Chốn lạ đường quen

Giấc mơ thiên nga

Tôi được xem ballet lần đầu tiên năm sáu tuổi, trên ti-vi đen trắng nhà hàng xóm.
Minh họa | HẢI KIÊN
Minh họa | HẢI KIÊN

Đó chính là màn “Vũ điệu của bốn nàng Thiên Nga nhỏ”, một trong những màn múa nổi tiếng nhất mọi thời đại, trích từ vở ballet “Hồ Thiên Nga” mà mãi sau này tôi mới biết. Hồi ấy, ti-vi thì bé, hình ảnh lúc mờ lúc tỏ, muỗi ro ro, đôi khi còn nhiễu sóng nhập nhằng, nhưng tôi vẫn vô cùng thích thú, chăm chú dõi theo bốn vũ công xinh đẹp, xiêm áo bồng bềnh trắng muốt, bước chân đều tăm tắp, cần cổ vươn cao rồi cúi xuống nhịp nhàng, nắm tay nhau lướt theo tiếng nhạc du dương. Vẻ đẹp thanh khiết và những động tác đầy mê hoặc của các nàng Thiên Nga in dấu vào tâm hồn trong trẻo của con bé sáu tuổi. Tôi ước mình là một vũ công ballet. Những lúc một mình, tôi nhảy múa theo tiếng nhạc tự tưởng tượng trong đầu. Tôi vốn là đứa mơ mộng, hay nghĩ ngợi vẩn vơ, hồn vía “treo ngược cành cây” đâm ra “hậu đậu”, nên hay làm vỡ làm đổ, hay ngã, đi bình thường cũng ngã nói gì đến múa. Thế mà tôi nhất định xin mẹ cho vào lớp ballet ngoại khoá, ba buổi một tuần, sau giờ học chính. Mẹ đồng ý ngay. Mẹ bảo, tập múa cũng là một cách rèn luyện sức khỏe; tính kiên trì, khả năng tập trung chú ý. Và múa cùng âm nhạc sẽ khiến cho trí tưởng tượng thêm phong phú.

Lớp ballet nghiệp dư ấy có khoảng hai mươi đứa con gái sàn sàn từ sáu đến chín tuổi. Chúng tôi được phát những đôi giày mũi cứng bằng vải thô màu xanh bộ đội, còn váy áo tập thì có gì mặc nấy. Mẹ may cho tôi một chiếc váy xòe màu be mềm mại, cắt lại từ hai cái quần dệt kim Đông Xuân của mẹ. Buổi học đầu tiên, mới tập khởi động duỗi tay duỗi chân thôi mà tôi đã ê ẩm hết mình mẩy. Có đứa trong lớp còn khóc ầm ĩ, nằng nặc đòi về. Nhưng tôi là một trong những học sinh gan lì nhất, mắm môi mắm lợi, nghiến răng vượt qua mọi thử thách ban đầu. Sau vài buổi thì quen, không thấy quá khó nữa. Rồi càng ngày tôi càng thích tập hơn. Cô Thược, cô giáo của chúng tôi rất nghiêm khắc, uốn nắn các trò từng li từng tí. Tôi sợ nhất lúc bám vào gióng ngang tập đứng relevé, động tác cơ bản nâng người lên trên nửa bàn chân, cao hơn là đứng bằng đầu ngón chân, lưng và chân phải thật thẳng. Nếu lưng không thẳng, sẽ bị cô Thược dùng thước kẻ phát vào mông một cái, khá là đau. Giọng cô vang rền, đếm nhịp cho chúng tôi nhún lên nhún xuống, duỗi ra duỗi vào, lặp đi lặp lại : “Một, hai, ba, tà tà tà, ba, hai, một, chuyển!”. Cứ thế, cả tiếng đồng hồ, cô “đánh vật” với hai mươi đứa học trò; đứa bụ đứa gầy; đứa cao đứa thấp, đứa khéo đứa vụng; đứa mềm như bún; đứa cứng như gỗ. Sau giờ học, chúng tôi còn được chia bánh kẹo bồi dưỡng, mua từ tiền cha mẹ học sinh đóng góp. Đó là lúc chúng tôi phấn khích nhất. Đứa nào đứa nấy mồ hôi mồ kê nhễ nhại, má đỏ hây hây, hân hoan xếp hàng nhận phần, hôm thì kẹo trứng chim, hôm lại kẹo sữa, rồi bánh quy gai, bánh vừng vòng... Có đứa ăn ngay, có đứa để dành, hoặc đổi cho nhau lấy mấy món linh tinh lúc nào cũng sẵn trong túi bọn con gái: như cặp tóc, vòng tay, kim băng, chỉ màu, cúc áo…. Học múa vừa khỏe, vừa vui, lại rủng rỉnh kẹo bánh, đồ chơi như thế, nên tôi càng mê.

