Chiếc hộp gỗ

Bóng núi như tấm áo choàng đen thẫm phủ lên những mái nhà sàn cheo leo. Mối rừng ùa ra từng đám béo mẫm, trắng xóa. Chúng bay chán chê rồi đậu kín mặt đất, bãi cỏ, cành cây… Mối chưa kịp tản đi thì chuồn chuồn lại kéo về đàn đàn lũ lũ. Mất điện. Mưa xối xả. Gió điên cuồng gầm rú. Cây cối đổ gãy răng rắc.

Minh họa: NGUYỄN VÂN CHUNG
Minh họa: NGUYỄN VÂN CHUNG

*

Về vùng “thâm sơn cùng cốc” này dạy học đã 5 năm nhưng đây là lần đầu Hạ chứng kiến trận mưa kinh hoàng. Phía đầu khu nội trú giáo viên có ánh đèn pin loang loáng. Thầy Vinh hiệu trưởng khoác áo mưa, chân xỏ ủng đi qua từng phòng đập cửa:

- Các thầy cô cẩn thận. Đề phòng lũ quét!

Bỗng một tràng âm thanh “ùm ùm” như tiếng bom vang lên dữ dội từ trên đỉnh núi. Trong tích tắc, nước, đất đá cây cối ồ ồ tràn xuống. Xe cộ của các thầy cô ngập trong nước. Mọi người chạy ra ngoài. Trời tối thui. Gió như gã say rượu vớ được thứ gì hất tung lên trời thứ đó.

Dãy nhà nội trú của học sinh nằm sát chân núi, cách chỗ ở của giáo viên mấy bồn hoa ngũ sắc và những gốc săng lẻ cao vút. Dãy nhà cấp bốn khá kiên cố, rộng rãi, do một đoàn thiện nguyện dưới xuôi lên làm tặng trường Na Co cách đây 5 năm. Cũng năm đó Hạ nhận quyết định về Na Co giảng dạy.

Nước, đất đá trên núi vẫn ồ ạt đổ xuống. Ánh đèn pin loang loáng cắt xéo những sợi mưa.

- Các em đâu cả rồi. Dếnh, Na, Sểnh ơi…

Hạ hối hả gọi tên từng em. Nước lũ vàng sệt luồn qua bắp chân, ngập dần lên đầu gối… Trong ngôi nhà đang rung bần bật từng hồi, mấy bạn nhỏ ngồi co cụm với nhau trên những chiếc giường tầng. Hơn chục thầy cô già có trẻ có bì bõm lội trong dòng nước lũ lần lượt đưa từng em học sinh lên tầng hai của dãy phòng học. Ánh đèn pin yếu dần, có chiếc tắt lịm. Màn đêm đen ngòm. Tiếng nước chảy, tiếng mưa, tiếng gió rít từng cơn xéo xắt ghê rợn.

Trong ánh đèn pin nhợt nhạt. Hạ đưa mắt nhìn khắp một lượt số học trò lớp mình: Na, Sểnh, May, Pùa… Cô bỗng hoảng hốt:

- A Dếnh đâu rồi em ơi?

Các thầy cô ở phòng bên cạnh chạy sang:

- Sao thế cô Hạ?

- Em Lò A Dếnh, không thấy đâu cả các thầy cô ạ!

A Dếnh, cậu học trò có hoàn cảnh đặc biệt nhưng học giỏi nhất lớp 9B, em ấy ở đâu? Hay… lũ cuốn, hay bị vùi lấp ở đâu đó… Hạ suy nghĩ lẩn thẩn rồi cuống cuồng cùng các thầy cô mỗi người mỗi ngả tìm Dếnh. Nghe tin có một em học sinh mất tích, bộ đội biên phòng, công an xã cũng tham gia tìm kiếm suốt đêm nhưng vẫn không hề thấy bóng dáng

Lò A Dếnh.

