Bóng chiều

1/ Góc phố ẩm thấp, tăm tối như một nghĩa địa, cô ngồi dưới gốc cây to, ngước lên đám lá đang lắc lư, ngỡ có cả nghìn hương linh đậu trên từng ấy lá thô lố mắt nhìn xuống, lép bép miệng bình luận kẻ phờ phạc dưới đất. Cô tưởng mình sắp chết ở nơi đây, chết đường chết chợ nơi góc phố ẩm thấp, tăm tối như nghĩa địa này. Cuối con phố là nhà anh. Khi người dân trong xóm phát hiện ra xác cô, họ sẽ hốt hoảng tri hô, sẽ dạt chạy tán loạn. Người sống luôn sợ hãi người chết, họ sợ các linh hồn và lý giải sự tồn tại của chúng một cách huyền bí, bất an. Kẻ ác thường không muốn tới những nơi linh thiêng. Họ sợ. Có những điều người sống giấu che được người sống nhưng người chết có thể biết rõ. Anh thể nào

Minh họa: NGUYỄN PHÚ
Minh họa: NGUYỄN PHÚ

Người đàn bà thất tình đầu óc thường quay cuồng ám muội đen tối với trăm nghìn ý nghĩ trả thù kẻ bội bạc. Cô đang muốn chôn sống anh cùng cô ả đang bên anh hân hoan hạnh phúc. Chiều sẩm sẩm, gió lạnh. Cô nghe nhiều chuyện ma, xem nhiều phim ma, lúc sợ lúc không nhưng tạm hiểu ma cũng như người, có thứ ma lành hiền dễ thương, có thứ ma độc ác, quỷ quyệt chuyên hãm hại người sống. Ma cũng giống người, chiến đấu với nhau để giành những thứ chúng muốn. Nếu cô chết, cô sẽ là ma quỷ quyệt, cô sẽ khuấy đảo cuộc sống hiện tại của anh, bắt anh phải trả giá cho những gì anh và gia đình anh gây ra cho cô và đứa con chết yểu. Những xe máy rồ qua. Những ô-tô vù qua. Chẳng ai để ý một ả đàn bà nhàu nhĩ đang ngồi đợi chết.

2/ Căn nhà cuối phố, phòng bếp chộn rộn bước chân lui tới của người phụ nữ trẻ. Cô nàng vừa rửa rau vừa hát, anh chồng đang băm thịt bò bầm bập để làm bò viên lá lốt. Chút nữa họ sẽ đón bố mẹ cô nàng sang ăn tối cùng. Họ là một gia đình giàu có chuyên buôn bán hàng nội thất. Họ hào phóng và háo danh. Ông bố thích làm thơ, ông ta viết mỗi ngày một bài, nắn nót và nâng niu trong cuốn sổ dày bìa đỏ chói. Ông bỏ tiền thuê người biên tập, mua giấy phép xuất bản và in thùng thùng, đi đâu ông cũng mang theo thơ, ký tặng mọi người với dòng chữ nhà thơ, doanh nhân Trần Tí thương mến tặng… Doanh nhân Tí ngây ngất khi trong những cuộc nhậu nhẹt người ta tâng bốc một hai thưa dạ anh hai Tí nhà thơ của tỉnh, của khu vực, của quốc gia. Ông tuyển mộ một loạt các em có chút năng khiếu văn chương, viết làng nhàng, phấn son đậm hơn câu chữ, ăn nhậu lúng liếng hơn cô đơn sáng tạo, một hội một thuyền đi đâu cũng ồn ào phe phẩy.

Ông có bảy trai một gái, cô nàng là gái út của ông. Ông mở cho nàng tiệm bánh sát công ty để tiện coi ngó đứa con gái bé bỏng yếu đuối, vừa để người công ty ra vô ủng hộ nàng bán buôn. Dưới nách cha, nàng thong thả, yên ổn với công việc thuận lợi, thu nhập ổn định. Nàng xinh đẹp, hiền lành, kiệm lời. Anh làm nhân viên phòng kinh doanh công ty, khi mới yêu nhau anh vừa được nhận vào. Chỗ làm khang trang, môi trường làm việc chuyên nghiệp, lương cao. Anh hào hứng, nàng đã từng đầy hy vọng về một mái ấm hạnh phúc no đủ không phải tất tả ngược xuôi như mẹ cha anh và cha mẹ nàng ở quê nhà. Năm thứ hai yêu nhau, anh lên chức phó phòng, anh hay cắp cặp cho ông chủ đi gặp đối tác, anh hay ôm thùng thơ của ông chủ đi các cuộc giao lưu thơ nhạc, anh lính cưng tận tụy, trung thành, biết khi nào im, khi nào nói, ông chủ hay bảo anh xuống quán bánh con gái út ăn nhẹ, uống cà - phê cùng ông khi rảnh rỗi, ông hay gọi con gái đến ngồi cùng. Cả buổi ông nhìn qua nhìn lại họ và nói bâng quơ.

