần sáng tạo là năng lượng sống của họ. Nên chi cái dân tộc ấy cứ hừng hực mà sống, nhiều bác học lắm. Dân Việt mình cũng sáng tạo chứ. Không thì làm sao có “Tứ bất tử”. Ông Hải Ðường ơi, nói riêng về người viết thì chả có thằng nào thiếu sự sáng tạo mà viết nổi một bài báo cho ra hồn. Sáng tạo là như thế, là như có con sói đuổi sau lưng ấy. Không nhanh là nó vồ mình. Toi! Và với tôi, sáng tạo, nhưng sáng tạo khác người chính là phá cách”.

Phá cách! Thật gọn và hay. Tôi đi học viết phóng sự, nhà văn Nguyễn Ðình Thi bảo: “Nội dung mới tự nó sẽ tìm đến hình thức mới”. Nghĩa là anh đừng có quá loay hoay về hình dáng cái chiêng, cái trống. Phải thể hiện sao cho tiếng chuông, tiếng trống nó ngân vang, ngân xa. Ðến khi nghe Ðỗ Quảng nói thì thấy là chiêng, trống của ông đã kêu thanh, kêu vang và hình dáng của nó cũng thật là chuẩn chỉ. Ðiều ấy đã được chứng minh qua cuốn 30 năm phóng sự, qua Sống thật như máu, và mới nhất là Nước mắt nụ cười, do Nhà xuất bản Văn học vừa cho ra lò đầu năm 2020.

Phá cách với nhà báo Ðỗ Quảng chính là dấn thân, là không chấp nhận sự công thức, hời hợt, vâng dạ tăm tắp như một anh công chức, là hôm nay phải khác hôm qua, bài này phải khác bài trước. Thiên phóng sự “Âm mưu của kẻ thù và số phận những người trốn bỏ Tổ quốc” đăng liền 10 kỳ trên báo là điển hình của sự phá cách. Từ cái cách làm sao có thể gặp được những người vượt biển, di tản, hay nói thẳng ra là bỏ Tổ quốc mà đi. Làm sao tiếp cận được các nhà chức trách với bàn tay bắt lỏng và cái lắc đầu nhẹ mà dứt khoát: tuyệt đối bí mật, nhà báo thông cảm! Viết thế nào đây để thấy rõ âm mưu kẻ thù mà không gây kích động, chia rẽ, góp phần hòa giải, hòa hợp dân tộc. Và cuối cùng là làm thế nào để đăng được? Bởi sự kiện này lúc bấy giờ quá nhạy cảm, không khéo sẽ gây hiệu ứng ngược. Nếu thờ chữ “nhàn” chắc nhà báo đã phải gác bút. Nhưng Ðỗ Quảng đã kiên trì bám sự kiện, đã viết bằng niềm say mê nghề nghiệp, sự tỉnh táo, có khi viết bằng linh cảm. Bài phóng sự đặc biệt ấy sau này đã được tặng Giải nhất Báo chí toàn quốc năm 1983.

Kể về sự kiện này, trong “Tôi viết điếu văn cho tôi” - một phóng sự in trong tập sách mới nhất này, Ðỗ Quảng viết ngắn gọn: “Khi tôi được nhận giải nhất về thể loại phóng sự, năm 1983, tôi sung sướng đến trào nước mắt, hạnh phúc vô vàn, hơn cả khi nhận Huân chương, Huy chương. Cảm ơn Báo Nhân Dân. Nhờ Báo Nhân Dân mà tôi có cái bút danh Ðỗ Quảng”. Tập phóng sự Nước mắt, nụ cười có 27 tác phẩm, trong đó “Tôi viết điếu văn cho tôi” dài 45 trang (viết tay) được tác giả đặt ở cuối sách. Từng dòng, từng chữ “nặng như máu” ấy được viết không liền mạch trước và sau khi ông phải lên bàn mổ điều trị căn bệnh ung thư quái ác. Khi hội chẩn, mấy bác sĩ ái ngại bảo nhau: Ông nhà báo nổi tiếng này chắc “tạnh” rồi! Ông nghe thấy và ông nghĩ, mình phải sống, quyết sống. Ðể quyết sống ông bắt đầu bằng việc tự viết điếu văn cho mình. Lại là phá cách! Vì xưa nay những người đã nằm trong quan tài nhiều khi đã phải nghe quá nhiều lời nói dối. “Cả một kiếp người, khi nhắm mắt xuôi tay về với trời đất, cả người ra đi và người ở lại - cái giây phút thiêng liêng ấy đều không được nghe những lời nói chân thật” (trang 259). Nghĩ như thế nên ông tự viết Ðiếu văn cho mình, không theo một cái “phom” nào cả. Lời Ðiếu, không mang tính “tiểu sử”, không phải những lời ngợi ca, chỉ là những lời trò chuyện với bè bạn, với những người thân yêu ở lại. Những lời trò chuyện ấy, thiêng liêng nhất, nặng tình nhất, cảm động nhất vẫn là kể về nghề chữ nghĩa của mình, của bạn bè, đồng nghiệp. Qua câu chuyện của người ra đi mà người ở lại sống với nhau tốt hơn, bao dung, nhân nghĩa hơn. Thế giới không có nơi tận cùng, nhưng con người lại có nơi tận cùng, đó là sự tử tế, là “lòng tốt quên mình như bóng mát”.