Một lần, trong lúc đang tập thăng bằng, tôi bỗng trượt chân ngã nhào xuống. Vừa đau vừa sợ, tôi khóc lặng cả người. Cô Thược lo cuống cuồng. Các bạn xúm xít quanh tôi xuýt xoa, khiến tôi càng tủi thân. Tôi may mắn không bị gãy tay gãy chân, dù phần mềm sưng tím và một chiếc răng của tôi bị mẻ. Tôi phải nghỉ học chính suốt một tuần. Mẹ không cho tôi đến lớp múa nữa. Giấc mơ “thiên nga” của tôi gãy cánh từ đó. Nhưng tình yêu dành cho ballet vẫn còn nguyên, lớn dần lên theo năm tháng đời tôi. Thời thiếu niên, tôi sưu tầm ảnh những vũ công ballet trên hoạ báo Liên Xô, dán vào sổ tay. Những bức ảnh tuyệt đẹp của Maya Plisetskaya và Alicia Alonso, hai huyền thoại trong lịch sử nghệ thuật ballet thế giới, được tôi nâng niu cắt dán hết sức cẩn thận. Những bức ảnh ấy chuyển động trong trí tưởng tượng gieo mầm từ năm tôi sáu tuổi. Những cánh tay, những bước chân, những bờ vai trổ lá mềm rượi xanh tươi, đơm cành mảnh mai mà vững chãi.

Nghệ thuật múa ballet với kỹ thuật hình thể và ngôn ngữ riêng biệt, có xuất xứ từ triều đình Ý, thời Phục Hưng, phục vụ cho các lễ cưới hoàng gia và tầng lớp quý tộc. Năm 1547, tiểu thư người Ý Catherine de Médicis kết hôn với vua nước Pháp Henri II. Hoàng hậu Médicis chính là người giới thiệu nghệ thuật ballet sang triều đình Pháp. Trải qua nhiều thế kỷ, ballet được truyền dạy bài bản và có tầm ảnh hưởng rộng rãi trên toàn thế giới. Từ ballet cổ điển, tân cổ điển đến ballet đương đại, nghệ thuật ballet phát triển mạnh mẽ, nổi bật ở Pháp, Nga, Anh, Mỹ… với nhiều nhà hát ballet lừng danh và những nghệ sĩ tài năng xuất chúng.

Số phận cho tôi tới ballet từ một lối khác. Tôi có một số người thân, bè bạn từng là những diễn viên múa. Trong ba con gái nhà bác Lê Mai, bạn thân nhất của mẹ tôi, thì hai người là nghệ sĩ ballet: chị cả Lê Vân và chị út Lê Vi. Họ là diễn viên ngôi sao (danseuse étoile) của Nhà hát Nhạc Vũ kịch Việt Nam và Đoàn ca múa Nhạc nhẹ Trung ương một thời. Mỗi người sở hữu vẻ đẹp và thế mạnh riêng, nhưng hai chị đều thuộc hàng ngũ những nghệ sĩ xuất sắc nhất của thế hệ mình. Chị Vân nổi tiếng với các vai diễn cổ điển như Thiên Nga trắng – Odettle trong trích đoạn “Hồ Thiên Nga”; cô thôn nữ ngây thơ Gisele trong vở “Gisele”, hay Phrygia, người vợ xinh đẹp, điểm tựa tinh thần của anh hùng Spartacus trong vở “Spartacus”. Còn Vi được yêu thích qua những màn múa dân gian, mà điển hình là điệu múa “Chim Công” lộng lẫy. Ngày xưa, tôi nhiều lần được xem chị Vân tập múa. Trường tôi ngay cạnh Nhà hát Nhạc Vũ kịch Việt Nam trong khu Văn công Mai Dịch. Hở ra là tôi chạy ù sang, ngồi một góc ngắm chị. Thời ấy chị Vân đang ở đỉnh cao của nhan sắc và sự nghiệp. Vóc dáng chị dong dỏng, thanh tú, tóc dài vấn cao, gương mặt đầy biểu cảm, đôi mắt huyền thăm thẳm. Có cảm giác từng mạch máu, từng giọt mồ hôi, từng sợi tóc chị cũng uyển chuyển dập dìu theo tiếng nhạc. Chị Vân và Vi đều dành trọn vẹn đam mê suốt tuổi thanh xuân rực rỡ của mình cho múa, dù cả hai lấn sân sang điện ảnh cũng rất thành công. Có lần tôi hỏi Vi: “Nếu được làm lại, Vi học múa nữa không?”. Vi cười tuơi rói, trả lời: “Học chứ! Vi múa là Vi thở đấy!”. Tôi đã viết tặng Vi bài thơ “Vườn Vi”, có những câu này: “Vũ điệu xanh từ tranh Degas/ bước xuống vườn/ Vi nhón chân khẽ nắng…./ Hoa yêu Vi hoa nở/ lá dỗi Vi lá úa/ Chúng thở cùng Vi mỗi ngày/ Chúng ngắm nhìn Vi múa/ vũ điệu vườn đắm say”.

