Dáng bay Việt Nam

Kỳ 3: Ăn miếng trả miếng

AHLLVTND, Đại tá Đinh Thế Văn, nguyên Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 77.
AHLLVTND, Đại tá Đinh Thế Văn, nguyên Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 77.

Tháng 12/1972, bầu trời Hà Nội chứng kiến một cuộc đối đầu không khoan nhượng, không chỉ giữa con người và vũ khí mà còn là giữa trí tuệ chiến thuật và công nghệ hiện đại. Thiếu tướng Ngô Huynh, nguyên Tư lệnh Quân chủng PKKQ, khẳng định cách đánh B52 trong Chiến dịch Phòng không tháng 12/1972 hội tụ từ các kết quả nghiên cứu trực tiếp trên chiến trường và được vận dụng sáng tạo vào điều kiện cụ thể ở Hà Nội.

Không có sự ngẫu nhiên nào cả. Hàng loạt chiếc pháo đài bay rơi rụng trên bầu trời Hà Nội là kết quả của sự chuẩn bị công phu, những cải tiến không ngừng và ý chí sắt đá của những người lính.

SAM đối đầu “Chồn hoang”

Nếu nói người Mỹ chủ quan về SAM của Việt Nam thì không hoàn toàn chính xác. Ngay thời điểm B52 ném những quả bom đầu tiên xuống đèo Mụ Giạ, báo Mỹ cũng đã bày tỏ những lo ngại về hệ thống lưới lửa phòng không của Bắc Việt: “Tên lửa phòng không do Liên Xô sản xuất - vốn được thiết kế để tiêu diệt các máy bay ném bom chậm như B52 - được đánh giá là mối đe dọa nghiêm trọng hơn đối với loại máy bay này, vì B52 bay chậm hơn tốc độ âm thanh và khó né tránh hơn các máy bay tiêm kích” (*).

Tháng 8/1965, phía Mỹ đã nhanh chóng triển khai chiến dịch Iron Hand (Bàn tay sắt) cùng sự ra quân của biệt đội máy bay Wild Weasel (Chồn hoang), với mục tiêu truy tìm và tiêu diệt các trận địa SAM. Ban đầu, họ sử dụng máy bay F100F lắp thiết bị dò tìm và cảnh báo radar (RHAW), sau đó chuyển sang F105F, mạnh mẽ và nhanh hơn, đặc biệt là được trang bị tên lửa Shrike có khả năng truy tìm theo tín hiệu radar của SAM. Đến cuối năm 1967, F105F được nâng cấp lên chuẩn F105G với thiết bị điện tử tối tân hơn và sử dụng tên lửa chống bức xạ AGM-78 Standard, tầm xa gần gấp bốn lần và đầu nổ lớn hơn Shrike cũ. Sau này, F4C cũng được phát triển thành biến thể Wild Weasel (**).

Những con “Chồn hoang” tự dùng mình làm mồi nhử, bay trước đội hình tấn công vài phút để mở đường qua hệ thống phòng không của ta. Nếu radar của ta bật lên hoặc tên lửa khai hỏa, “Chồn hoang” sẽ phản công. Thiếu tá Leo K. Thorsness - chỉ huy đội Chồn hoang tại căn cứ Takhli (Thái Lan) - từng cho biết: “Về cơ bản, chúng tôi bay cao vừa đủ để bị bắn và thấp vừa đủ để quay lại tấn công”. Phi công này là người đưa ra kỹ thuật “Shrike break” bằng cách bay lên độ cao 35.000 feet, tăng tốc, kéo mũi lên 45 độ để tấn công SAM từ khoảng cách 35 dặm (khoảng 56 km). Các phi công “Chồn hoang” đã học cách nhận biết tiếng lách cách đặc trưng trong tai nghe khi bị radar Fan Song của SAM soi. Họ gọi đó là rattlesnake (tiếng lục lạc của rắn đuôi chuông). Để đối phó với việc ta phóng đồng thời nhiều tên lửa, phi công Mỹ đã áp dụng chiến thuật Dr. Pepper né tên lửa bay tới từ nhiều hướng cùng lúc. Đại úy Don Carson, một phi công từ căn cứ Korat (Thái Lan) giải thích: “Đôi khi chỉ cần hạ độ cao là đủ để radar SAM mất dấu, hoặc khiến tên lửa bắn hụt. Nếu không, ít nhất bạn có tốc độ lớn để bẻ lái vào giây cuối và hy vọng nó trượt mục tiêu” (***).