Nhiều phóng sự trong tập sách này tôi đã đọc trên báo trong khoảng dăm, mười năm nay. Có thể tạm gọi đó là những phóng-sự-đời-thường. Toàn những chuyện diễn ra trước mắt ta thôi. Ai cũng thấy và tưởng như ai cũng có thể viết được. Nhưng rồi, chỉ có Ðỗ Quảng viết được. Ông đã kết hợp nhuần nhuyễn bút pháp tả, thuật và bình. Từ đề tài đến cách hành văn, đến chữ nghĩa trong văn, và quan trọng nhất là chi tiết đều nhất quán một phong cách. Chi tiết nhỏ làm nên nhà báo, nhà văn lớn. Hai người phạm nhân trong nhà tù nhìn qua cửa sổ, người này chỉ thấy mênh mông cõi chết, người khác thấy những vì sao. Ðó là hai thế giới khác nhau. Với hàng loạt tác phẩm: Mùa đông thương nhớ Khâm Thiên, Những xe tắc-xi chạy vào Hỏa Lò, Danh dự cảnh sát giao thông, Quà quê, Vũ trường đêm đêm, Nước mắt người giàu, Ðục nước béo cò… tác giả đã dựng lên bức tranh sống động đất nước thời mở cửa, “hoa hồng sang, gai nhọn cũng sang”. Nói như mấy anh lính biên phòng là mở cửa nhưng chớ để ruồi muỗi vào theo quá nhiều.

Tuổi đã chạm ngưỡng tám mươi, nhưng nhà phóng sự vẫn lặn lội đi dọc, đi ngang đất nước. Ông viết về những thương binh nặng của Công ty Hòa Bình vào thăm viếng Nghĩa trang Trường Sơn, Nghĩa trang Ðường Chín, từng trang, từng trang ngấn lệ. Ði viếng đồng đội là những thương binh, có người cụt cả hai chân, mất cả hai tay, có anh không còn nhìn thấy ánh mặt trời, “Có anh chẳng còn một cọng tóc, sẹo dọc sẹo ngang trên đầu nhẵn thín, cái sọ não bóp thở phập phồng” (trang 232); “Người thương binh như anh tự ví mình như trái ủng trên cây, chỉ cần cơn gió mạnh là rụng” (trang 233). Nhưng đến được với đồng đội “mới thấu hiểu tột cùng những đau khổ, những niềm vui và hạnh phúc ở đời” (trang 240). Cái triết lý bình dị mà nhói lòng mà âm vang như từ sâu thẳm.