Tôi yêu những bức tranh của Degas, hoạ sĩ Pháp được coi là một trong những người sáng lập ra trường phái Ấn tượng, một trào lưu nghệ thuật khởi nguồn tại Paris vào cuối thế kỷ mười chín. Hơn một nửa số tác phẩm của ông có đề tài nhảy múa, đặc biệt là hình ảnh các vũ nữ ballet. Tôi may mắn được xem một số triển lãm tranh Degas trong các bảo tàng lớn ở châu Âu. Lần nào tôi cũng cảm động khi ngắm những tác phẩm Degas tuyệt sắc. Tôi lặng im như hoá đá. Các vũ nữ trong tranh thì chuyển động, lúc mãnh liệt bừng bừng như lửa, lúc mát rượi dịu dàng như nước, lúc dào dạt như đại ngàn, lúc mềm mại như lụa… Tôi nhớ đến chị Vân, nhớ đến Vi. Rồi tôi nhớ đến chính mình năm lên sáu tuổi, vụng về tập những bước nhảy đầu tiên với một tình yêu ngây thơ, tinh khiết, chân thành.

Hơi hai mươi năm trước, lần đầu tôi mới được thưởng thức trọn vẹn vở “Hồ Thiên Nga” do các nghệ sĩ Pháp biểu diễn tại Nhà hát Victoria ở Singapore (Victoria Theatre and Concert Hall). Tôi thả mình vào từng điệu múa, từng nét nhạc Tchaikovsky. Có khoảnh khắc, tôi thấy mình nhẹ bẫng như một chiếc lông vũ, bay liệng lâng lâng. Cũng có lúc bỗng giật mình rơi xuống nặng trĩu như đá tảng. Rồi tôi là con thuyền nhỏ xoay trên mặt hồ gió nổi, và trái tim tôi biến thành mảnh trăng tan vỡ tận đáy hồ. Cái kết của phiên bản ấy thật buồn. Odette dẫu sẵn lòng tha thứ cho sự phụ bạc của Hoàng tử, nhưng nàng vẫn không thể thoát khỏi lời nguyền vĩnh viễn phải sống kiếp thiên nga vì bị người yêu phản bội. Cuối cùng, nàng đã chọn cái chết.

Gần đây, tôi xem lại “Hồ Thiên Nga” ở Nhà hát Hồ Gươm do các nghệ sĩ Nhà hát Ballet Quốc gia Nga biểu diễn. Phiên bản có cái kết vui. Phù thủy Rothbart và Thiên Nga đen Odile thua cuộc. Cái Ác bị tiêu diệt. Hoàng tử và Odette mãi mãi hạnh phúc bên nhau. Đèn nhà hát bật sáng, các nghệ sĩ cúi chào trong những đợt sóng vỗ tay không ngớt của khán giả. Tôi như thấy sóng cuồn cuộn mặt hồ đêm. Vầng trăng tan dưới đáy hồ là những mảnh trái tim tôi vỡ vụn. Sóng rồi cũng lắng. Mặt hồ dần phẳng lặng. Vầng trăng lại tròn đầy, vằng vặc sáng. Trái tim mong manh của tôi cần một mặt hồ yên gió. Tôi vốn vụng về, đi bình thường cũng ngã nói gì đến múa. Tôi luôn ghi nhớ bài học giữ thăng bằng và những vấp ngã để có thể vững vàng, bình thản tiếp tục bước đi.

