Hoa vàng trở lại

Đồng hồ côn ngân nga điểm giọt khiến anh giật mình bừng tỉnh. Cơn ngái ngủ làm anh chỉ muốn nằm vùi trong chăn để tận hưởng cái yên bình sau những phút giây bận rộn. Vợ tất tả đặt mâm cơm xuống bàn rồi nhẹ nhàng nhắc chồng:
0:00 / 0:00
0:00
Minh họa: ĐẶNG TIẾN
Minh họa: ĐẶNG TIẾN

- Mình rửa mặt đi cho tỉnh táo. Xong rồi nhà mình ăn cơm kẻo muộn giờ của anh.

Xuân ngọt ngát hương luyến lưu trong lòng người lính. Chút nữa thôi là anh phải ra đơn vị nhận trực ca hai cho đồng đội về nghỉ. Nghĩ tới công việc, anh rảo bước tới chậu nước được vợ đặt sẵn bên thềm. Bữa cơm nhà lính cũng diễn ra nhanh chóng nhưng ăm ắp yêu thương. Tự động viên mình là cũng đã được ở nhà trong những ngày này, còn đồng đội anh vẫn còn đợi bàn giao ca ngoài đơn vị.

Xóm biển thông thênh gió, cây cối phần phật gió bấc. Dừng lại trước cổng đồn biên phòng, ngỡ ngàng khi anh bắt gặp chậu mai vàng rực sáng giữa sân đồn. Cội mai vàng phương nam lộng lẫy khoe sắc giữa gió biển khiến anh bồi hồi lại nhớ phương nam xa xôi, nhớ những ngày anh đi chống dịch ở Long An. Nhìn mai vàng lại nhớ về xứ bắc. Cậu lính trẻ thấy anh đang chăm chú nhìn cội mai vàng liền cười rạng rỡ:

- Chú mới ở nhà vô ạ! Con trực cùng với chú ca này. Sao chú thấy cây mai có đẹp hông? Ba con mới lựa gửi ra đó.

Thằng bé ít hơn tuổi con anh cười rạng rỡ. Nụ cười tươi rói nhưng ánh mắt mênh mang nỗi nhớ nhà. Vỗ vai cậu lính trẻ anh mỉm cười ấm áp như nói với con mình:

- Cây mai đẹp lắm con à? Bông đều và nhuận sắc con làm chú nôn nao nhớ phương nam rồi đó. Ba mẹ con ở nhà có mạnh không?

Mắt thằng bé vui hơn khi thấy chú biên phòng cỡ tuổi ba mình thân mật, nó thủ thỉ:

- À chú ơi. Hôm chiều có bác gì gần nhà thờ xứ đạo tới hỏi thăm chú đó và còn tặng cho đồn mình mấy giò lan đẹp lắm chú à. Bọn con đã đem treo ở đầu hành lang hội trường rồi. Bác còn dặn hôm nào chú cháu mình sang đó chơi cho vui.

Anh gật đầu vồn vã với lính trẻ:

- Đó là bác Mai bên hội phụ nữ xã, bác ấy kết nghĩa với đồn biên phòng mình. Được rồi mai hai chú cháu mình sang chơi cho bác ấy vui con nhé!

Vỗ vai cậu lính trẻ anh bước vào phòng trực ban.

*

Sóng biển vỗ vào bờ cát. Căn nhà nhỏ nằm giữa bốn bề hoa thơm ngát. Người đàn bà đang ngồi bên bàn gấp tỉa những cánh hoa vàng thấy khách tới vội vã đứng lên đon đả:

- Đầu ngày chúc các chú biên phòng mạnh khỏe nhé! Các chú vào chơi uống trà cho vui.

Nụ cười của người phụ nữ luống tuổi vẫn làm bừng sáng cả khuôn mặt đằm thắm một thời. Lính trẻ bước vào căn nhà bài trí gọn gàng ngan ngát hương thơm và ngỡ ngàng nhìn lên bức ảnh người lính giải phóng quân đội mũ tai bèo treo trên tường. Bên cạnh bức ảnh là một cô dân quân xứ biển xinh đẹp. Lính trẻ ngỡ ngàng chăm chú nhìn bức hình treo trên tường rồi buột miệng hỏi dồn dập:

- Cô ơi! Sao cô lại có bức ảnh của bác Sáu Thành trồng bông kiểng quê con thế ạ? Ở nhà bác ấy cũng có bức ảnh giống y chang như thế này ạ?