Tuy nhiên, lực lượng phòng không Việt Nam đã liên tục ứng phó và đáp trả một cách tài tình.

Các trận địa SAM của ta chỉ mất sáu giờ để tháo dỡ và tái triển khai ở vị trí khác. Tên lửa SAM không hiệu quả ở độ cao dưới 3.000 feet, do đó Việt Nam đã bổ sung pháo phòng không ở tầng thấp. Bản thân các phi đội “Chồn hoang” cũng hứng chịu tổn thất nặng nề. Tháng 7/1966, toàn bộ bảy chiếc F105F của căn cứ Takhli đã bị bắn rơi trong vòng sáu tuần (****).

Dưới sự hỗ trợ của các chuyên gia Liên Xô, khí tài tên lửa Việt Nam đã được nâng cấp đáng kể. Từ năm 1965 đến cuối năm 1972, chuyên gia quân sự Liên Xô đã cùng các cán bộ Việt Nam tiến hành bốn giai đoạn hiệu chỉnh lớn tên lửa SAM-2, với 40 nội dung cải tiến kỹ thuật. Từ tháng 11/1971 tới tháng 4/1972, chúng ta cải tiến 53 bộ điều khiển tên lửa, 7 xe khí tài tên lửa, 296 bệ phóng, 333 đạn tên lửa (Số liệu của Cục Kỹ thuật phòng không).

Để tránh bị Shrike tấn công, các đơn vị tên lửa của Việt Nam đã áp dụng phương pháp phát sóng ngắn hoặc ngắt quãng để địch không kịp bắt sóng và phóng Shrike. AHLLVTND, Đại tá Đinh Thế Văn, Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 77, Trung đoàn 257 nói rằng: “Đó là cách mình biến cái mạnh của nó thành cái yếu”. Chiến thuật này đã được Tiểu đoàn 77 áp dụng tháng 7/1972, họ đã lừa được sáu quả Shrike. Ông Văn nói, để thao tác chính xác vào thời điểm đó, kíp tên lửa phải “hết sức bình tĩnh, dũng cảm”.

Trong Chiến dịch Phòng không tháng 12/1972, địch sử dụng tác chiến điện tử quy mô lớn, cường độ mạnh kết hợp với phóng tên lửa tự dẫn từ xa nhằm vô hiệu hóa và phá hủy hệ thống radar, tên lửa của ta, tập trung đánh phá có tính hủy diệt và khống chế các sân bay để triệt tiêu khả năng cất cánh của không quân ta. Nhưng bất chấp những màn hình radar trắng xóa, tên lửa của ta vẫn khiến B52 câm lặng.

“Chúng ta kết hợp quan sát mắt với radar, áp dụng triết lý lấy thô sơ để đối phó với hiện đại”, theo Đại tá Trần Liên, Nguyên Phó Tư lệnh, Tham mưu trưởng Binh chủng radar.

Tùy thuộc vào diện tích mục tiêu đánh phá, B52 có thể bay theo đội hình chữ A hoặc chữ V. Ở cự ly xa (trên 150 km), lúc đầu, trên màn hình hiện sóng có một đến hai dải nhiễu chính rộng, biến đổi liên tục (*****). Khi B52 vào gần hơn, để xác định mục tiêu, chúng ta tìm ra cách dùng radar K860 của pháo cao xạ, ở dải sóng 3 cm ít bị đối phương chú ý hơn so với dải 10 cm. Kỹ sư La Văn Sàng cho hay, K860 có thể phát hiện B52 và dẫn tín hiệu qua hệ thống tên lửa khi B52 vào cự ly 70-80 km. Lúc đó, Hà Nội có hai Tiểu đoàn trang bị K860 là Tiểu đoàn 79 và Tiểu đoàn 57. AHLLVTND, Đại tá Nguyễn Đình Kiên, nguyên sĩ quan điều khiển Tiểu đoàn 57 nói, trong thực tế, K860 có thể phát hiện máy bay ở khoảng cách 50-60 km.

Để khắc phục nhiễu rãnh đạn, chúng ta để đạn nổ chậm hơn. AHLLVTND, Trung tướng Nguyễn Văn Phiệt, khi đó là Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 57 kể lại rằng, tiểu đoàn của ông đã để cho tên lửa đi qua đám nhiễu tiêu cực cách máy bay khoảng 3-4 km thì mới mở ngòi nổ. Đây là một sự thay đổi then chốt, giúp tăng hiệu quả tiêu diệt mục tiêu và khắc phục tình trạng đạn nổ ngoài.