Có thể bạn quan tâm

Danh hiệu Quán quân Intervision 2025 của Đức Phúc có điểm xuất phát từ quyết tâm đưa nhạc Việt bước ra thế giới.

Nhạc Việt tự tin bước ra thế giới

Ngắm Đức Phúc - Phương Mỹ Chi tự tin gặt hái thành công trong các cuộc thi âm nhạc quốc tế, nhìn Hà Anh Tuấn cùng các Anh trai “say hi” tự tin tỏa sáng tại nhiều sân khấu danh giá, công chúng yêu nhạc hết sức vui mừng, khi được chứng kiến những bước khởi đầu đầy lạc quan của nhạc Việt, trên lộ trình vươn mình ra ngoài biên giới.

Thị trường short drama toàn cầu dự báo sẽ đạt hơn 8,4 tỷ USD vào năm 2031.

Short drama: Từ cơn sốt màn hình dọc đến thách thức văn hóa

Nếu năm 2024 là cuộc bùng nổ của các nền tảng video trực tuyến, thì năm 2025 là cuộc đua về nội dung ngắn trên toàn cầu. Có thể nhận diện sự thay đổi xu hướng giải trí ở bất cứ đâu, trên chuyến metro đông nghịt ở Thành phố Hồ Chí Minh, trong quán cafe đông đúc giữa Thượng Hải (Trung Quốc) hay ngay sạp chợ ở Bangkok (Thái Lan).

Các tác giả đoạt giải chụp ảnh lưu niệm tại Lễ tổng kết và trao giải Cuộc thi viết “Cha và con gái” lần thứ ba. Ảnh | KHIẾU MINH

Chạm vào ký ức yêu thương

Cuối tuần qua, Lễ tổng kết và trao giải Cuộc thi viết “Cha và con gái” lần thứ ba do Tạp chí Gia đình Việt Nam tổ chức đã gợi lên những ký ức dịu dàng về tình cảm cha và con gái. Từ gần 1.000 bài dự thi, Ban Tổ chức trao 1 giải Nhất, 2 giải Nhì, 3 giải Ba, 7 giải Khuyến khích và 4 giải Chuyên đề.

Hàng ghế danh dự dành riêng cho các liệt sĩ Thành cổ. Ảnh | HUYỀN NGA

“Buổi xem phim góp mặt mấy sư đoàn”

Xin được mượn một câu trong bài thơ Xem phim cùng liệt sĩ của tác giả Nguyễn Hữu Thắng để làm tựa đề cho bài viết này. Với mong muốn ghi lại những xúc cảm không thể nào quên, về một suất chiếu Mưa đỏ đặc biệt, cho những khán giả cũng vô cùng đặc biệt ngay giữa không gian Thành cổ Quảng Trị linh thiêng.

Đào Thành Dzuy, Chân dung tự họa, sơn dầu, 30 x 50 cm.

Một sự khiêm nhường trong hội họa

Ấn tượng nguyên vẹn trong tôi về hội họa Đào Thành Dzuy, kể từ khi còn là sinh viên lang thang qua phòng tranh Sông Hồng một thời... là những tấm lưng phái nữ như đang thủ thỉ dịu dàng về một khoảng bình yên trong ngày.

Ảnh tạo từ Gemini.

“Kinh tế người hâm mộ” và công nghiệp bán cảm xúc

Từ hiện tượng “Ninh Dương Story” đến làn sóng người hâm mộ các nghệ sĩ trẻ, kinh tế dựa vào người hâm mộ đang manh nha tại Việt Nam. Tuy nhiên, để biến nó thành động lực văn hóa lâu dài, cần nhiều hơn những hiệu ứng nhất thời trên mạng xã hội.

Đạo diễn Đặng Thái Huyền.

Mong Mưa đỏ được giới trẻ nhiệt tình đón nhận

Mưa đỏ - bộ phim lấy cảm hứng từ cuộc chiến kéo dài 81 ngày đêm chiến đấu anh dũng bảo vệ Thành cổ Quảng Trị trong “mùa hè đỏ lửa” năm 1972 sẽ ra mắt công chúng yêu điện ảnh toàn quốc vào đúng dịp kỷ niệm 80 năm Cách mạng tháng Tám và Quốc khánh nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.