*

Sáng ra. Trời vẫn căng nước. Dòng Nậm Nuôn sủi bọt, hậm hực trườn theo chân núi lở đổ xuống lòng sông cuồn cuộn từng lớp sóng đỏ đục. Hạ chống gậy mò mẫm từng bước theo những đoạn đường nứt toác. Trên các sườn núi là những ngôi nhà sàn xiêu vẹo ngả nghiêng, có nơi chỉ còn lại vài thanh cầu thang nằm chồng chéo bên cạnh những thân cây rừng bị tước làm đôi.

Bản Chon khá quen thuộc với Hạ. Mỗi thứ 7 hàng tuần cô đều chở Dếnh về với bố. Chiều chủ nhật, cô lại vào bản đón Dếnh ra trường. Đều đặn như thế từ những ngày Dếnh mới vào lớp 6. Mới đó mà đã hơn ba năm. Nhớ buổi học đầu tiên, khi cả lớp đã ổn định chỗ ngồi thì vẫn có một cậu bé đen nhẻm, mái tóc cụt lủn sém nắng đứng ngơ ngác dưới gốc săng lẻ. Thầy cô hỏi ở lớp nào thì trả lời ở lớp 6B cô Hạ chủ nhiệm. Nhưng bảo vào lớp vẫn không chịu vào. Đến khi Hạ ra, dỗ mãi cậu bé cũng chịu theo cô giáo chủ nhiệm vào lớp. Hết hai tiết học đầu tiên, cậu nhìn Hạ với ánh mắt e dè rồi ngập ngừng:

- Em… muốn bỏ học cô à!

- Cho cô biết lý do nào, Dếnh?

- Em đi làm nương thôi cô giáo à!

Không biết cô giáo Hạ đã nói với Dếnh những gì, an ủi em ra sao mà từ hôm đó Dếnh không đòi nghỉ học nữa. Sáng sáng Dếnh cùng các bạn ùa ra từ dãy nhà nội trú, mang cặp lên lớp đều đặn.

*

Năm Dếnh lên 10 tuổi. Mẹ Dếnh đi chợ thế là đi luôn không trở về nhà nữa. Bố con Dếnh chờ mẹ một mùa lúa nương, hai mùa lúa nương… mà mẹ vẫn bặt tăm bặt tích. Dếnh nhớ mẹ khóc sưng hai con mắt, thương mẹ đến nỗi người quắt queo như củ khoai lang phơi nắng. Có nhiều đêm Dếnh mơ thấy mẹ về ngồi bên bếp lửa, đôi mắt nhìn Dếnh vừa trìu mến yêu thương vừa thăm thẳm buồn. Dếnh rúc vào ngực mẹ. Mẹ bảo, mẹ đi xa lắm rồi, tận bên kia ngọn núi nơi có cái hàng rào thép gai nhọn hoắt như hàm răng thú rừng. Kẻ xấu bán mẹ sang bên ấy, muốn về cũng khó lắm…

Còn ông Sìn bố Dếnh thì như con ngựa mất cương, như con trâu mộng mất cái dây xỏ mũi. Ông Sìn đâm lười nhác không chịu làm nương làm rẫy nữa. Lúc ngấm hơi men, ông lôi cái váy thổ cẩm của vợ ra mân mê từng đường thêu rồi khóc tu tu: “Ôi, con vợ đẹp như bông hoa rừng của tao. Mày bỏ tao, bỏ thằng Dếnh đi theo chồng mới à. Tao hận mày, vợ à…”. Mỗi lần khóc than, ông Sìn lại ngửa cổ uống ừng ực từng bát rượu. Cổ họng ông phồng rộp, đỏ vằn máu. Dếnh ôm lấy bố:

- Bố à, không phải mẹ đi lấy chồng mới mà. Các chú biên phòng nói mẹ bị kẻ xấu lừa bán sang biên giới mà…

Nhưng ông Sìn không chịu nghe, không chịu hiểu. Càng ngày ngọn lửa nghi kỵ càng cháy rừng rực, thiêu đốt trong ruột gan ông. Con người ông thành ra tàn tạ, bê bết.

