Hai thái cực
PISA là chữ viết tắt của cụm từ tiếng Anh "Programme for International Student Assessment - Chương trình đánh giá học sinh quốc tế" do Hiệp hội các nước phát triển (OECD) khởi xướng và chỉ đạo. PISA được thực hiện theo chu kỳ ba năm một lần (bắt đầu từ năm 2000).
Có thể đoán được sự vui mừng của Bộ Giáo dục và Đào tạo (GD-ĐT), nơi chịu trách nhiệm về toàn bộ kỳ thi. Không vui sao được, khi ngay lần tham gia đầu tiên, Việt Nam đã đạt điểm cao hơn mức trung bình chung của OECD, hơn cả Anh, Mỹ, Ô-xtrây-li-a... Niềm vui này biểu hiện rõ qua những tiếng reo vui trên mặt báo như "gây bất ngờ cho cả thế giới", "khơi dậy trí tuệ Việt", "xếp hạng cao hơn Anh, Mỹ"...
Cùng với sự vui mừng, các ý kiến trái chiều xuất hiện ngay lập tức. Khi nhiều người vẫn còn "say sưa với chiếc bánh PISA", đã có lời cảnh tỉnh là "nên thận trọng"; kỳ thi này "không phản ánh toàn bộ năng lực" của học sinh, càng không cho biết về chất lượng của cả nền giáo dục. Tính chính xác của kết quả PISA bị nghi ngờ: liệu kỳ thi "có thực chất", hay đã có sự can thiệp, chuẩn bị "luyện thi" từ phía Việt Nam? Và dù không có việc luyện thi thì "vượt Mỹ không có nghĩa là đã thành công"; người Việt học giỏi nhưng nhân lực của Việt Nam luôn bị đánh giá là yếu, thiếu tính sáng tạo, khả năng giải quyết vấn đề, tinh thần trách nhiệm, sự hợp tác, v.v... - những yếu tố quan trọng nhưng không hề được PISA kiểm tra.
Theo dõi một vài nước lân cận trong khu vực, ta thấy đạt điểm cao trong kỳ thi này không hề dễ dàng. Trong năm nước ASEAN tham gia PISA 2012, Việt Nam chỉ thua Xin-ga-po nhưng bỏ xa ba nước Thái-lan, In-đô-nê-xi-a và Ma-lai-xi-a.
Nhưng cũng không thể trách dư luận. Bỏ qua những nhận định như "tại sao người Việt học giỏi mà vẫn nghèo", hoặc "giáo dục Việt Nam càng lên cao càng kém", chỉ nói riêng về PISA ta vẫn có thể trách Bộ GD-ĐT đã không cung cấp thông tin đầy đủ về kỳ thi, dẫn đến những nghi ngờ không cần thiết. Trang web của Bộ cho biết, Việt Nam đã đăng ký tham gia PISA từ năm 2009; triển khai các hoạt động chuẩn bị từ năm 2010; tiến hành thử nghiệm vào năm 2011; khảo sát chính thức vào năm 2012. Có Ban Quản lý PISA cấp quốc gia, Văn phòng PISA Việt Nam trong Bộ GD-ĐT, có cả Ban chỉ đạo PISA ở mỗi tỉnh/thành phố. Nhưng thời gian dài chuẩn bị với bộ máy không nhỏ vẫn không đủ để tạo một trang web riêng cho PISA để phổ biến các thông tin cần thiết về kỳ thi, đáp ứng mối quan tâm và tạo điều kiện giám sát cho toàn xã hội.
Thông tin chính thức về kết quả kỳ thi nằm trong báo cáo về kỳ thi trên trang web của Bộ. Báo cáo dài nhưng không nhiều thông tin, chủ yếu nêu những công tác mà Văn phòng PISA đã thực hiện chứ không phân tích sâu về kết quả. Có một chi tiết đáng chú ý, đó là: do Việt Nam không có trang web như các nước khác (!), nên Văn phòng PISA đã (phải) biên soạn công phu tài liệu tập huấn cho giáo viên. Nội dung đã có sẵn, nhưng công chúng vẫn không được giới thiệu trước về PISA. Hoàn toàn thiếu những thông tin quan trọng để diễn giải đúng kết quả kỳ thi. Thiếu những thông tin về khung mẫu, phương pháp chọn mẫu; nội dung và mục đích của các đợt tập huấn; thống kê mô tả về mẫu tham gia kỳ thi như danh sách các trường ở từng địa phương, số lượng học sinh ở từng trường, tỷ lệ nam-nữ, tỷ lệ thành thị - nông thôn...