Bà Mai ngỡ ngàng nhìn lính trẻ, đôi môi bà mấp máy thất thần:

- Con nói gì cơ? Con quen với anh Sáu Thành à? Anh ấy còn sống thật hay sao? Người ta nói rằng anh ấy đã hy sinh rồi cơ mà...

Người đàn bà đưa tay gạt nước mắt. Lính trẻ thấy thế bối rối sợ hãi:

- Cô đừng có khóc. Cô nghe con kể nghen, có phải đó là ông Sáu Thành người quen của cô hay không?

Gió biển thổi mạnh, cây lá trong vườn lao xao như bước chân của mùa xuân đang hối hả. Khuôn mặt lính trẻ chợt thoáng ưu tư. Cậu nhớ tới người đàn ông thương binh ở xóm dưới quanh năm suốt tháng thường chăm chút cho vườn mai để bán cho khách du xuân. Khi gió chướng ùa về lộng óc tháng chạp đến trên những bông vạn thọ trong vườn thì ông Sáu kiểng lại hối hả ra vườn lặt hết lớp lá mai già để hãm nụ cho mai nở đúng cữ. Lá mai rơi xuống cho thân cây tích nhựa ủ mầm. Những cây mai khẳng khiu giờ chỉ trơ cành và nụ. Ông Sáu vừa làm, vừa nói chuyện với mai thầm thì bao điều bí mật.

Ông Sáu Thành là thương binh nặng, sức ép của bom ảnh hưởng đến trí nhớ của ông lúc nhớ, lúc quên. Có những lúc ông ngồi trầm ngâm nhìn hút về những nụ mai như muốn trao gửi nỗi niềm thương nhớ. Ông nhớ người con gái xứ biển xinh đẹp mà ông đã đem lòng yêu thương, đem theo nụ cười đậm sóng gió vào chiến dịch. Người con gái có cái tên một loài hoa mà ông yêu thương mỗi độ xuân về. Bao lần ông tìm hỏi về người con gái tên Mai ấy nhưng ông vẫn không thể nào nhớ ra nơi miền đất mà mình đã từng gặp gỡ nàng. Chỉ biết mỗi độ xuân, ông thường chọn một cây mai đậm nụ sai bông thật đẹp gửi lên chuyến xe hàng nhờ người lái xe mang về xứ biển phía bắc tặng cho bất kỳ một người đàn bà nào tên Mai. Ông lái đã lắc đầu từ chối nhiều lần vì nghĩ tới sự ngớ ngẩn của người trồng mai cảnh miền Tây. Nhưng nhìn cánh tay buông thõng trong gió chướng và lời khẩn cầu tha thiết khiến lái xe chẳng đành lòng chối từ.

Đôi mắt của người thương binh miền Tây chan chứa hy vọng khi nhìn thấy cành mai mình gửi trên nóc xe hàng của mình đang đi về phía bắc. Xa xôi và muộn phiền trong lòng ông dường như dịu đi quá khứ ập òa ùa về.

Đêm cuối năm lạnh buốt, gió biển bạo lộng, tàu pháo sáng của giặc vẫn nổ ngoài khơi. Mảnh khăn dù của người lính Nam Bộ được rút ra từ ba-lô quàng vội vào cổ cô dân quân miền biển. Mai run rẩy trong vòng tay anh:

- Em à! Nhớ đợi anh nhé! Bao giờ thống nhất đất nước anh sẽ về tìm em. Anh sẽ tặng em một cây mai vàng quê anh thật đẹp. Nó đẹp đúng như cái tên của em vậy.

Cô gái nghẹn ngào òa khóc níu chặt lấy vòng tay và hơi ấm của người yêu. Vòng tay của người lính lại một lần ghì chặt thêm một lần nữa rồi vội vã buông tay đi về phía chiếc thuyền thúng đang đợi chở anh xuống con tàu đặc biệt vào nam chiến đấu.

