Lễ cưới người Giáy - Duyên dáng một bản sắc

Lễ cưới của người Giáy không chỉ là khúc hát se duyên đôi lứa, mà còn là nơi chảy mãi mạch nguồn văn hóa của một tộc người giữa đại ngàn Tây Bắc. Qua từng nghi thức, lễ vật và câu hát giao duyên, hiện lên một bản sắc riêng đầy quyến rũ, góp phần làm nên vẻ đẹp bức tranh văn hóa Việt Nam.

Nghi thức trao lễ vật nhà trai cho nhà gái trong lễ cưới người Giáy.
Nghi thức trao lễ vật nhà trai cho nhà gái trong lễ cưới người Giáy.

Sinh sống lâu đời nơi núi rừng Tây Bắc, người Giáy tại Sa Pa (Lào Cai) là một trong những cộng đồng dân tộc thiểu số giàu bản sắc. Đồng bào sống hòa thuận với thiên nhiên, giỏi làm nương rẫy và trân trọng di sản văn hóa truyền thống. Trong kho tàng ấy, lễ cưới không chỉ là sự kiện trọng đại của một đôi bạn trẻ mà còn là dịp để cả cộng đồng cùng gìn giữ những nét đẹp thiêng liêng từ nghìn xưa.

Dấu ấn văn hóa trong từng nghi lễ cưới

Với người Giáy, hôn nhân không chỉ đánh dấu sự trưởng thành của đôi lứa mà còn là dịp kết nối hai họ, nối dài dòng tộc và lan tỏa nghĩa tình. Tiêu chí chọn bạn đời của người Giáy không dựa trên của cải, mà đặt nặng phẩm hạnh, nề nếp gia đình và sự hòa hợp giữa hai bên. Lễ cưới truyền thống gồm ba lễ chính: dạm hỏi (xam dà, xam pấu), ăn hỏi (cun cơ lý) và cưới (cun láu).

ndo_br_doan-don-dau-nguoi-giay.jpg
Đoàn đón dâu trong lễ cưới người Giáy.

Lễ dạm hỏi mở đầu cho hành trình hôn nhân, nơi hai bên gia đình gặp gỡ, trao đổi, và chọn ngày lành gọi là “ngày đoạn lời” có ý nghĩa như một lời thỉnh cầu tổ tiên chứng giám, ban phúc cho mối duyên lành. Tiếp đó là lễ ăn hỏi, khi đó nhà trai mang lễ vật gồm một cặp gà, vịt và một con lợn nặng khoảng 40kg sang nhà gái. Đây cũng là dịp để nhà gái đưa ra lễ thách cưới: rượu thịt đãi khách, trang sức và áo mới cho cô dâu, cùng thóc gạo biếu cha mẹ cô, biểu hiện sự tri ân công sinh thành, dưỡng dục.

Người Giáy quan niệm rằng đám cưới càng đông vui thì hạnh phúc càng bền chặt. Vì vậy, mùa cưới thường diễn ra từ tháng 10 đến tháng 2 âm lịch, khoảng thời gian nông nhàn, thuận lợi để cả làng cùng đến chung vui, góp phần tạo nên không khí rộn ràng và gắn bó.

Lễ cưới người Giáy là một bức tranh sống động của lễ nghi và cảm xúc. Đoàn rước dâu rộn ràng trong tiếng kèn Pí Lè, dẫn đầu là bà mối, theo sau là chú rể, phù rể, hai cô gái, hai cụ già, một cậu bé dắt ngựa và những người gánh lễ vật. Mỗi người đều mang một vai trò tượng trưng, phản ánh chiều sâu văn hóa và trật tự cộng đồng.

ndo_br_nghi-thuc-chan-cua.jpg
Lễ “giữ cửa” trong tục cưới hỏi của người Giáy.

Tới cổng nhà gái, đoàn nhà trai phải vượt qua “lễ giữ”, một chuỗi thử thách gồm sợi chỉ hồng, cành gai, chậu nước, đôi chén rượu và chổi rơm, như minh chứng cho lòng thành và quyết tâm đón cô dâu. Sau đó là màn hát đối đáp duyên dáng giữa hai họ, nhằm “xin đường” vượt qua tấm vải hồng vào nhà gái, một nghi thức vừa vui nhộn, vừa đầy ẩn ý văn hóa.