Thế rồi có bao nhiêu trâu bò lợn gà dưới sàn, ông Sìn đều đưa đi bán để lấy tiền uống rượu đánh bạc. Bán hết mấy con gia súc gia cầm, ông bán cả đồ đạc trong nhà. Chỉ còn cái hộp gỗ sa mu, Dếnh đã giấu kín nên ông lục lọi tối ngày vẫn không thấy.

Hè năm ấy, cô giáo Hạ đến nhà thuyết phục ông Sìn cho Dếnh đi học cấp 2 để mai sau thêm cái chữ, thêm cái khôn. Ông cầm bát rượu uống dở khua khua vào khoảng trống trước mặt:

- Ây dà, tao không nghe lời cô giáo đâu. Thằng Dếnh phải ở nhà, đi rừng, đi làm nương nuôi tao chứ!

Cô giáo thủ thỉ bảo rằng, Dếnh đi học không mất tiền lại được ăn uống đầy đủ, có chỗ ngủ ấm tại trường. Thế là ông Sìn xuôi tai.

*

Bỗng phựt một tiếng. Hạ dẫm phải một vật nhọn như mũi dao. Cô nén đau, khập khiễng lội qua đoạn đường nhão choẹt toàn bùn lầy trộn đá núi. Lúc này cô chỉ nghĩ Dếnh còn sống. Ý nghĩ ấy bừng lên như một ngôi sao băng xẹt ngang bầu trời tối đen, thắp sáng niềm hy vọng càng lúc càng lớn dần.

- Dếnh ơi. Dếnh…

Hạ dừng chân bên bụi dẻ xơ xác. Mấy cây đào đá bị gió quật gãy ngang thân, đổ sát mặt nước lũ đỏ ngầu. Ngôi nhà sàn xiêu vẹo, những viên ngói mốc rêu bị tùa lại vỡ nát nhăn nhúm. Nước mưa tồ tồ trút qua lỗ hổng. Mấy chiếc gùi, vài cái chõ xôi lăn lóc ướt rượt giữa sàn.

- Dếnh ơi! Em có trong đó không - Hạ vừa trèo lên nhà vừa gọi. Chiếc áo mưa ngoắc vào một cái đinh. Cả cái cầu thang rung lên bần bật làm cô suýt ngã. Gọi đến lần thứ ba vẫn không có tiếng trả lời. Hạ sốt ruột nhìn khắp lượt thì tá hỏa nhận ra Dếnh đang nằm úp sấp ngay cửa căn buồng duy nhất của ngôi nhà. Tay phải vẫn ôm khư khư chiếc hộp bằng gỗ sa mu đen bóng.

*

Chập choạng tối qua khi trời chuyển bão, Dếnh trốn ra khỏi trường, chạy bộ một mạch gần mười cây số về nhà. Khi đó, ông Sìn vẫn say khướt bên ché rượu. Dếnh xốc bố dậy, đưa bố di dời sang hội trường xã cùng bà con. Rồi quay về lấy cái hộp gỗ, định sẽ trở lại trường ngay nhưng không kịp. Cơn bão bất ngờ hất tung mái nhà, mấy viên ngói rơi trúng đầu Dếnh. Bị choáng, Dếnh ngất xỉu không biết gì nữa.

Dếnh tỉnh lại trong trạm xá với mấy mũi khâu trên đầu. Ngồi cạnh em là cô giáo Hạ, tay cầm chiếc hộp, chân quấn băng trắng xóa. Nhìn cô, Dếnh rơm rớm nước mắt, biết cô đã lo lắng, đã vất vả vì mình đến nhường nào.

- Cô ơi, em xin lỗi cô…

- Mọi chuyện đã qua rồi! Tìm được Dếnh cô vui lắm. Giờ cho cô xem trong chiếc hộp có gì nào - Giọng Hạ êm êm như tiếng lá rừng ru đưa gọi nắng.