Họa sĩ Lê Thiết Cương.

Tài hoa độc bản

Hôm rồi tôi viết một bài tưởng nhớ họa sĩ Lê Thiết Cương trên Nhân Dân điện tử, xong rồi tự nghĩ: Nếu còn sống, đọc bài viết này, chắc anh ấy sẽ thích. Xong rồi cứ bần thần mãi. Kiểu trong đời từng có lúc, muốn nói điều này điều kia với người này người kia mà vĩnh viễn không còn cơ hội.

Ký họa chân dung nhạc sĩ Phạm Tuyên của họa sĩ Đỗ Hoàng Tường.

Như có Bác trong ngày đại thắng

"Tôi xin được tặng lại Như có Bác trong ngày đại thắng - một bài hát đã trở thành phần ký ức thiêng liêng gắn với niềm vui chiến thắng của toàn dân tộc cho Báo Nhân Dân, để phổ biến, lan tỏa tác phẩm này phục vụ nhân dân và Tổ quốc Việt Nam”.

Bức ảnh chụp nghệ sĩ Trà Giang tặng hoa cho Bác Hồ tại Đại hội Văn nghệ toàn quốc năm 1962. Ảnh trong bài | NVCC

Người nghệ sĩ mang tên một dòng sông

Ðó là NSND Trà Giang, tuổi Nhâm Ngọ (1942). Quê nội chị ở Quảng Ngãi, với núi Ấn, sông Trà, miền đất có nhiều bậc danh nhân nổi tiếng gắn liền với lịch sử hào hùng của dân tộc.

Người cha của các lực lượng vũ trang, 1984, tượng thạch cao của Nguyễn Minh Đỉnh.

Một tình yêu bao la

Trong dòng chảy các sáng tác văn học nghệ thuật về Chủ tịch Hồ Chí Minh, mỹ thuật là lĩnh vực đặc biệt bởi chỉ mấy tháng sau ngày Quốc khánh 2/9/1945, nhiều họa sĩ, nhà điêu khắc đã có cơ hội được gặp Bác, được tạo điều kiện ở bên Bác trong khoảng thời gian nhất định, để thấy, cảm, hiểu về Người.

Nhạc sĩ Đỗ Bảo.

Mọi ca khúc đều là “thư tình” cho cuộc sống

Ngay cả lúc nói, lúc cười, Ðỗ Bảo vẫn mang đến cho người đối diện một cảm giác lặng lẽ, tĩnh tại. Dường như dưới đáy sâu con người anh là một khoảng bí mật ít ai có thể chạm tới, để nhạc sĩ cất giữ gia tài của mình, chỉ có thể sẻ chia khi ngồi trước khuông nhạc, trong không gian trong suốt bao la của riêng anh.

Tân binh toàn năng được hy vọng sẽ cung cấp cho thị trường nhạc Việt những gương mặt toàn diện được đào tạo bài bản.

Thời của nghệ sĩ toàn năng

Không phải ngẫu nhiên mà All-rounder (Toàn năng) được Soobin Hoàng Sơn chọn làm tên của solo concert đầu tiên trong sự nghiệp.

Chân dung nhà thơ, nhạc sĩ Nguyễn Trọng Tạo. Ảnh trong bài | NGUYỄN ĐÌNH TOÁN

Nguyễn Trọng Tạo - Anh là ai?

Tôi thật sự không biết gọi Nguyễn Trọng Tạo thế nào cho chính xác bởi anh như một “liên hiệp văn học nghệ thuật” với rất nhiều “nhà”. Nhà thơ, nhà văn, nhà lý luận hay họa sĩ, nhạc sĩ, nhà báo?

Tác phẩm cổ phục của nhóm Kinh Bắc Legacy và họa sĩ Cao Việt Nguyễn trưng bày trong Hội thảo khoa học về Trang phục - Cổ phục Thời Đinh. Nguồn ảnh | BHD

Nhen nhóm lại giấc mơ phim dã sử Việt

Không hẹn mà nên, chỉ trong khoảng một năm, hàng loạt phim dã sử tầm vóc với quy mô đầu tư lớn, với ê-kíp sản xuất hùng hậu cùng rầm rộ công bố khởi động dự án, cùng nhanh chóng bắt tay triển khai những bước đi tiền kỳ đầu tiên.