Cần hiểu đúng về PISA
Có lẽ, trước khi bàn thêm về ý nghĩa kết quả PISA 2012 đối với giáo dục Việt Nam, chúng ta cần thống nhất một thái độ đúng đắn về kỳ thi này. Thực tế, điều này đã được Thứ trưởng Nguyễn Vinh Hiển đề cập đến từ đầu tháng 4-2012 trong một bài phỏng vấn trên Báo Giáo dục Việt Nam,nói về "hai thái cực cần tránh" đối với PISA. Hai thái cực đó là: quá coi trọng, xem đó là minh chứng cho sự ưu việt của giáo dục Việt Nam, hoặc quá coi thường, xem đó chỉ là những số liệu "thú vị" không thật sự có ý nghĩa.
Cần phải nhắc lại mục đích của PISA. Ngay cách chúng ta gọi PISA là "kỳ thi" (examination) cũng cho thấy cách hiểu chưa đúng về PISA, khi thực ra phải gọi đó là một kỳ "khảo sát" (survey), tức nhằm mục đích để hiểu hiện trạng chứ không phải để hơn thua. Dù một phần quan trọng của cuộc khảo sát được tính bằng điểm số, và kết quả của các nước tham gia được sắp xếp từ cao xuống thấp dựa trên số điểm của từng nước, nhưng PISA không nhằm so sánh năng lực của học sinh giữa các nước với nhau, mà chỉ là ghi nhận năng lực này đồng thời tìm mối liên hệ với các yếu tố khác mà đặc biệt là các yếu tố về chính sách để tìm ra nguyên nhân của hiện trạng đó, từ đó đưa ra những khuyến nghị chung về chính sách giáo dục mà tất cả các quốc gia đều có thể học hỏi và áp dụng.
Để làm điều này, PISA không chỉ khảo sát năng lực học sinh, mà còn thu thập thông tin qua một bảng hỏi dành cho học sinh để khảo sát sự say mê, động cơ học tập, và sự tự tin vào năng lực của bản thân. Đây là một nguồn thông tin hết sức quan trọng nhưng hầu như chưa thấy ai đề cập đến, kể cả trong báo cáo của Bộ. Nếu kết hợp những thông tin này với kết quả khảo sát năng lực học sinh thì bức tranh về giáo dục Việt Nam có lẽ sẽ tối đi một chút - nhưng chắc cũng sẽ trở nên rõ nét và đáng tin hơn.
Đây mới chỉ là một thí dụ, trong khi còn rất nhiều thông tin khác mà ta có thể đọc được khi kết hợp các thông tin từ bảng hỏi với các thông tin của bài khảo sát năng lực mà lâu nay báo chí vẫn thường chú trọng quá mức. Tiếc rằng cho đến nay, những thông tin này - đã được PISA công bố trong những báo cáo công phu trên trang web của tổ chức này - vẫn chưa được khai thác, phân tích và tổng hợp để cung cấp cho công chúng những hiểu biết sâu sắc hơn về chất lượng thật và hướng đi cần có của nền giáo dục của mình.
Cuối cùng, có thể đưa ra một nhận xét mà có lẽ cả hai "phe" ủng hộ và không ủng hộ PISA đều đồng ý. Đó là: Giáo dục Việt Nam còn quá thiếu những dữ liệu khách quan, đa chiều, kết hợp cả định lượng lẫn định tính, được phổ biến công khai, minh bạch cho mọi người cùng xem xét, tranh luận, giám sát. Đồng thời, chúng ta cũng rất thiếu những phân tích thận trọng và có chiều sâu của những nhà quan sát độc lập trên cơ sở các dữ liệu mà ai cũng có thể tiếp cận và kiểm chứng. Hai cái thiếu vừa nêu lâu nay vẫn luôn là một trong những điều bất cập trong quản lý giáo dục hiện nay; nó có thể cũng giải thích tại sao công chúng không có niềm tin vào giáo dục nước nhà, kể cả khi có những kết quả khách quan do một bên thứ ba độc lập thực hiện. Và nếu nhìn ở khía cạnh ấy thì việc tham gia PISA của Việt Nam, dù cho kết quả cao hay thấp, vẫn là một thay đổi quan trọng theo hướng tăng thêm sự minh bạch, tạo điều kiện giám sát, tranh luận, góp ý của tất cả các bên liên quan, để từ đó làm tăng thêm niềm tin đối với ngành giáo dục. Đó mới chính là lợi ích thật sự của việc tham gia PISA của Việt Nam.
Nên giải thích như thế nào về việc học sinh của In-đô-nê-xi-a và Thái-lan đều cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều, và ít trốn học, bỏ giờ học/buổi học hơn so với học sinh Việt Nam? Liệu có phải vì sức ép học hành quá nặng nề, khiến các em dù học giỏi (đạt điểm cao) nhưng không hề cảm thấy hạnh phúc khi đến trường, như lâu nay ta vẫn tin như thế? |