3/ Anh tàn nhẫn bỏ rơi nàng và bào thai ba tháng để dìu cô nàng xinh đẹp kiệm lời, con gái út chủ tịch tập đoàn bất động sản Trần Tí vào hôn trường nghìn khách, quên cô vật vã trong uất hận. Căn nhà sáng ánh đêm nay rực rỡ ánh đèn, tưng bừng vui vẻ. Tiếng anh cười to, theo gió tạt vào tai cô. Bước chân cô nhanh gấp tiến về chiếc cổng đen. Ngón tay cô trút lên nút chuông sự tức tối. Mắt cô đầy bóng tối. Tiếng chân dép anh. Anh đứng trân trối, lắp bắp: Em đến đây làm gì? Tay anh run lập cập vặn chốt cổng. Anh nắm tay cô lôi bước sải cách xa chiếc cổng đen. Anh quỳ xuống năn nỉ xin cô về đi. Cô dứt khỏi hai tay anh đang nắm cổ tay cô trì níu, lùi lại, quay ngoắt. Trước khi chạy đi, cô kịp thấy rõ anh bật ngửa về phía sau ngay.

4/ Bệnh viện đêm mùa thu, lạnh se se, lá vàng rơi ngoài cửa sổ, bụng cô trống rỗng, 30 cuộc gọi của cô, anh không nhận máy, không gọi lại. Cô chỉ muốn thông báo con anh đã chết. Mẹ anh nhận cuộc gọi của cô, bà gào lên: Mày là đồ sát nhân! Mẹ cô nhận cuộc gọi của cô, bà kêu lên: Con ơi là con ơi! Cô nằm ba ngày, một mình, mỗi bữa ăn một nửa cốc cháo từ thiện được mẹ chồng của cô gái trẻ nằm bên cạnh lấy hộ. Cô bỏ vào Sài Gòn ba tháng, vật vã quên anh, vật vã nhớ anh. Anh thay số. Văn phòng anh làm việc cô gọi đến ai cũng trả lời anh đi nước ngoài. Anh như biến mất khỏi thành phố, cô điên cuồng lồng lộn tìm anh. Sau này cô mới biết, ông chủ đã cho anh sang Thái-lan học sáu tháng theo nguyện vọng của anh. Cái cách anh cắt đứt với cô thật độc ác.

5/ Cô run rẩy quỵ xuống bậc thềm, nằm vật ra thở, nước mắt tự chảy, ngực như có đá tảng đè. Nhát dao này trả hết anh những đớn đau anh gây ra cho cô, lẽ ra phải là vài nhát để anh không bao giờ tỉnh lại để hưởng hạnh phúc có được từ những gạt lừa toan tính dựa vào đàn bà nhưng cô muốn anh sống. Cô nằm im trên bậc thềm lạnh, lòng như chiếc rổ rỗng, cô ước được mẹ ôm vào lòng như khi còn bé, cô thèm một đứa bạn thân ngồi bên, làm thùng rác để cô trút hết ấm ức, u uẩn trong dạ. Cô bấm máy, chuông kêu dài, bây giờ đã gần khuya, tiếng bạn khàn khàn: Chưa ngủ mày? Chưa! Đến nhà tao nghen, gấp! Ừa! Cô thở sượt, nhổm dậy, cô bật tất cả những bóng đèn. Căn phòng sáng lên, ánh sáng xua đi những hơi hám lạnh lẽo trong các ngóc ngách của ngôi nhà lâu rồi chẳng được vun vén. Có bạn bè thân bíu vào khi chới với thì ngày mai hay ngày mai nữa có bất trắc gì lòng cũng thấy yên an.

6/ Cô chạy xe bon bon trên những con phố chang chang nắng trưa, nhiệt độ mặt đường lúc này là 36 độ C. Cô nhớ Kiên. Anh nói đợi anh về. Nước Mỹ xa xôi, tình yêu thời internet, nụ hôn thời Zalo, Facebook. Cô quay cuồng với những chuyến công tác xã hội cùng bạn thân, những dự án thiết kế trang phục cho Tony shop. Ông chủ của cô muốn vắt kiệt sức cô với những đơn đặt hàng triệu đô. Chiều nay, cô xin nghỉ làm. Cô chất một bao bánh kẹo sữa, dép mới về chùa Bửu Châu. Lũ trẻ ào ra như bầy ong, cô choàng ôm hôn, xoa đầu, bồng những đứa bé xíu lên ấp iu hôn nựng. Mắt sư cô rưng rưng. Mấy đứa lớn chia bánh cho bầy em. Chúng đứng nép vào nhau đợi thử dép mới, chúng đứng quanh cô, sờ vào tóc cô, sờ vào áo cô, sờ vào da cô, áp người vào lưng, tay, đùi, lườn, ngực cô. Chúng gọi tíu tít mẹ Châu ơi. Tim cô tan chảy. Mắt cô đầy nước. Mắt sư cô rưng rưng. Cô ngồi giữa bầy trẻ, lặng lẽ ngước nhìn cây vú sữa già trước sân chùa. Ánh nắng cuối ngày rơi xuống những cành lá sum suê.

Cô linh cảm trên những tán lá kia những hương linh đang nhìn cô, cười rúc rích, có thể con cô đang trên một chiếc lá, nó nhìn cô không còn oán hận, nó cũng cười rúc rích. Đã bao mùa Tết, đã bao mùa hạ, thu, đông, dưới mái chùa, dưới cây vú sữa già, giữa những đứa trẻ thèm hơi ấm mẹ, cô thấy mình thanh thản, cô thấy mình không vô nghĩa. Bạn thân lúc nào cũng nói một câu: “Hãy cho đi để nhận lại”. Thời gian có thể làm nhạt đi mọi thứ. Tình yêu càng là thứ nhanh nhạt phai. Cô ngước nhìn những tán lá vú sữa sum suê gió thổi xạc xào trong nắng quái. Chiều trôi êm êm…