Cô dâu bước ra trong trang phục truyền thống, đầu đội khăn đỏ biểu tượng của sự e ấp, đoan trang. Khi đoàn rước bước vào, nhà gái vẩy nước và bôi phẩm đỏ lên má từng người - một nghi lễ cầu may, thanh tẩy và chúc phúc. Đặc biệt cảm động là nghi thức “giằng dâu”: người thân nhà gái níu kéo, ôm lấy cô dâu, thể hiện sự bịn rịn, tiếc nuối trong giờ phút chia xa. Đây không chỉ là nghi lễ, mà là một thông điệp nhân văn sâu sắc về tình thân, về sự thiêng liêng của gia đình.

ndo_br_nghi-thuc-giang-dau.jpg
Nghi thức “giằng dâu” là một nét đẹp văn hóa độc đáo, thể hiện tinh thần nhân văn sâu sắc và tình cảm gắn bó bền chặt của người Giáy trong ngày cưới.

Hành trình mối duyên lành và gắn kết cộng đồng

Điểm nhấn trong lễ cưới người Giáy là hình ảnh chú rể đi đón dâu bằng ngựa giấy, một biểu tượng văn hóa đậm chất dân gian. Dù là ngựa thật hay ngựa giấy, hành trình đưa cô dâu về nhà chồng luôn được đón nhận trong tiếng kèn Pí Lè réo rắt, trong lời ca chúc phúc, và trong sự chứng kiến của cả bản làng. Có nơi, nhà trai còn cử người phụ nữ to khỏe để cõng cô dâu về, một hình ảnh vừa độc đáo vừa thể hiện sự nâng niu cô gái trong ngày trọng đại.

ndo_br_te-nuoc-cau-may.jpg
Cô dâu chú rể người Giáy sánh bước trong âm vang tiếng khèn, lời chúc phúc và nghi lễ truyền thống thiêng liêng - không chỉ gắn kết hai trái tim mà còn hòa quyện hai dòng họ trong mạch chảy văn hóa đậm đà bản sắc dân tộc Giáy.

Về đến nhà trai, nghi lễ tiếp tục với thủ tục thắp hương tổ tiên, bỏ khăn che mặt, tháo dải ruy băng đỏ đánh dấu bước chuyển từ người con gái của nhà mẹ sang vai trò người vợ, người con dâu trong gia đình mới. Bữa tiệc cưới diễn ra trong tiếng hát trao dâu, những lời ca cảm ơn, dặn dò đôi vợ chồng trẻ sống hòa thuận, thủy chung, yêu thương nhau trọn đời.

Mỗi chi tiết trong lễ cưới người Giáy đều mang theo lớp nghĩa văn hóa sâu xa. Đó là đạo lý làm người, là sợi dây kết nối cộng đồng, là nơi truyền trao những chuẩn mực ứng xử giữa các thế hệ. Những nghi thức như “lễ giữ”, “giằng dâu”, “bôi phẩm đỏ” hay “vẩy nước chúc phúc”... không chỉ làm nên sự đặc sắc mà còn góp phần gìn giữ hệ giá trị văn hóa của dân tộc trong dòng chảy hiện đại.

Ngày nay, dù cuộc sống đã có nhiều thay đổi, nhưng lễ cưới của người Giáy vẫn gìn giữ nhiều phong tục truyền thống, đó là biểu hiện của niềm tự hào dân tộc, mà còn là lời khẳng định rằng: văn hóa cưới hỏi như một mạch nguồn văn hóa vẫn luôn được tiếp nối và lan tỏa trong bức tranh nhiều sắc mầu của cộng đồng 54 dân tộc Việt Nam.

