Gắn bó với công tác điều tra, phá án

Đại tá Đỗ Trọng Hoãn có khuôn mặt hài hòa, cân đối, nước da ngăm đen, sương gió. Anh quê ở Lệ Thủy, Quảng Bình. Thời trẻ ở quê, chừng 9, 10 tuổi, xem phim ảnh chẳng hiểu sao anh đã ước mơ lớn lên làm công an, săn bắt cướp, diệt gian trừ bạo, đem lại bình yên cho cuộc sống.
0:00 / 0:00
0:00
Đại tá Đỗ Trọng Hoãn (ngoài cùng, bên phải) trong một cuộc làm việc với các đồng nghiệp nước bạn.
Đại tá Đỗ Trọng Hoãn (ngoài cùng, bên phải) trong một cuộc làm việc với các đồng nghiệp nước bạn.

Lớn lên, anh học phổ thông trường Lệ Thủy. Ở đây, anh quen và yêu cô bạn học cùng lớp, mối tình đầu và về sau thành vợ chồng. Năm 1985, anh học sơ cấp Công an ở Đắk Lắk (về sau học Trường đại học Cảnh sát rồi Thạc sĩ, chuyên ngành điều tra), chị học Sư phạm Bình Trị Thiên, mỗi người một ngả. Thời ấy, cuộc sống khó khăn, học bằng đèn dầu, ở xa yêu đương chủ yếu là viết thư.

Năm 1991, anh chị lấy nhau. Lúc này chị cũng học xong, ra trường đi dạy một vài năm. Anh cũng về công tác tại Công an huyện Đắk R’lấp, Đắk Lắk (nay là tỉnh Đắk Nông). Lúc ấy còn trẻ, đôi lúc cũng có tư tưởng chán nản, muốn bỏ hết tất cả về với vợ, với gia đình, nhưng yêu cái nghề vẫn không bỏ được. Năm 1996, anh mới đưa vợ lên Tây Nguyên ở cùng.

Năm 2001, anh được bổ nhiệm làm Phó trưởng Công an huyện Đắk R’Lấp, rồi đến năm 2007, anh được điều động bổ nhiệm làm Trưởng Công an huyện Tuy Đức. Đây là huyện mới thành lập, phía bắc giáp biên giới Campuchia, rất khó khăn về cơ sở vật chất, trang thiết bị thiếu thốn, chỗ ở phải thuê mượn, đa số cán bộ, chiến sĩ còn trẻ thiếu kinh nghiệm công tác. Trong bối cảnh đó, anh vừa phải bảo đảm thực hiện nhiệm vụ, vừa từng bước ổn định nơi ăn, ở, sinh hoạt, công tác cho anh em cơ quan. Đến năm 2010, anh được điều động về làm Trưởng Công an huyện Đắk R’lấp, rồi tháng 11/2015, làm Trưởng phòng Cảnh sát hình sự tỉnh Đắk Nông cho đến nay. Dù được điều động đi đâu, công tác ở vị trí nào, anh cũng luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ cấp trên giao phó, luôn được nhân dân yêu quý và có những thành tích: Huân chương Bảo vệ Tổ quốc hạng 3, Huân chương Vì an ninh Tổ quốc, Huy chương Chiến sĩ vẻ vang hạng 1, 2, 3, hai lần được bầu là Chiến sĩ thi đua toàn lực lượng, Huy hiệu 30 năm tuổi Đảng, nhiều bằng khen, giấy khen của Thủ tướng Chính phủ, Bộ Công an, Vương quốc Campuchia, UBND tỉnh, Giám đốc Công an tỉnh...

Suốt 37 năm làm công tác điều tra, anh phá hàng trăm vụ án lớn nhỏ khác nhau, mỗi vụ án đều có những trăn trở riêng, nhưng áp lực lớn nhất là phải nhanh chóng làm rõ, xác định, bắt giữ được người phạm tội, đem lại sự bình yên, hạnh phúc cho nhân dân. Song cũng có nhiều nỗi buồn, khó khăn lớn nhất đối với người chiến sĩ Công an nhân dân nói chung và người làm công tác điều tra nói riêng, ít có thời gian cho gia đình. Có nhiều vụ án đặc biệt nghiêm trọng, anh phải đi công tác trong thời gian dài, không về nhà. Những ngày lễ, Tết, những lúc vợ con ốm đau, rất cần đến bờ vai của người đàn ông là trụ cột của gia đình, nhưng anh lại không có mặt. Tuy nhiên, anh may mắn và tự hào có được người vợ đảm đang, thấu hiểu công việc của chồng cũng là hậu phương vững chắc giúp anh hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Mỗi vụ án, anh đúc kết được thêm kinh nghiệm, có kỷ niệm và niềm vui khác nhau. Nhớ lại vụ án anh Cửu cưỡng đoạt tài sản ở đồi 31, xã Đắk Sin, huyện Đắk R’lấp. Khi bị bắt, anh ta không hợp tác, chống đối rất quyết liệt. Thậm chí anh ta đe dọa, khi ra tù sẽ đến nhà anh đặt thuốc nổ trả thù. Tuy nhiên, quá trình điều tra được phân tích phải trái, anh Cửu đã dần dần nhận ra lỗi lầm của mình. Sau khi mãn hạn tù, trở về với cuộc sống bình thường một thời gian, anh Cửu không mang thuốc nổ đến nhà. Ngược lại, anh ta mang đến nhà anh một con gà trống lớn và kính cẩn bảo: “Cám ơn anh! Nhờ anh mà em biết đúng, sai trong cuộc sống. Nhờ anh mà em có được ngày hôm nay…”. Món quà tuy nhỏ, nhưng bản thân anh cảm thấy vui và thầm tự hào, vì mình đã cảm hóa được một con người, góp phần bình yên và hạnh phúc trong cuộc sống.

Đại tá Đỗ Trọng Hoãn tâm sự: “Cuộc đời mình cũng lạ. Con người ta trước khi có vợ, đa phần thầm thương trộm nhớ một ai đó, hoặc có một hai mối tình. Còn mình duy nhất chỉ yêu một người, từ thời phổ thông cho đến bây giờ. Còn về công việc, cũng vậy. Con người ta ước mơ thời trẻ, cũng sẽ thay đổi thời gian theo nhận thức. Ví như hồi nhỏ xem phim ảnh, xem ca nhạc, ước mơ lớn lên sẽ làm diễn viên, làm ca sĩ. Lớn lên đi học đi làm, cuộc sống làm thay đổi ước mơ, thay đổi mục đích. Còn mình, hồi nhỏ xem phim ảnh, ước mơ lớn lên làm công an. Lớn lên, duyên nghề nghiệp đi đúng theo ước mơ thời trẻ. Lạ hơn, ở trong cương vị công tác nào cũng vậy, từ điều tra viên đến Phó Công an huyện, Trưởng Công an huyện, Trưởng phòng Cảnh sát hình sự, cũng làm duy nhất một công việc, điều tra, phá án, săn bắt cướp…”.

Tôi hỏi: “Làm mãi một công việc, anh có cảm thấy chán?”. Anh lắc đầu, bảo: “Mặc dù vất vả và luôn đối mặt với nguy hiểm, nhưng sống lâu với nghề, tích cóp nhiều kinh nghiệm, trân trọng, yêu quý nghề hơn. Giả sử quay ngược thời gian thời trẻ, ước mơ lại, tôi cũng chọn nghiệp điều tra, phá án”.