Sách “Cách đánh B52 của bộ đội tên lửa” (Sách đỏ B52) được gửi xuống các đơn vị vào tháng 11/1972, chứa đựng những quy tắc xạ kích quan trọng để xác định và tiêu diệt B52. AHLLVTND, Đại tá Nguyễn Đình Kiên chia sẻ: “Sách đỏ là cơ sở cho các đơn vị tên lửa. Nhờ có tài liệu đó cùng các đợt tập huấn, chúng tôi mới hình dung ra được cách đánh B52”.

Đại tá Nguyễn Xuân Minh, khi đó là trợ lý Quân chủng, là người tham gia biên soạn sách. Trước đó, ông từng là sĩ quan điều khiển Tiểu đoàn 62, Trung đoàn 236. Suốt thời gian Chiến dịch Phòng không tháng 12/1972 , ông Minh được cử xuống các tiểu đoàn để vận dụng cách đánh B52 theo sách hướng dẫn. Trong đêm 20/12/1972, ông Minh tới Tiểu đoàn 93 tại trận địa Phú Thụy, theo dõi và hướng dẫn tại chỗ kíp trắc thủ. Hai quả đầu tiên bắn theo phương pháp 3 điểm không thành công. Tới quả thứ ba, bắt được tín hiệu B52, bộ đội bắn phương pháp vượt nửa góc, chiếc B52 rơi tại Yên Thường.

Mở mắt ra mà đánh

Ban đầu, các đơn vị Việt Nam áp dụng phương pháp bắn ba điểm (radar điều khiển, tên lửa và máy bay nằm trên một đường thẳng), nhắm vào giữa dải nhiễu. Tuy nhiên, do địch thay đổi chiến thuật, cách đánh này dần kém hiệu quả. Để khắc phục, bộ đội tên lửa đã phát triển phương pháp ba điểm có chỉ chuẩn, kết hợp quan sát quang học bằng kính PA00 đặt trên nóc anten để hướng dẫn cho các trắc thủ bên dưới.

Trong Chiến dịch Phòng không tháng 12/1972, Tiểu đoàn 77 của ông Đinh Thế Văn đóng tại trận địa Chèm, bảo vệ hướng tây và tây bắc Hà Nội, nơi B52 được dự đoán sẽ đến từ các căn cứ ở Thái Lan và Guam. Ngay trong đêm 18/12/1972, Tiểu đoàn đã đánh bốn trận và hạ một chiếc B52. Tới ngày 19/12/1972, Tiểu đoàn lần đầu tiên dùng phương pháp vượt nửa góc bắn rơi một chiếc B52 nữa. Chiến công làm nức lòng cả Hà Nội. Dải nhiễu dày đặc của B52 khiến bộ đội ta có lúc bị ví như đang mò đường, không thể bắt mục tiêu trên màn hình radar. Cú hạ B52 lần này cho thấy chúng ta hoàn toàn có thể nhìn thấy B52 trong sóng nhiễu. Chính ủy Sư đoàn 361 khi đó là đồng chí Trần Văn Giang, đã cười vang: “Thằng Văn nhìn thấy máy bay rồi, các anh mạnh dạn mở mắt ra mà đánh!”.

Trong khi đó, Tiểu đoàn 57 của ông Nguyễn Văn Phiệt và ông Nguyễn Đình Kiên cũng phải đối mặt với nhiều thử thách. Đêm 18/12/1972, Tiểu đoàn 57 đã đánh 5 trận, phóng 11 quả đạn theo phương án cũ là diệt mục tiêu ở giới hạn xa vùng sát thương. Tuy nhiên, do cự ly xa và kinh nghiệm ban đầu còn hạn chế, đêm đó không có chiếc B52 nào rơi tại chỗ. Ông Kiên thừa nhận: “Bắn không rơi thì gánh nặng tâm lý của kíp trắc thủ nặng nề lắm”. Rạng sáng ngày 21/2, đơn vị chỉ còn bốn quả đạn mà địch vẫn tấn công liên tục. Lúc này, ông Nguyễn Văn Phiệt đã đề xuất thay đổi phương án: chờ B52 vào gần hơn, khoảng 22-24 km. Ở cự ly này, dải nhiễu dày đặc của B52 bắt đầu tách ra, giúp các trắc thủ có thể xác định mục tiêu thật. Với chỉ hai quả đạn còn lại trên bệ phóng, kíp trắc thủ do ông Kiên điều khiển đã bắn rơi tại chỗ chiếc B52 đầu tiên của Tiểu đoàn tại Sóc Sơn. Ông Kiên vỡ òa trong niềm vui: “Ngày đó sướng lắm! Mình thì còn nhìn màn hình, nhưng mấy ông quang học (trắc thủ quan sát) hét ầm lên cháy rồi. Cái nặng nề mấy hôm trước biến mất”.