Dếnh mở chiếc hộp. Một chiếc khăn piêu rực rỡ như mầu của hàng ngàn đóa hoa. Mùi chàm thơm thơm, mùi vải bông nồng nã với những họa tiết sống động, những chùm cút piêu mềm mượt.

- Đây là chiếc khăn piêu, kỷ vật của mẹ em. Khi nào nhớ mẹ em lại lấy khăn ra ngắm. Còn đây là… cô còn nhớ không? - Vừa nói Dếnh vừa lấy ra cuốn sách xinh xắn bìa xanh, đây là cuốn “Quà tặng cuộc sống” cô tặng hồi em chuẩn bị vào lớp 6 ấy…

Hạ nghẹn ngào, nắm chặt đôi tay run run của Dếnh. Thì ra Dếnh sợ cái hộp đựng hai món đồ quý này bị lũ cuốn trôi mà trốn về trong đêm để giữ gìn bảo vệ nó.

Mới sớm nay, trước buổi học đầu tiên sau cơn bão, dù nhiều chỗ trong sân trường vẫn chồng chất những cành cây gãy hay dạt về, còn bê bết bùn, ngoài cổng trường đất đá vẫn lổn nhổn. Bộ đội biên phòng lại đến giúp nhà trường dọn dẹp. Trong tiếng nói gọi lao xao những vạt nắng, ai đó kể chuyện công an, bộ đội mới phá được một đường dây buôn bán phụ nữ qua biên giới, đưa được nhiều chị em về. Có cả người ở xã ta đấy… Ngơi tay ngước lên, Hạ mải mê nhìn Dếnh cùng các bạn vừa tíu tít đến cửa lớp. Ánh nắng lấp lóa xuyên qua bóng cây từ trên đỉnh núi, đậu lên tóc lên vai các em nhỏ. Có một niềm hạnh phúc giản đơn êm ả trào dâng trong lòng cô, bỗng dưng cô mỉm cười. Nụ cười dịu dàng như đóa tam giác mạch nở sớm trên những triền núi xanh.

Có thể bạn quan tâm

Đôn Ki-hô-tê, cát và đêm

Dãy nhà san sát, lởm chởm bên mép nước. Lòng sông mở ra rộng thênh thang, phẳng lặng đến mức tưởng như có thể bước qua mà không ướt chân. Sông Hồng luôn biết cách khởi đầu theo một kiểu khác, không còi xe, không những đoàn thuyền ngược xuôi, chỉ còn thứ im lặng lơ lửng như cơn ngủ chuẩn bị vào giấc.

Bữa cơm mùa gặt.

Nhớ cơm mới ngày mùa

Những chiều nắng rựng lên vài cơn the thắt. Ba ngồi chỗ hiên tay đong đưa ca nước chè, ngó lên phía cây cam trước sân.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Chạy trước tử thần

Cần gạt nước đã ở mức độ làm việc tối đa mà không xua được nước mưa ào ạt tuôn lên mặt kính.

Ayun Pa ngày lũ

Là nước. Nhưng lũ về khiến bờ sông tan hoang, bãi bờ rách nát. Nhưng nước về, cỏ cây quên đi ngày nắng hạn, cần mẫn vá víu đôi bờ. Ngày tôi đến Ayun Pa (Gia Lai), thị xã nhỏ bên dòng sông Ba, một vùng chuyển tiếp giữa Tây Nguyên và duyên hải, chênh vênh bên những khô cằn.

Ảnh: SONG ANH

Một thời... áo vá

Những cơn gió se se đã gõ cửa hiên nhà, nhắc tôi rằng phải soạn sửa tủ áo quần cho con. Tôi lôi từng chồng áo len, áo khoác dày ra gấp gọn, xếp thành hàng ngay ngắn.