Có thể bạn quan tâm

Chủ homestay Bản Liền Vàng Thị Thông: “Gia đình Haha là kỷ niệm đẹp nhất đời của chúng tôi”

Chủ homestay Bản Liền Vàng Thị Thông: “Gia đình Haha là kỷ niệm đẹp nhất đời của chúng tôi”

Những ngày qua, Bản Liền (Bắc Hà, Lào Cai) là địa danh được biết đến và tìm kiếm nhiều nhất trên mạng xã hội nhờ hiệu ứng của Chương trình Gia đình Haha. Chương trình đã để lại những ấn tượng và cảm xúc đặc biệt không chỉ cho những người tham gia, mà còn cả cho khán giả, và mở ra một chặng đường mới cho bà con người Tày ở đây.

Cây nêu bên mái nhà Gươi, biểu tượng văn hóa của người Cơ Tu. (Ảnh: Thế Dương)

Độc đáo nghệ thuật trang trí cây nêu của đồng bào Cơ Tu

Cây nêu một biểu tượng văn hóa thiêng liêng, giữ vị trí đặc biệt trong đời sống tinh thần của đồng bào Cơ Tu, tỉnh Quảng Nam. Không chỉ là nhịp cầu kết nối giữa con người với thế giới thần linh, cây nêu còn là tác phẩm mỹ thuật dân gian, kết tinh vẻ đẹp, trí tuệ sáng tạo và bản sắc văn hóa của người Cơ Tu.

Phụ nữ Dao quần trắng ở xã Phúc An, huyện Yên Bình, tỉnh Yên Bái. (Ảnh: VŨ LINH)

Bản sắc người Dao quần trắng nơi lòng hồ Thác Bà

Xã Phúc An, huyện Yên Bình, tỉnh Yên Bái là nơi cư trú lâu đời của cộng đồng người Dao quần trắng. Trong nhịp sống hiện đại, người Dao quần trắng vẫn gìn giữ những giá trị gắn bó với bản sắc tộc người. Nổi bật là trang phục truyền thống và nghề đan rọ tôm, phản ánh lối sống gắn với thiên nhiên vùng ven hồ Thác Bà.

Những mái nhà phủ rêu ở thôn Khuổi Mỹ, xã Phương Độ, thành phố Hà Giang. (Ảnh: VŨ LINH)

Khuổi My trong sương: Miền cổ tích trên sườn Tây Côn Lĩnh

Chỉ cách trung tâm thành phố Hà Giang hơn chục cây số, thôn Khuổi My, xã Phương Độ như một miền cổ tích còn sót lại giữa núi rừng. Ở độ cao gần 1000m so với mực nước biển, Khuổi My quanh năm sương mù bao bọc, phủ một lớp mỏng manh lên mái nhà, bờ rào, con dốc... Cả thôn như đang trôi giữa những tầng mây.
Ngôi nhà cổ Há Súng ngày càng xuống cấp theo thời gian. (Ảnh: VŨ LINH)

Há Súng - Bóng thời gian trên cao nguyên đá

Nằm vững chãi trên một gò đất cao giữa thôn Há Súng, xã Lũng Táo, huyện Đồng Văn (Hà Giang), ngôi nhà cổ trăm tuổi vẫn lặng lẽ giữ gìn những dấu ấn của một thời dù lớp bụi thời gian đã nhuộm phai từng mảng tường, từng đường nét chạm khắc.
Đông đảo người dân và du khách tham gia hoạt động trải nghiệm "Giữ màu di sản".

Trải nghiệm nét văn hóa vẽ sáp ong trên vải của người Mông tại Thủ đô

Hưởng ứng Ngày Quốc tế Bảo tàng 2025 với chủ đề “Tương lai của bảo tàng trong các cộng đồng thay đổi nhanh chóng”, Bảo tàng Phụ nữ Việt Nam tổ chức sự kiện hoạt động trải nghiệm "Giữ màu di sản". Sự kiện giới thiệu về kỹ thuật tạo hoa văn sáp ong và nhuộm vải gắn liền với đôi bàn tay tài khéo của người phụ nữ Mông.

Phụ nữ Thái ở bản Hoa Tiến vẫn bền bỉ gìn giữ nghề dệt thổ cẩm truyền thống.