(Còn nữa)

(*) (**) Báo New York Times ngày 12/4/1966.

(***)(****) Take It Down! The Wild Weasels in Vietnam - Tạp chí Không lực Hoa Kỳ, tác giả John T. Correll, 2010.

(*****) Cách đánh B52 của bộ đội tên lửa (Sách đỏ B52), Bộ Tư lệnh Phòng không - Không quân, Bộ Tham mưu, 1972.

Dáng bay Việt Nam (kỳ 2)

Dáng bay Việt Nam (kỳ 1)

Có thể bạn quan tâm

Những mùa nho Hạ Đen

Một đêm khó quên vào tháng 9/2024. Gió rít liên hồi, cuốn theo mưa như trút nước sau khi bão càn quét qua địa phận xã Nam Dương (tỉnh Bắc Ninh). Lũ ập đến, nhấn chìm vườn nho Hạ Đen rộng hàng nghìn mét vuông của vợ chồng chị Giáp Thị Tuyền.

Mỗi phiên chợ giao dịch hàng nghìn con trâu, bò với giá trị trên dưới 50 tỷ đồng.

Chợ trâu, bò giữa lưng trời

Khi sương mù còn đặc quánh, phủ trắng trên những mái nhà sàn, thì ở một thung lũng nhỏ nơi lưng chừng núi Nghiên Loan, nhịp sống đã hối hả. Đó là phiên chợ "đặc biệt" của cả khu vực miền núi phía bắc - Chợ trâu, bò Nghiên Loan (xã Nghiên Loan, Thái Nguyên).

Đoàn Thái Cúc Hương.

Thế giới cổ tích từ giấy dó

Một tâm hồn nghệ sĩ, một bàn tay khéo léo như nghệ nhân, những câu chuyện bất tận về văn hóa truyền thống và luôn khiêm tốn nhận mình là một thợ thủ công.

Nghệ nhân Nguyễn Phương Uyên tạo dáng cho bonsai mini.

Hơn cả một thú chơi

Nằm trên đường Tô Hiến Thành, phường Nghĩa Lộ, tỉnh Quảng Ngãi, ngôi nhà của ông Nguyễn Phương Uyên (54 tuổi) nổi bật hơn hẳn nhờ hàng chục chậu cây bonsai.

Thầy Nam cần mẫn với mô hình du lịch sinh thái. Ảnh: BẢO LONG

Từ bục giảng đến miền quả ngọt

Ở phường Chũ (tỉnh Bắc Ninh), có một người thầy giáo không chỉ truyền cảm hứng trên bục giảng, mà còn mang nhiệt huyết và sự sáng tạo của nghệ thuật để góp phần tạo nên một không gian du lịch xanh. Đó là thầy Đinh Phương Nam, thầy giáo dạy mỹ thuật theo đuổi mô hình du lịch nông nghiệp-sinh thái ở đồng bằng Bắc Bộ.

Tên lửa vác vai A72. Ảnh: Bảo tàng Phòng không - Không quân

Bí mật của 60 giây quyết định

“Có mấy năm thôi mà", Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân Nguyễn Văn Thoa nói thế khi chúng tôi hỏi về những ngày quân ngũ, vác trên vai chiếc tên lửa A72 và hạ gục bao nhiêu máy bay Mỹ - ngụy.

"Bố" Kiên và bé Di tại lớp học ở Cát Cát.

Mái ấm ở thung lũng Cát Cát

Tôi đến Cát Cát (phường Sa Pa, tỉnh Lào Cai), bản làng người H'Mông được du khách ví như viên ngọc đẹp nhất Tây Bắc. Tiết trời trong nhưng sương mù vẫn đùn lên từ phía dưới thung lũng Ý Lình Hồ như những đụn bông trắng tinh.

Tại một địa điểm giao lưu của nhiều người yêu đĩa than tại Hà Nội.