Rất thích cách ông vào chuyện, cứ như toàn là sự tình cờ, như là Thượng đế bày cỗ; cách ông dựng cảnh; cách ông tả tình; cách ông đẩy sự việc đến đỉnh điểm và bất ngờ hóa giải mâu thuẫn; cách ông chọn ra những câu nói đắt giá, “lời ai đặt đúng mồm người ấy”. Ông gọi mấy anh làm ẩu, làm để… dọa, là “đốt đít nồi không nước”; trước những sự nhiễu nhương thì “đỏ con mắt bên phải, ngứa con mắt bên trái”; đến Khâm Thiên, nơi tháng Chạp năm 1972 đế quốc Mỹ đưa máy bay B52 rải thảm giết hại dã man dân lành, ông thấy “gió thổi hu hu trên mấy vòm cây đại già”; kinh nghiệm lái xe đường dài thì vô tận nhưng ông chỉ khía ra một câu “chớ có bao giờ chẹt chết rắn bò qua đường”; về thăm quê ông thấy các nhà báo được dân yêu và đem tặng “một vốc ớt chỉ thiên lẫn lộn trái xanh, trái đỏ”… Ði viết, khối anh nhìn mà không thấy. Còn Ðỗ Quảng, nhờ có “con mắt thứ ba” mà ông đã thấy và thấy rất tường minh.

Đọc tập sách mới này của một nhà báo - nhà văn, tôi có dịp thêm hiểu về cuộc đời, về con người, về nghề chữ nghĩa. Ðặc biệt là cuốn sách ấy đánh dấu một thời điểm đặc biệt của Ðỗ Quảng: Ông vừa vượt lên, vừa chiến thắng số phận khi ở lứa tuổi “bát thập tiến sĩ đồng”. Người xưa quan niệm tám mươi tuổi là được Trời ban cho bằng Tiến sĩ. Nhưng người trai làng Mọc, Quan Nhân, Hà Nội ấy, từ khi còn trẻ đã vốn không mấy mặn mà với chuyện bằng cấp, không để ý làm như thế này là “khôn” hay “dại”. Ông thích sự thực học, thích cái trí thật, danh thật, không ưa sự phù du, hão huyền. Cái cách ông trả nợ cuộc đời là lặng lẽ ngồi vào bàn viết.

Xuân Phương, 3-2020

Có thể bạn quan tâm

Bìa tập thơ "Hoa nắng".

Hương sắc và ánh sáng từ "Hoa nắng"

Vào dịp Kỷ niệm 100 năm Ngày Báo chí cách mạng Việt Nam, 80 năm Quốc khánh nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, NXB Hội Nhà văn chọn in tuyển tập thơ của nhà báo, nhà thơ Hồng Vinh, khẳng định sự đóng góp của ông trên lĩnh vực báo chí và văn học, tôn vinh một nhà báo cách mạng có ảnh hưởng xã hội xuyên suốt hai thế kỷ.

Tác giả Lê Quốc Vinh – Chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty Le Bros, tại buổi ra mắt cuốn sách "Khủng hoảng không bắt đầu từ truyền thông", ngày 21/6 ở Hà Nội. Ảnh: Nguyễn Hùng

Khủng hoảng không bắt đầu từ truyền thông

Đây là tiêu đề khá đặc biệt của một trong những cuốn sách hiếm hoi về quản trị khủng hoảng, chứa đựng những tích lũy, đúc kết một cách bài bản từ kinh nghiệm thực tế qua hàng loạt các dự án quản trị khủng hoảng truyền thông đã thực hiện trong hàng chục năm qua của tác giả Lê Quốc Vinh vừa được chính thức ra vào chiều 21/6/2024 tại Hà Nội. Cuốn sách thu hút sự quan tâm đặc biệt của các nhà báo, chuyên gia trong ngành truyền thông, lãnh đạo doanh nghiệp ở nhiều lĩnh vực.
Học làm người, học làm cách mạng qua "Nhật ký trong tù"

Học làm người, học làm cách mạng qua "Nhật ký trong tù"

Giáo sư, nhà thơ Hà Minh Đức là nhà giáo, nhà nghiên cứu văn học đã in đậm tên mình trên những thành tựu nghiên cứu, giảng dạy về văn học Việt Nam hiện đại. Ông còn giữ chức Viện trưởng Văn học, Chủ nhiệm Khoa Báo chí Trường đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn (Đại học Quốc gia) ngày đầu thành lập (năm 1995).
Nhà báo Phạm Thanh (người mặc áo khoác trắng) cùng nhà báo Đỗ Quảng (người đầu tiên, bên trái), phỏng vấn phi công lái máy bay B52 Mỹ bị bắt tại bãi đá Phương Liệt, Hà Nội đêm 25/12/1972. Ảnh: Bảo tàng Báo chí Việt Nam