Thổ cẩm Hoa Tiến - Dấu ấn văn hóa từ bàn tay người phụ nữ Thái

Bản Hoa Tiến (xã Châu Tiến, huyện Quỳ Châu, tỉnh Nghệ An) từ lâu được xem là “bảo tàng sống” lưu giữ đậm nét văn hóa truyền thống của người Thái vùng Tây Bắc xứ Nghệ. Trong kho tàng ấy, nghề dệt thổ cẩm không chỉ góp phần làm đẹp cho đời sống mà còn là biểu tượng của bản sắc, được gìn giữ và trao truyền qua bao thế hệ. 

Giai điệu mộc mạc của sáo cúc kẹ lan tỏa tinh thần gìn giữ văn hóa truyền thống dân tộc.

[Video] Sáo cúc kẹ, "báu vật" văn hóa của đồng bào Xa Phó

Sáo cúc kẹ, loại nhạc cụ độc đáo của đồng bào Xa Phó ở xã Châu Quế Thượng, huyện Văn Yên, tỉnh Yên Bái, không chỉ là nhạc cụ dân gian thổi bằng mũi, mà còn là kết tinh của đời sống văn hóa, tín ngưỡng và tâm hồn nghệ thuật vùng cao Tây Bắc.

Người dân tham gia thi giã bánh dày - một hoạt động truyền thống trong ngày hội Kiêng gió.

Tục Kiêng gió - Nét văn hóa tâm linh đặc sắc của đồng bào Dao Thanh Phán ở Quảng Ninh

Mỗi dịp 4/4 (Âm lịch) hằng năm, bản làng người Dao Thanh Phán ở xã Đồng Văn, huyện Bình Liêu, tỉnh Quảng Ninh lại rộn ràng trong sắc màu của lễ hội Kiêng gió, một nghi lễ dân gian đậm đà bản sắc văn hóa, thể hiện niềm tin sâu sắc của đồng bào Dao vào sự giao hòa giữa con người với thiên nhiên. Không chỉ là ngày hội văn hóa tâm linh, lễ hội Kiêng gió còn là điểm hẹn của cộng đồng, nơi người dân các dân tộc cùng nhau gặp gỡ, vui chơi và lan tỏa tinh thần đoàn kết.
Nghệ nhân Nay Phai đang thử độ ngân khi chỉnh chiêng. (Ảnh: NX)

Gìn giữ di sản cồng chiêng từ đôi tay nghệ nhân

Giữa không gian văn hóa cồng chiêng Tây Nguyên - Di sản văn hóa phi vật thể của nhân loại, có những con người đặc biệt được giao trọng trách gìn giữ những thanh âm của đại ngàn. Nghệ nhân Nay Phai, người con của mảnh đất Gia Lai, với tài năng và tâm huyết, không chỉ lưu truyền âm thanh đặc trưng của cồng chiêng, mà còn thổi vào từng tiếng ngân vang, làm sống lại sức sống mãnh liệt của di sản vô giá này.

Nghệ nhân Lò Văn Biến đang thổi khèn bè – một trong những loại nhạc cụ truyền thống quan trọng trong đời sống văn hóa của đồng bào Thái.

Nghệ nhân Lò Văn Biến - Di sản Xòe Thái trường tồn

Nghệ nhân Lò Văn Biến, người được ví như "pho sử sống" của văn hóa dân tộc Thái, đã dành cả cuộc đời để gìn giữ và phát huy di sản văn hóa đặc sắc của dân tộc Thái, đặc biệt là điệu Xòe. Ông là một trong những người đầu tiên nghiên cứu và sưu tầm những điệu Xòe cổ, giúp chúng được công nhận là Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia vào năm 2015.
Trang phục không chỉ là váy áo – đó là cả một di sản văn hóa được thiếu nữ H’Mông nâng niu gìn giữ