Sống chậm với đĩa than trong thời đại số

Trong thời đại mà một thiết bị đeo tay có thể chứa đến 60 triệu bài hát, việc lựa chọn nghe nhạc từ một chiếc đĩa than tưởng như là lỗi thời. Nhưng thực tế, đó lại là biểu hiện của một xu thế tìm lại sự nguyên bản, chậm rãi và thật lòng trong trải nghiệm thưởng thức.

La Quốc Bảo đánh giá hiện trạng chiếc áo cưới hoàng gia triều Nguyễn vừa được sưu tầm từ Hà Lan.

Sợi tơ mong manh kết nối trăm năm

Khi nói đến sưu tầm đồ cổ ở Việt Nam, người ta thường nghe tới đồ gốm, sành sứ, hay đồ gỗ… chứ ít ai biết đến những món đồ vải mà qua đó thể hiện tay nghề thêu huy hoàng, vang danh thế giới của người Việt hàng trăm năm trước.

Nguyễn Ngọc Minh Trang kể chuyện di sản bằng logo.

Trang Faifo và hành trình kể chuyện di sản

Trang Faifo chính là Nguyễn Ngọc Minh Trang, 23 tuổi, một nhà thiết kế đồ họa trẻ với tư duy dám nghĩ, dám thể hiện cá tính cá nhân. Niềm đam mê văn hóa quê hương đã tạo bệ phóng cho cô tỏa sáng, mang bản sắc nghệ thuật Việt.

Dưới làn nước xanh này là hơn 20 căn nhà sàn của người dân Kim Vân. Ảnh: TÙNG VÂN

Ám ảnh ở “rốn ngập” Kim Vân

Kim Vân là thôn vùng lõi Khu bảo tồn thiên nhiên Kim Hỷ, thuộc xã Văn Lang, tỉnh Thái Nguyên, nằm trong một "lòng chảo" lớn bao bọc bởi núi đá. Đất canh tác hạn chế, cuộc sống của đồng bào dân tộc thiểu số nơi đây muôn vàn khó khăn với hơn một nửa trong tổng số 112 hộ dân nghèo và cận nghèo.

Bác sĩ Nguyễn Văn Quốc Trí đang khám cho bệnh nhân.

Như mây trắng A Xan

Con đường ngoằn ngoèo vượt qua bao triền núi, vắt mình giữa những quầng mây trắng đưa chúng tôi đến xã Hùng Sơn (trước đây là các xã A Xan, Tr’Hy, Ga Ry, Ch’Ơm của tỉnh Quảng Nam) - vùng đất tận cùng phía tây thành phố Đà Nẵng giáp biên giới nước bạn Lào.

Bà Vàng Thị Sỏng trong căn bếp của người La Chí.

Triết lý của những người phụ nữ

Mỗi bận chồng đánh, Lý Tả Mẩy hay ra chợ Sa Pa ngồi khóc. Đánh lại chồng thì không đủ sức, bỏ thì không được vì lấy rồi thì ai lại bỏ, Mẩy nghĩ mình phải tự lập, nhưng Mẩy chưa biết làm gì. Nên Mẩy vừa mang đồ ra chợ bán, vừa ngồi khóc, vừa nghĩ.

Bà Nguyệt đi phát gạo cho người dân vùng ngập nước.

Ở nơi có những đùm bọc, sẻ chia

Một tâm trạng rất khó tả khi chúng tôi cùng với Đoàn thiện nguyện CLB Nhà báo nữ Việt Nam đi lên Thái Nguyên để đến Trung tâm Bảo trợ xã hội (TT BTXH) Hường Hà Nguyệt, nằm trên đất xã Đồng Hỷ. Gần như là bàng hoàng, thậm chí rớt nước mắt vì vẻ tiêu điều không tránh khỏi.

Học sinh Trường THPT Chuyên Bắc Kạn giúp dọn dẹp, vệ sinh môi trường tại Trường THPT Chuyên Thái Nguyên.

Tình người vượt qua lũ dữ

Đêm 7/10, mưa như trút nước, nước sông Cầu dâng cao, tràn qua đê đổ xô vào các phường trung tâm của Thái Nguyên. Chưa đầy hai tiếng đồng hồ, cả khu vực trung tâm chìm trong biển nước. Giữa đêm tối, nhiều hộ dân nhanh chóng bị cô lập, nhiều người phải trèo lên tầng ba, nóc nhà gọi cứu hộ.