Thám tử Kiên - Kỳ án không đầu nhận được phản hồi rất tích cực từ thị trường nhờ đạt chất lượng nội dung và nghệ thuật cao.

Phim kinh dị thống lĩnh rạp chiếu: NÊN MỪNG HAY LO?

Chứng kiến phim kinh dị Việt Nam ra rạp quanh năm thay vì chỉ đợi đến dịp lễ Halloween, chứng kiến phim kinh dị tự tin song hành cùng các thương hiệu bảo chứng phòng vé trong những thời điểm vàng mà không hề lép vế cả về lượng suất chiếu lẫn con số doanh thu, số đông người yêu điện ảnh nước nhà đều có chung một nhận định lạc quan “thời của dòng phim kinh dị thuần Việt đã đến”!
Biên đạo múa Tuyết Minh.

Biên đạo múa Tuyết Minh: Trải nghiệm quý giá trong cuộc đời làm nghệ thuật của tôi

Biên đạo múa Tuyết Minh chia sẻ, vở nhạc kịch Người cầm lái về hình tượng Bác Hồ đánh dấu chặng đường đưa Nhạc kịch - một thể loại nghệ thuật của phương Tây mang đậm màu sắc Việt tới Việt Nam từ năm 2021 và mang lại cảm hứng cho những vở nhạc kịch sau này của chị như: “Dế mèn phiêu lưu ký”; “Bỉ Vỏ”; “Sân khấu 24H”; “Ký ức để lại”. Ðây cũng là vở diễn nhận được những Giải thưởng lớn, những phản hồi tích cực của khán giả và giới chuyên môn trong nhiều năm qua.
Tác phẩm Ánh sáng ở bên trong – Họa sĩ Đặng Xuân Hòa – Chất liệu sơn dầu – Khổ 75x200cm – Năm sáng tác 2025

Bữa tiệc thị giác

Triển lãm "Gặp gỡ Hải Phòng 2025" quy tụ hàng loạt họa sĩ, nhà điêu khắc danh tiếng từ TP Hồ Chí Minh, Hà Nội và Hải Phòng, trở thành cuộc hội ngộ lớn của mỹ thuật đương đại Việt Nam. Không chỉ là điểm hẹn của sắc màu và sáng tạo, Hải Phòng - thành phố cảng sôi nổi và quảng giao - lại một lần nữa trở thành nơi kết nối nghệ thuật và tình bằng hữu, như một lời chào mùa hè tha thiết gửi đến công chúng yêu hội họa.
Họa sĩ Mai Đại Lưu

"Hoàng tử bé" trong khu "vườn mộng tưởng"

Giữa bạn bè đồng nghiệp đang rôm rả chuyện trò, Mai Ðại Lưu xăm xắn soạn sửa bàn ăn, sắp đặt bày biện, dáng vẻ thuần thục như đã quen thuộc với các công việc nội trợ kiểu này, tạo nên một tương phản khác xa những hình dung về các nam nghệ sĩ vốn được mặc định vụng về bê trễ chuyện sinh hoạt đời thường. Có thể, những lăn lộn mưu sinh xa nhà nhiều năm trước khi dấn bước vào con đường nghệ thuật đã tích tụ thành nếp, để Mai Ðại Lưu - mặc cuộc đời ầm ào sôi động - vẫn né sang bên, nhẩn nha gặm nhấm cái lựa chọn của chính mình.
Nhạc sĩ Lan Phong (đứng) chỉ huy anh chị em Đoàn Văn công giải phóng hòa tấu bài nhạc “Giải phóng miền Nam”. Ảnh: Tư liệu

Gắn kết trong bản hòa ca thống nhất

Như một chỉ dấu ý nghĩa của thời khắc hòa bình thống nhất đất nước, ca khúc đầu tiên vang lên trên Ðài phát thanh Sài Gòn ngày 30/4/1975 là “Nối vòng tay lớn” của Trịnh Công Sơn: “... Mặt đất bao la, anh em ta về/Gặp nhau mừng như bão cát quay cuồng trời rộng/Bàn tay ta nắm nối tròn một vòng Việt Nam...”.
Ban nhạc Ngũ Cung