Trang phục truyền thống dân tộc H’Mông - Di sản văn hóa mang đậm bản sắc dân tộc

Trong kho tàng văn hóa các dân tộc Việt Nam, trang phục truyền thống của đồng bào H’Mông là một trong những biểu tượng nổi bật thể hiện đậm nét bản sắc, đời sống và tâm hồn của cộng đồng. Với thiết kế độc đáo, màu sắc rực rỡ và hoa văn tinh xảo, trang phục dân tộc H’Mông không chỉ là lớp áo khoác ngoài, mà là tấm gương phản chiếu đời sống tinh thần của người H’Mông.
Biểu diễn trống paranưng trong một sự kiện văn hóa của đồng bào Chăm (Ảnh NX)

Tiếng trống, tiếng kèn kể chuyện văn hóa Chăm

Giữa không gian văn hóa đặc trưng của đồng bào Chăm ở Ninh Thuận và Bình Thuận, bộ ba nhạc cụ truyền thống gồm trống Paranưng, trống Ghi-năng và kèn Saranai không chỉ đơn thuần là phương tiện biểu diễn, mà còn là biểu tượng văn hóa gắn liền với đời sống tinh thần và tín ngưỡng cộng đồng.

Nghệ sĩ tỳ bà Diệu Thảo (giữa) và các học trò của mình. (Ảnh: NVCC)

Vũ Diệu Thảo phát hành album nhạc cách mạng với 54 bản độc tấu tỳ bà

Nhân kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền nam, thống nhất đất nước, nghệ sĩ tỳ bà Vũ Diệu Thảo đã ra mắt khán giả một dự án âm nhạc dân tộc độc đáo: Biểu diễn 54 bản độc tấu tỳ bà với các bài hát cách mạng, mang ý nghĩa tinh thần đại đoàn kết của dân tộc thông qua sự kết nối âm nhạc của 54 dân tộc anh em.

Sin Suối Hồ - Bản tình ca của hoa và những nụ cười

Sin Suối Hồ - Bản tình ca của hoa và những nụ cười

Giữa đại ngàn Tây Bắc, có một bản làng người Mông từng nghèo khó, từng vật lộn với những hủ tục lạc hậu, nay bừng sáng lên bởi hoa, bởi những nụ cười và niềm tin vào tương lai. Đó là Sin Suối Hồ - điểm du lịch cộng đồng nổi bật của Lai Châu, nơi hội tụ vẻ đẹp thiên nhiên, bản sắc Mông và hành trình đổi thay đầy cảm hứng.

Rực rỡ sắc màu Chôl Chnăm Thmây

Rực rỡ sắc màu Chôl Chnăm Thmây

Giữa những ngày tháng 4, khi lúa trên đồng vừa vào đòng, cây thốt nốt vươn cao như đón nắng hè, cũng là lúc đồng bào Kh’mer Nam Bộ hân hoan đón chào Tết Chôl Chnăm Thmây – Tết cổ truyền thiêng liêng và rực rỡ sắc màu. Không chỉ là dịp để tiễn đưa năm cũ, đón năm mới, đây còn là khoảng thời gian đặc biệt để con cháu sum vầy, báo hiếu, cầu an và gìn giữ những giá trị văn hóa tâm linh truyền thống.
Đánh yến - Nét đẹp văn hóa của người Lô Lô đen

Đánh yến - Nét đẹp văn hóa của người Lô Lô đen

Vào lễ hội tháng Giêng hay các dịp lễ, Tết, các bản làng người Lô Lô đen ở Cao Bằng lại rộn rã tiếng hát giao duyên và các trò chơi dân gian đặc sắc. Trong đó, “Đánh yến” không chỉ là thú vui giải trí mà còn mang ý nghĩa tín ngưỡng, gửi gắm mong muốn âm dương hòa hợp, mùa màng bội thu, cuộc sống may mắn.
Từ bao đời nay, cuộc sống của người Thái luôn gắn liền với những con sông, con suối. (Trong ảnh: Bà con thi bắt cá suối.)