Chợ đêm sinh viên ở làng đại học. Ảnh: VNE

Quán lẩu “ký ức”

20 năm về trước, ở “Làng đại học Thủ Đức” có một quán lẩu mà đám sinh viên nghèo luôn thuộc nằm lòng. Quán bình dân, bán đúng hai món lẩu giá rẻ với đa phần khách là sinh viên, gọi món thì ít, xin thêm thì nhiều.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Kệ sách ở đảo X

Trong túi xách ra đảo X đợt đó của ông giáo chỉ có ba bộ đồ thay đổi, còn lại là sách.

Họ đi xin nhưng chẳng lấy cho mình

Họ đi xin nhưng chẳng lấy cho mình

Hà Nội một ngày mưa bão, tôi nhận điện thoại từ Mỹ Anh - một người bạn học, “trên Ngọc Chiến họ alo, muốn xin cái nhà ăn cho các cháu. Anh đi thực địa được không?”. Ngọc Chiến, là một xã của huyện Mường La, Sơn La trước đây, nằm giữa núi rừng Hoàng Liên, giáp ranh với Mù Cang Chải (Yên Bái).

Ảnh: HẢI ANH

Thả một hòn đá xuống dòng sông

Cửa sổ nhà tôi mở góc nhìn ra một góc phố đông đúc, nhộn nhịp. Ngày ngày, nhìn dòng xe chen chúc như những đàn kiến hối hả chạy trốn trước cơn mưa, tôi tự hỏi: Ngoài kia mọi người vội vàng như thế, nếu mình sống chậm lại, liệu có bị bỏ rơi ở phía sau?

Minh họa: NGUYỄN MINH

Bến lang thang

Cuối chiều, xe dạt về vùng ven thành phố, Quan ôm chiếc võng vào rừng tràm, cột nó lên thả mình lắc lư, hát vài câu rồi ngủ vùi lúc nào không biết. Khi bị đánh thức bởi người đàn ông da ngăm đen, tay lăm lăm máy cưa, chân đi giày dân quân bó chắc quần vải anh mới chợt tỉnh.

Thu chạm miền biên viễn

Đó là miền đất thẳm sâu thương nhớ, với những ai từng ở nơi này, đã đi quá xa bây giờ trở lại.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Những cơn mưa đi lạc

Là khi đang nắng rang trời! Miền trung mùa nắng như chảo dầu sôi có thể tráng được trứng, ấy vậy nói mưa là mưa, như không! Lam đứng ngoài ban-công ngửa tay hứng mưa vừa nghe Thủy nói một câu nghe hờn:

Ảnh: HẢI ANH

Trong mỗi chúng ta có mùa lau trắng

Cơn mưa cuối cùng vừa dứt, dòng sông lại mở lòng ra với trời, với đất. Con nước thôi cuộn mình, chỉ còn khoảng lặng mênh mang, nơi lau trắng bắt đầu thức dậy. Lau trải dài dọc hai bờ, bay bay theo làn gió. Mỗi lần thấy lau nở, lòng tôi lại rưng rưng vừa bình yên, vừa nao nao, gặp lại chính mình của những năm tháng cũ.

Ảnh: SONG ANH

Vòng tay trong mưa

Bà từng ôm đứa cháu nhỏ trong một cơn mưa, không phải để che roi mà như muốn che cả bầu trời cho một mầm non vừa nhú.

Ảnh: SONG ANH

Chiếc xe cổ tích

Tôi lại ngồi tỉ mẩn lau lại từng cái nan hoa, vành bánh chiếc xe đạp như lau đi lớp bụi thời gian bám vào ký ức mà chiếc xe ấy đã gắn bó với gia đình tôi tròn nửa thế kỷ.

Minh họa: NGUYỄN NGHĨA CƯƠNG

Về cùng suối Nhớ

Mây vẫn ầng ậc nước, trên dãy núi xa xa, Thái cảm giác cái âm u vẫn chưa tan biến, dẫu mưa lũ đã đi qua năm ngày.