Một nhà báo Nhân Dân, một tâm hồn Hà Nội

Năm 1958, Báo Nhân Dân chủ trương tuyển dụng một số thanh niên trí thức của thành phố Hà Nội mới giải phóng và các địa phương khác để bổ sung lực lượng trẻ. Trong số đó có Đỗ Quảng, Phạm Duy Phùng, Mai Hân, Tân Thanh, Vũ Hạnh Hiên, Nguyễn Thị Nghệ, Phạm Việt Hải… Ở lại lâu nhất với Báo Nhân Dân, chỉ với chức danh phóng viên, nhưng Đỗ Quảng là cây bút nổi tiếng trên hai lĩnh vực: Phóng viên chiến tranh trong các cuộc kháng chiến và phóng sự điều tra trong thời kỳ đổi mới.
Một tác phẩm nhiều tâm huyết, lôi cuốn người đọc. Ảnh: Văn Học

Một công trình nghiên cứu về Nguyễn Bính có nhiều nét mới

Một ngày cuối năm dương lịch 2023, nhà thơ, TS Nguyễn Sĩ Đại đến thăm và tặng tôi "đứa con tinh thần" vừa ra đời trong năm 2023: "Nguyễn Bính - hồn dân tộc sáng bừng trên giấy điệp" (Tiểu luận, phê bình) do Nhà xuất bản Văn học ấn hành, bìa được trình bày nền nã, bắt mắt.
Quang cảnh cuộc gặp mặt.

Lưu dấu "Hoa đời mùa sau"

Chân thành, giản dị, sắc sảo, tươi trẻ, hồn nhiên… là những "từ khóa" mà các đại biểu, bằng hữu, bạn đọc dành để nói về nhà báo, nhà thơ Nguyễn Hồng Vinh tại buổi gặp mặt, giới thiệu tập thơ mới của ông. Và, cuộc "hội thảo" đặc biệt ấy còn để lại những dư ba như câu thơ ông viết: "Trang sách đời chưa kết/ Thơ vang khúc nhạc đầu/Hạt ủ thầm trong đất/Nở hoa đời mùa sau!...".
Nhà báo, nhà thơ Nguyễn Hồng Vinh tham dự Lễ ra mắt Hội đồng Lý luận, Phê bình văn học nghệ thuật trung ương nhiệm kỳ 2021-2026, sáng 26/10 tại Hà Nội.

Những bài ca về cuộc sống (Một chút cảm nhận về tập thơ Vang âm tiếng sóng)

Tập thơ Vang âm tiếng sóng của nhà thơ Nguyễn Hồng Vinh bao gồm những bài thơ ông viết từ năm 2020. Chỉ mới hơn hai năm mà ông đã sáng tác được số lượng thơ khá lớn như vậy - đó là một việc không dễ dàng một chút nào, nhất là với người đã vào tuổi "xưa nay hiếm". Với sức sáng tạo như thế, tôi nghĩ rằng: Bởi mỗi bước đi của ông, mỗi một ngày ông sống đều ngập tràn cảm hứng trước cuộc sống của con người, của dân tộc. Thơ ca như hiện diện mọi nơi trên mảnh đất này chỉ đợi ông bước đến và cất tiếng. Hơn hai năm qua có biết bao biến động, bao sóng gió và bao thách thức đối với mỗi con người Việt Nam và đối với cả dân tộc. Nhà thơ Nguyễn Hồng Vinh cũng là một con người đi qua những biến động, những sóng gió, những thách thức như mọi người Việt Nam khác. Nhưng có một điều vô cùng đặc biệt mà tôi nhận ra là: Ông đi qua tất cả mọi điều đó và làm cho tất cả những điều đó vang lên như những tiếng chuông của niềm vui và hy vọng. Đấy chính là bản chất của văn chương ở mọi thời đại trong lịch sử nhân loại. Văn chương làm cho con người mang khát vọng sống lớn lao dù sống trong bất cứ hoàn cảnh nghiệt ngã nào của lịch sử.
Đọc "Tiếc nuối hoa hồng" - du ký của Phan Quang (*)

Đọc "Tiếc nuối hoa hồng" - du ký của Phan Quang (*)