Tái hiện đời sống gắn với sông suối của người Thái qua lễ hội Then Kin Pang

Người Thái ở Lai Châu chiếm gần 32% dân số toàn tỉnh. Từ bao đời nay, đời sống của bà con luôn gắn liền với các con sông, con suối. Sông, suối cung cấp nguồn nước sinh hoạt và phục vụ canh tác nông nghiệp. Sông, suối cũng cung cấp nguồn sinh thủy dồi dào, phát triển nghề chài lưới, đánh bắt thủy sản; lưu giữ một phần văn hóa trong đời sống sinh hoạt thường ngày của bà con.

Ma bùn tượng trưng cho người đã khuất.

[Ảnh] "Ma bùn" trong lễ bỏ mả của người Jrai ở Tây Nguyên

Tháng Ba là khoảng thời gian đẹp nhất trong năm ở Tây Nguyên, đây cũng là mùa lễ hội của miền đất đỏ cao nguyên huyền thoại. Trong lễ bỏ mả (hay còn gọi là lễ Pơ Thi) của dân tộc Gia Rai ở Tây Nguyên có một nghi thức linh thiêng được dân làng chờ đợi nhiều nhất, đó là hình thức hóa trang thành "ma bùn".
Một gia đình người Ê Đê ở buôn Kli A, phường Đạt Hiếu, thị xã Buôn Hồ lấy nước ở bến nước về sinh hoạt.

[Ảnh] Bến nước-mạch sống của người Ê Đê

Với người Ê Đê ở tỉnh Đắk Lắk, từ xa xưa, bến nước đầu nguồn luôn được xem là mạch sống của buôn làng. Ngày nay, dù cuộc sống đã có nhiều thay đổi lớn, ở nhiều buôn làng của người Ê Đê, người dân đã sử dụng giếng đào, giếng khoan hay đã có công trình cấp nước sinh hoạt tập trung, nhưng bà con vẫn duy trì bến nước, xem đây là một nét văn hóa độc đáo gìn giữ cho các thế hệ mai sau.
Tà Chải thu hút du khách với điệu xòe của người Tày

Tà Chải thu hút du khách với điệu xòe của người Tày

“Cao nguyên trắng” Bắc Hà (tỉnh Lào Cai) những năm gần đây đã trở thành điểm đến du lịch văn hóa, sinh thái hấp dẫn với du khách trong và ngoài nước. Nơi đây, du khách không chỉ được chiêm ngưỡng phong cảnh núi rừng hùng vĩ, mà còn được thưởng thức những nét văn hóa đậm đà bản sắc dân tộc, nổi bật như điệu xòe của đồng bào dân tộc Tày, ở xã Tà Chải.
Du lịch cộng đồng - cách bảo tồn văn hoá đặc sắc của bản Uva

Du lịch cộng đồng - cách bảo tồn văn hoá đặc sắc của bản Uva

Với lợi thế có suối khoáng nóng Uva, nhưng để níu chân du khách, bà con bản Uva, xã Noong Luống, huyện Điện Biên, tỉnh Điện Biên vẫn đang trên hành trình phát triển du lịch cộng đồng. Vì thế, show diễn thực cảnh “Huyền tích Uva” được kỳ vọng là sản phẩm thu hút khách du lịch tìm về bản làng lưu trữ gốc tích của người Thái cổ. Cách bảo tồn văn hóa của bản Uva, dù đi sau, nhưng lại có một cách làm du lịch cộng đồng sáng tạo, đặc sắc.
Giàng A Dạy và hành trình mang nông nghiệp xanh về bản

Giàng A Dạy và hành trình mang nông nghiệp xanh về bản

Hai bàn tay trắng, Giàng A Dạy – chàng sinh viên dân tộc Mông ở bản Rừng Thông, xã Mường Bon, huyện Mai Sơn, tỉnh Sơn La năn nỉ bố mẹ vay 27 triệu đồng từ ngân hàng để tìm cơ hội mở mang kiến thức tại Israel, học cách làm “nông nghiệp xanh”. Trước khi rời đi, nhìn lại mảnh đất quê hương khô cằn, thường xuyên gồng mình chống chọi với lũ quét và hạn hán, Dạy hứa với mình, phải mang được những kiến thức về nông nghiệp để phủ xanh quê hương đang bạc màu, trơ trọi sỏi đá.