Ngũ Cung mở con đường Rock màu Ðỏ

Làm mới nhạc dân tộc; làm mới những bản tình ca đã có tuổi; làm mới những bài hits của nhiều thập niên trước…, tất cả đều đã và vẫn là xu hướng mà những nghệ sĩ trẻ đang khai thác, tìm tòi. Nhưng có một lãnh địa mà dường như sự làm mới vẫn còn chưa xuất hiện phổ biến. Ðó chính là nhạc cách mạng, nhạc đỏ. Nhưng hôm nay, xu hướng ấy có thể sẽ bắt đầu, với ngọn cờ đầu là ban nhạc rock gạo cội Ngũ Cung, cùng dự án Red Rock đang được ấp ủ của mình.
Đạo diễn Hoàng Quân Tạo.

Người nghệ sĩ, chiến sĩ

Chúng tôi hẹn ông một cuộc viếng thăm, để cùng trò chuyện với người nghệ sĩ lớp đầu tiên của Nhà hát Kịch Hà Nội, cũng là người chiến sĩ của đội cảm tử quân - Trung đoàn Thủ đô năm xưa. Ông xin lỗi vì thấy trong người không khỏe, nhưng ông vẫn ưu tiên dành thời gian cho chúng tôi một cuộc trao đổi qua điện thoại. Bởi, nhắc đến ngày 30/4 lòng ông lại trào dâng niềm xúc động, nhớ về tuổi thanh xuân sống trong bom đạn, quyết chiến đấu để bảo vệ Thủ đô, đóng góp vào chiến thắng cuối cùng của dân tộc.
Bộ phim Mưa đỏ (đạo diễn Đặng Thái Huyền) là dự án có quy mô lớn nhất của điện ảnh Quân đội nhân dân trong 10 năm trở lại đây với diện tích bối cảnh phim trường gần 50 ha. Ảnh | ĐPCC

Kể chuyện quá khứ bằng những thước phim hôm nay

50 năm qua kể từ ngày đất nước thống nhất, những tác phẩm điện ảnh về đề tài chiến tranh cách mạng đã góp phần khơi dậy lòng biết ơn và niềm tự hào trong các thế hệ người Việt Nam đối với lịch sử dựng nước, giữ nước của dân tộc. Làm thế nào để câu chuyện của quá khứ vẫn tiếp tục được tái hiện sinh động, có chỗ đứng xứng đáng trong đời sống hôm nay là niềm trăn trở không chỉ của các nghệ sĩ mà còn là mong mỏi của nhiều khán giả.
Với 60 triệu views sau 15 ngày phát hành, Bắc Bling làm bùng nổ mọi bảng xếp hạng trong và ngoài nước.

“Bắc Bling”- khi âm nhạc bùng nổ trên bản đồ trending

Bắc Bling (Bắc Ninh) trở thành hiện tượng mạng ngay sau thời điểm ra mắt và kịp cán mốc 60 triệu lượt xem sau 15 ngày. Bắc Bling cũng chỉ cần hai ngày, để đứng đầu bảng xếp hạng Music Video Trending in Vietnam và vươn lên vị trí số 1 toàn cầu, chỉ sau 10 ngày kế tiếp. Sức lan tỏa mạnh mẽ của MV đậm sắc màu quan họ cho thấy, mạch nguồn nghệ thuật truyền thống đã trở thành nguồn năng lượng dồi dào vô tận giúp người trẻ hôm nay thăng hoa. Và cũng chính họ, với nỗ lực không ngừng làm mới tinh hoa vốn cổ cha ông đang bắc những nhịp cầu dẫn lối giới trẻ tìm về nguồn cội.
Vừa dọn sạch môi trường biển vừa được lặn biển Côn Đảo. Nguồn: condao.com.vn

Những bước chân Xanh

Trekking gom rác thải nhựa trôi dạt vào bờ biển Côn Ðảo hay chèo thuyền kayak làm sạch sông Hoài, đạp xe dọn rác tại Bản Lác hay xuyên rừng Cần Giờ trồng thêm một cây xanh… Trải nghiệm khám phá kết hợp hoạt động bảo vệ môi trường nhằm nâng cao ý thức của cộng đồng đang trở thành loại hình du lịch được du khách trong và ngoài nước đặc biệt yêu thích.