Tôi dành trọn mấy ngày liền đọc tập du ký của nhà báo, nhà văn Phan Quang với 50 bài viết và phần Phụ lục trích cảm nhận của bạn đọc và đồng nghiệp về một số bài viết trong tập sách dày 690 trang khổ rộng (18x24cm) ấn loát công phu với tờ bìa có năm, sáu bông hồng trên nền xanh thắm bắt mắt.
Trái tim người mang nhịp đập khơi xa

Trái tim người mang nhịp đập khơi xa

Mang trong lòng những suy tư lớn về biển cả, Lữ Mai đến với Trường Sa đâu chỉ trong tâm thế của một người viết. Chị mang trong mình khao khát chạm đến thẳm sâu của đại dương, để biết dưới sóng bạc nước xanh kia cất giấu điều gì, tưởng tượng biển khơi nối bầu trời/ nằm trọn giữa lòng tay nhiệt đới, để hiểu trăng sáng quá cá bơi về cõi khác, để nhận ra chẳng cát nào nằm thở mãi đáy sâu. Trường ca Ngang qua bình minh (NXB Văn học, 2020) được chị khởi viết trong nguồn cảm hứng bất tận và sâu xa ấy. Điều ấn tượng là, đây là lần đầu Lữ Mai viết trường ca nhưng chị đã khẳng định mình ở một địa hạt mới cũng như cho thấy sự chuyên nghiệp của một người cầm bút khi dám dấn thân, dám thể nghiệm.
 

Sự nhắc nhớ, sự khỏa lấp linh thiêng

Sự nhắc nhớ, sự khỏa lấp linh thiêng

Cứ mỗi khi có nhà thơ nào ra mắt trường ca là tôi lại thấy thật đáng nể. Bởi lẽ, ngần ấy trang sách thơ, ngần ấy cảm xúc dồn nén được dịp bung tỏa dằng dặc. Chắc chắn có một điều then chốt là nhà thơ không thể không viết ra, không thể chỉ vài trang câu chữ cảm xúc thơ phú, không nói bâng quơ chung chung. Nhất định, chôn giấu trong lòng nhà thơ là những điều lớn lắm, ngấm ngầm len lỏi theo tháng năm. Và rồi đến lúc, mạch nguồn được tuôn ra như không thể kìm nén.

Lấp lánh mây xanh tóc trắng

Lấp lánh mây xanh tóc trắng

(Ðọc Mây xanh tóc trắng của Thế Văn)★

Bởi thân tình, bởi biết tôi có làm thơ, đôi khi anh có đọc cho nghe mấy bài thơ anh viết. Tôi thấy anh có một phong thái riêng, bài nào cũng có ý tứ lạ và lời lẽ cô đúc, trau chuốt nhưng cũng không dễ cảm, dễ hiểu với khá đông người đọc ưa đọc qua là hiểu như đọc diễn ca. Anh cho biết, đã làm thơ từ ngày sinh viên nhưng ít ai biết, ít đưa ra ngoài.

Tranh minh họa đi kèm bài phê bình cuốn tiểu thuyết "Blonde" của nữ nhà văn Mỹ Joyce Carol Oatest đăng trên báo Le Monde ngày 20-10-2000.

100 bài đọc sách hay trên nhật báo Le Monde 75 năm qua

Nhật báo Le Monde (Thế giới) Pháp số ra ngày thứ bảy 21-9-2019 vừa qua đăng bài của ba tác giả Raphaelle Leyris, Jean Birnbaum và Florent Georgesco nhan đề: “100 cuốn tiểu thuyết từng mang đến nhiều phấn khích hơn cả cho báo Le Monde từ năm 1944 đến nay”, chọn và giới thiệu 100 bài phê bình sách văn học xuất sắc nhất đăng trên báo ấy 75 năm qua.

Cảm nhận lan man về một xứ sở hào hoa

Cảm nhận lan man về một xứ sở hào hoa

Tôi ngỡ ngàng và thích thú cầm cuốn sách Giáo sư Hà Minh Đức vừa gửi tặng: “Vẻ đẹp của một xứ sở hào hoa”, Triết luận (Nhà xuất bản Thuận Hóa, 2019). Hơn chục năm qua, khi đã đạt mốc tuổi trên dưới tám mươi, Giáo sư cho ra sách đều đều, cuốn nào cũng đẹp cũng có nhiều cái hay, cuốn này đọc chưa xong tôi đã được ông cho cuốn khác.