Cỏ hoa xứ bắc đã bao lần bung nở. Con tàu bí mật chở những người lính ra đi vào đêm năm ấy chưa bao giờ trở lại. Mai vẫn âm thầm chờ đợi người về nhưng vẫn biền biệt không tin tức. Có tin đồn người lính ra đi trên chuyến tàu đã hy sinh, cô vẫn không tin. Cái cảm giác ấm áp của vòng tay năm ấy đã cột chặt đời Mai trong chờ đợi. Bao mùa xuân qua đi Mai vẫn âm thầm trông ngóng người về. Mặc dù vườn nhà đầy hoa nhưng cô vẫn mua giấy vàng lựa cắt những cánh hoa mai xâu lại thành những cành mai cắm vào bình. Vẫn thương nhớ một loài hoa trong hò hẹn.

*

Người đàn bà ngạc nhiên rồi bối rối, đôi mắt mở to chăm chú nhìn cậu lính trẻ miền Tây ngơ ngác. Nhanh như một con sóc lính trẻ lấy điện thoại chụp luôn bức hình cô dân quân xứ biển treo trên tường và bức hình ông Sáu Thành mặc đồ giải phóng quân đội mũ tai bèo năm xưa. Rồi cái miệng tươi như hoa nở của lính ta rổn rảng:

- Con xin phép được chụp lại tấm hình của cô và bác Sáu Thành hồi trẻ nhé! Con sẽ gửi về cho ba con liên lạc bác ấy.

Lính trẻ cười rạng rỡ. Nụ cười như tỏa nắng hòa trong tiếng sóng biển ầm ào. Đôi mắt nhung của người đàn bà xứ biển chan chứa niềm hy vọng.

Bến xe miền Tây đầu năm thưa vắng khách. Chuyến xe sắp lăn bánh thì người đàn ông mặc áo lính tay cầm một cành mai to thật đẹp xuất hiện đang bám lấy cửa xe đòi leo lên. Nhận ra người hay gửi mai cuối năm, lái xe gắt gỏng.

- Hết Tết lâu rồi, tôi không có nhận gửi mai nữa đâu nhé. Trong năm ông đã gửi rồi mà sao bây giờ còn gửi nữa là sao?

Người khách lo lắng bám chặt lấy cửa xe rồi cập rập trả lời:

- Tôi không gửi mai nữa mà tôi trực tiếp mang đi. Tôi đã tìm thấy cô ấy rồi. Chú cho tôi theo xe ra ngoài đó.

Ông lái xe tươi ngay nét mặt hớn hở mừng rỡ như nhận được quà quý, cái bắt tay chắc nịch và xăng xái:

- Thật hả bác? Thế thì mừng quá. Vậy bác lên xe nhanh lên. Bác cứ đi với em. Em sẽ đưa bác tới nơi không phải lo lắng gì cả.

Sau ca trực, anh tranh thủ muốn lên xe tạt qua nhà thăm vợ một chút. Nhưng vừa dắt xe ra cổng đồn biên phòng, anh bắt gặp người đàn ông gầy gầy mặc áo lính đang tiến lại phía anh. Cánh tay còn lại của ông nâng niu một cây mai, tiếng Nam Bộ khàn khàn cất lên:

- Chú cho tôi hỏi cháu Hưng người miền Tây đóng quân ở đồn này ạ. Tôi là người nhà của cháu.

Anh chưa kịp lên tiếng thì tiếng chạy gấp rút từ trong sân đồn tiến ra. Hưng kêu to:

- Bác Sáu Thành này chú. Bữa con gửi hình về ba con đã báo cho bác ấy và nay bác ra bắc này tìm bác Mai này.

Người đàn ông xúc động đứng im. Chăm chú nhìn lính trẻ và anh. Đôi mắt rớm lệ. Anh và người lính trẻ đưa ông Sáu Thành tới ngôi nhà ngát hương bưởi trắng.

Chuông nhà thờ chợt vang lên trên những đồi cát dài vô tận. Người đàn bà xứ biển mắt rớm lệ gục đầu trên vai người yêu cũ ngày xưa. Gió biển dường như ấm lên, sóng biển ngân nga bài ca đoàn tụ. Mai vàng trở lại trong lòng người chờ đợi bao năm. Cô Mai run rẩy khi nghe tiếng Nam Bộ cất lên:

- Mai ơi. Trời thương cho mình đoàn tụ anh tìm em đã bao năm rồi.

Giọt nước mắt của hạnh phúc đẫm trên vai người lính năm xưa. Gió xuân mỉm cười trên mắt lá. Và mùa xuân dâng lên yêu thương.