Quán sinh viên. Ảnh: NAM ANH

Quán U Phong

Tầng 2 của phòng đào tạo Phân viện Báo chí và Tuyên truyền hôm ấy chật kín sinh viên. Đó là hôm nhà trường bắt đầu trả bằng tốt nghiệp cho lứa sinh viên năm cuối. Hai cái cầu thang ở hai đầu hiên lố nhố kẻ đứng, người ngồi.

Trình diễn hát hố tại một sự kiện văn hóa. Ảnh: LÊ MINH

Tiếng hát hố còn vang trong gió

Khi trong lòng còn giữ được một khoảng trong trẻo để quay về, người ta sẽ bớt lạc bước giữa những chênh vênh của đời sống.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Nghĩa anh em

Ông Nhân thảng thốt gọi “Thiện!” rồi ngồi sụp xuống ôm ông Thiện chặt cứng. “Thiện ơi… anh tìm em cực khổ quá… Có việc gì thì anh em nương tựa nhau chứ sao đi ăn nhờ ở đậu vậy em ơi?”. Mọi người trong khu xưởng mộc Bồ Đề đồng loạt ngừng tay.

Bới cát tìm dã tràng. Ảnh: SONG ANH

Còn trong nỗi nhớ

Làng quê tôi độc canh cây lúa. Một đời bùn đất, người dân quê tôi xưa vẫn nghèo như rơm rạ, bữa ăn lấy các loại mắm làm đầu. Nhưng tôi nhớ, làng tôi cũng có những người cả đời không mấy khi phải lội xuống bùn. Đó là những người làm nghề câu cáy hôi, trong đó có bác dâu tôi.

Ảnh: HẢI ANH

Bánh lá quà quê

Sau nhiều năm đi chợ, tôi dần hình thành cho mình một thói quen. Hễ là đồ ăn, thực phẩm gì không nhất thiết phải lưu trữ lâu quá, tôi sẽ mua những thức bánh lá, quà quê ở cái chợ ngách gần nhà.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Giông chiều

Đàn mối từ đâu túa ra, bay vòng trên đầu rồi lao thẳng vô người Vy. Cảm giác sợ hãi dấy lên đột ngột rồi tan biến.

Ảnh: SONG ANH

Người mẹ nuôi lao công

Cánh cửa tối mầu của căn chung cư cũ khẽ kêu cót két. “Đây là mẹ nuôi của bố”... Nó chỉ kịp nghe loáng thoáng như vậy khi lọt vào vòng tay chặt đến nghẹt thở cùng với những âm thanh lạ lẫm của một thứ ngôn ngữ kỳ lạ.

Ảnh: ANH QUÂN

Chiếc đèn ông sao mùi tre ngâm

Trung thu bây giờ đã khác nhiều. Phố xá rực rỡ ánh đèn điện, lồng đèn chạy pin sáng nhấp nháy, tiếng nhạc phát ra vui nhộn. Trẻ con giờ cầm đèn đi rước cũng chẳng lo tắt nến giữa đường. Nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy ánh sáng ấy, lòng tôi lại dấy lên một nỗi bồi hồi khó tả…

Minh họa: NGUYỄN MINH

Những tờ báo, những bước chân

Thỉnh thoảng Son chán ghét bản thân khủng khiếp. Nhất là lúc đang ướm thử đôi giày cao gót mầu bạc đính đá lấp lánh trong cửa tiệm sáng choang.

Kancha trong một chuyến bay dù lượn.

Hai người bạn ở Nepal

“Swayambhunath, mặt trời, đẹp”, Sumi nói vài từ tiếng Anh cơ bản, xoay camera điện thoại về phía ánh mặt trời trên đỉnh tháp. Thời gian đầu, Sumi vẫn hay đều đặn gọi video call cho chúng tôi, khoe mỗi khoảnh khắc như thế.

Ảnh: SONG ANH

Thương từ bánh khoái

Tháng Tám, hạt lúa nương giã xong cho ra những vốc gạo nâu đỏ còn nguyên vị ngọt thơm hương sắc núi rừng.