Ðọc Phan Quang viết về Bác Hồ

Ðọc Phan Quang viết về Bác Hồ

Tôi có hân hạnh được đọc và ghi mấy lời cảm nhận về một tập sách mới của nhà báo Phan Quang, tập sách Bác Hồ, người có nhiều duyên nợ với báo chí.

Mầu thanh xuân vẹn nguyên xúc cảm

Mầu thanh xuân vẹn nguyên xúc cảm

(Đọc tập thơ Xanh mãi - Nguyễn Hồng Vinh - NXB Văn học năm 2019)

Những khoảnh khắc thời gian với nhiều cung bậc cảm xúc được nhà thơ Nguyễn Hồng Vinh chắt lọc, gửi gắm qua tập thơ “Xanh mãi” do Nhà xuất bản Văn học vừa ấn hành. Trong tập thơ thứ tám của ông, người đọc yêu mến văn chương thêm một lần cùng tác giả chiêm nghiệm về tình yêu, cuộc đời và niềm tự hào dân tộc Việt Nam ta.

Trên con đường ấy, Trường Sơn

Trên con đường ấy, Trường Sơn

Gần 30 năm trước, tôi cùng nhà thơ Lê Quang Trang đi dọc các tỉnh miền nam để viết bài cho số báo đặc biệt kỷ niệm 15 năm Ngày giải phóng miền nam, thống nhất đất nước. Hồi đó, công chúng còn yêu thơ ca nhiều lắm, ở đâu chúng tôi cũng được yêu cầu đọc thơ. Hồi đó, anh Trang mới viết xong bài Tro tàn quá khứ. Bài thơ chỉ có hai khổ:

Dấu ấn tâm hồn Nguyễn Hồng Vinh

Dấu ấn tâm hồn Nguyễn Hồng Vinh

Ngay trong những ngày đầu tháng 6-2018, tháng có sự kiện của những người làm báo - Ngày báo chí cách mạng Việt Nam (21-6), tôi có trong tay cuốn sách khá dày dặn, hơn 430 trang in, Thơ và dấu ấn cuộc đời của nhà báo - nhà thơ Nguyễn Hồng Vinh. Đây là tác phẩm văn học, báo chí mà ông coi “để kỷ niệm tròn 50 năm làm báo”, một sự nghiệp báo chí bền bỉ, trải nghiệm nhiều thử thách, nhất là làm báo trong những năm tháng chiến tranh gian khổ, ông đã không ngừng vươn tới, trưởng thành, dù ở lĩnh vực nào của người viết, dù ở hoàn cảnh, vị trí công tác nào, khi ông nhận nhiệm vụ quản lý các ấn phẩm của tờ nhật báo lớn nhất nước,

Hai mặt của sách truyền cảm hứng

Hai mặt của sách truyền cảm hứng

Trên kệ sách xuất hiện ngày một nhiều những cuốn sách truyền cảm hứng sống tới bạn đọc. Không phải vô lý mà bạn đọc săn lùng dòng sách này, tuy nhiên, cũng không ít cuốn ẩn chứa những thông điệp KHÔNG DỄ TIẾP NHẬN ÐẦY ÐỦ do tác giả từng là những thân phận sóng gió.

Trần Phương Trà nặng lòng với Huế

Trần Phương Trà nặng lòng với Huế

Nhà báo, nhà thơ Trần Phương Trà (Trần Nguyên Vấn) là một người Huế, rất Huế. Anh sinh ra ở Huế, tuổi thiếu niên học Trường Quốc học Huế, đất nước bị chia cắt cùng nhiều người bạn Huế ra Bắc học Trường Huỳnh Thúc Kháng, rồi vào Khoa Ngữ văn Ðại học Tổng hợp Hà Nội - toàn những vườn ươm và lò đào tạo nhân tài. Năm 1967, cùng một số bạn trở về quê Huế công tác, những ngày trước và sau Tết Mậu Thân 1968, nhiều lần hứng chịu đạn bom B52 Mỹ, vừa chui ra khỏi hầm bị đánh sập, còn ngạt thở vẫn í ới gọi nhau xem anh em ai còn ai mất. Một người như vậy, làm sao không "nặng lòng với Huế!".