Tình yêu hát văn từ lớp học thiếu ánh sáng

Tình yêu hát văn từ lớp học thiếu ánh sáng

Dù nói là chỉ hoạt động mỗi thứ tư hằng tuần, nhưng không ngày nào lớp học chầu văn của nghệ sĩ Tuyết Tuyết (trong ảnh) ngưng tiếng hát. Điệu xá, điệu dọc, cờn, phú cứ tang tính tình vang lên. Các em học sinh đến đây học miễn phí còn được mẹ Tuyết bồi dưỡng tiền đi lại, quà vặt.

TS Lê Bá Khánh Trình chụp hình cùng đội tuyển Trường Phổ thông Năng khiếu năm 2024. Ảnh: NVCC

Toán học và cuộc đời

TS Lê Bá Khánh Trình hay nói vui, rằng ông có duyên với Toán học nên ngay cả lúc về hưu, tưởng rảnh lại thành bận. Ở tuổi 63, người nhà vẫn thấy ông ngày ngày đăm chiêu nghĩ đề Toán mới, thêm cách giảng hay để truyền cảm hứng, kinh nghiệm cho học trò trên chặng đường chinh phục các giải đấu lớn.

Một trong những vườn hồng trên đỉnh Khưa Dầy. Ảnh: TÙNG VÂN

“Làm tươi” hồng cổ trên đỉnh Nà Chom

Đến Nà Chom vào dịp thu sang, trên đỉnh Khưa Phát, Khưa Dầy, giữa tiếng chim hót, gió reo rì rào là bóng những cây hồng cổ thụ. Với tuổi đời từ vài chục đến hàng trăm năm, chúng không chỉ là chứng nhân của thời gian mà còn là báu vật vô giá, kết tinh hương vị ngọt ngào của mảnh đất và con người nơi đây.

Chị Lê Thị Hà tạo phôi trên thân gỗ trắc đen.

Tài hoa đặc biệt của cô gái Gò Nổi

Ngày trước, xã Gò Nổi (thành phố Đà Nẵng) từng là vùng ươm tơ dệt lụa nổi tiếng. Con gái Gò Nổi siêng năng, chăm chỉ với câu ca dao: “Tiếng đồn con gái Bảo An (Gò Nổi). Sáng thời dệt cửi, chiều đan mành mành”.

Học viên trao đổi bài học.

Những lớp học đặc biệt giữa đại ngàn

Khi ánh nắng cuối ngày buông dần sau núi, những “học viên đặc biệt” ở tuổi xế chiều tại các thôn, bản vùng cao lại rời nương rẫy về nhà để chuẩn bị đến lớp học cái chữ. Những học trò ấy đã bước qua nửa đời người, mái tóc đã bạc, đôi tay chai sạn, nay cầm bút với khao khát viết tiếp giấc mơ con chữ còn dang dở.

Ông Hùng hướng dẫn học trò làm mã cổ.

Bạc vàng hàng mã (kỳ 1)

Hàng mã vốn không xa lạ trong đời sống thường ngày của người dân Việt Nam. Hàng mã mang tính chất “thế” cho đồ vật, con vật, thậm chí cả người, nhằm “hiến” về cõi xa xăm, qua đó thỏa mãn nhu cầu tâm linh, tín ngưỡng một cách bức thiết mà bớt đi sự tốn kém.

Hải sản tươi ngon tại chợ Gú. Ảnh: LƯƠNG HÀ

Người về chợ Gú

Chợ Gú nằm ngay bên đường Hổ Đội, xã Thái Thụy, tỉnh Hưng Yên, sát bờ tả của sông Diêm Điền. Từ xưa, chợ Gú vốn là cảng cá của tàu thuyền mỗi chiều về neo đậu. Chợ họp cả ngày. Buổi sáng, hàng hóa là các thứ thu hoạch được trong đồng, ngoài bãi.

Lò làm sợi cao lầu của gia đình ông Trái đang hoàn thiện những khâu cuối cùng.

Thương sợi cao lầu

Nhìn chiếc đồng hồ ám khói treo trên tường, thấy điểm 5 giờ 15 phút, anh Tạ Ngọc Hồng (xã Cẩm Châu, TP Hội An, nay là phường Hội An Đông, TP Đà Nẵng) nhẹ nhàng mở xửng hấp trên bếp củi bập bùng. Khói tỏa nghi ngút, mùi gạo và nước tro quyện vào nhau, thơm ngát.