Chạy trước tử thần

Cần gạt nước đã ở mức độ làm việc tối đa mà không xua được nước mưa ào ạt tuôn lên mặt kính.

Minh họa: NGUYỄN MINH
Minh họa: NGUYỄN MINH

Mắt Cường căng ra, tay bám chặt vô lăng, cố rướn nhìn qua bóng nước loa lóa để định hình rõ đường đi. Cây lá bên đường bị lốc quăng quật, xô đổ ngả nghiêng. Tiếng mưa, tiếng gió rít liên hồi, át hết mọi âm thanh khác trên phố. Lúc bão to thế này thì người người, nhà nhà đóng chặt cửa, chắc chỉ còn tiếng còi xe cấp cứu mới dám kêu thi, thách thức với ông trời. Mà còi xe kêu được thì đương nhiên phải có người bấm chứ. Đấy, chính những tay lái như Cường đang thách thức ông trời chứ ai.

Chẳng muốn ra ngoài đường lúc sấm rền chớp giật, Cường phải thực thi nhiệm vụ, công việc của mình. Làm gì còn thời gian mà suy nghĩ, cũng không còn thời gian để sợ. Chỉ biết thật nhanh, nhanh hết sức có thể. Nhanh chậm ít phút có thể quyết định tính mạng của con người. Thời gian này chắc bão mới chớm nhử, chưa vào tâm điểm thật sự. Cả cơ quan đã tăng tốc phòng chống bão mấy ngày rồi. Cô con gái của bà cụ xuýt xoa, cố chòi mặt qua ô cửa hở của vách ngăn hai gian xe cứu thương, nói thật to như thể sợ không Cường nghe thấy lời động viên: “Anh cố lên anh ơi, gắng giúp em đi con đường nào nhanh nhất, bà đau quá, có lẽ bà sắp không chịu được!”.

Cường lia nhanh qua gương chiếu hậu, rồi tiếp tục hướng ánh nhìn chăm chăm về phía trước, chẳng nói chẳng rằng. Đúng là đàn bà, lái xe cấp cứu thì chả phải nhanh hết sức. Cường đã chở không biết bao nhiêu ca trong tình trạng nguy kịch. Anh chưa bao giờ lơ là hay thiếu trách nhiệm. Anh còn nhớ như in từng trường hợp bệnh nhân được mình chở đến viện như thế nào. Có cậu bé tai nạn người uỗn ặt ra, máu mê be bét, dù đã được cầm máu, sơ cứu nhưng lên xe anh, đôi tay vẫn giật giật. Có ông già thở hồng hộc, xong ngất lịm trên xe, mặt mũi tím tái, vừa di chuyển đội cứu hộ vừa phải ép tim… Tiếng còi xe của Cường cứ thế hú lên thao thiết không biết bao nhiêu lần như lòng anh giục giã chính mình khi cầm lái. Điều đó, chắc chỉ người nắm vô lăng trên chiếc xe phải “chạy trước tử thần”, không kể đêm ngày, nắng mưa mới hiểu.

“Kít!”, xe bỗng dừng đột ngột. Dù không nhìn nhưng Cường biết đồ đạc phía sau hơi lung liêng, chợt cảm thấy áy náy với bà cụ nằm trên xe, chỉ vì vật cản bất ngờ xuất hiện phía trước nên anh đành phanh gấp gáp.

“Tiên sư, bão gì mà ngang tàng thế!”. Miệng vừa lầm rầm, tay vừa gồng lên, quăng cành cây lên vỉa hè. Mặt mũi Cường nhèm nhẹp nước, mắt vằn đỏ. Dọn đường xong xuôi, nhanh chóng vào xe, đóng sầm cửa thì tiếng bà lão rên rỉ lại càng khiến anh nóng lòng hơn. Dù nhân viên y tế đã an ủi, động viên nhưng chẳng thể nguôi ngoai vết thương đang bào thân thể bà cụ. Cường cố nén mình lại, bình tĩnh để tính kỹ, chọn lối nào về bệnh viện nhanh nhất mà không ngập.

Bà cụ nằm trên xe cấp cứu gần 80 tuổi. Trong lúc chuyển bà lên xe cứu thương thì Cường được biết bà vừa ngã ở sân do leo lên thang để với cất mấy cái chậu cây trước khi bão ập đến. Bà tầm tuổi mẹ anh, có vẻ tuổi già, lẩm cẩm, giông giống nhau, chả chịu ngồi yên theo lời dặn của con cháu. Sơ sẩy té ngã ngay, mà ở cái tuổi này là chết dở. Nghe tiếng rên rỉ, đau đớn thế, chắc bà bị gãy xương rồi. Nhập viện, đưa bà đi chụp phim mới rõ mức độ nặng nhẹ. Bà cụ lại làm Cường chạnh lòng, nhớ tới mẹ.

Hồi bé, Cường sợ bệnh viện lắm. Hễ chẳng may bị đến trạm xá xã để tiêm thôi, Cường cũng lo lắng tìm cách lui thoát. Mẹ anh luôn biết cách nịnh nọt, vỗ về để cho mũi kim đâm phập vào thịt thằng con trai mới thôi. Mẹ nuôi dạy, chăm bẵm anh từng chút một, vậy mà lớn lên chưa làm được việc gì cho mẹ tự hào. Trước khi vào đội cứu hộ, chạy xe hàng tự do, anh đã phá phách không ít tài sản của gia đình. Những đêm chở hàng ra các bến, bãi đợi, thừa thãi chân tay, lại bị dụ dỗ, lôi kéo nên anh sa vào cờ bạc. Anh như con nghiện lún sâu vào cờ bạc, đầu óc mụ mị, quên hết cả gia đình, vợ con. Đến mức, ngôi nhà bị bán sạch sành sanh, chẳng còn gì đáng giá. Thỉnh thoảng nghĩ lại chuyện mình đã gây ra, anh cảm thấy tội lỗi và rùng mình sợ hãi. May mà mẹ luôn ân cần, vợ vẫn bao dung tha thứ…

“Sắp đến bệnh viện chưa anh ơi? Nghe chừng bão ngày một mạnh lên, anh cố gắng anh nhé!”.

Con gái bà cụ lại với về trước, động viên Cường. Mọi người ngồi phía sau, chắc biết được lái xe trong tình trạng mưa gió ào ạt thế này khó khăn tới mức nào.

Dù luôn thể hiện là một nhân viên cứu hộ chắc tay lái, đúng giờ giấc, chăm chỉ, có trách nhiệm, nhưng đã mấy lần, Cường bị đội trưởng khiển trách vì nét mặt không mấy thân thiện. Lần này tuy vẫn không cười, anh đã trả lời:

“Đến cổng bệnh viện đây rồi chị, chuẩn bị đưa bà xuống thôi!”.

Như bao lần khác, dừng xe là Cường lao ngay xuống, mở cánh cửa xe, nhanh nhẹn cùng đội nhân viên áo trắng đưa bệnh nhân ra. Bà cụ thở hổn hển, vẫn rên rỉ vì đau. Thông thường anh chỉ chở bệnh nhân đến cửa, hỗ trợ đưa xuống xe là xong nhiệm vụ, nhưng vì nay phòng cấp cứu đông bệnh nhân, đoán định hai nhân viên đỡ bà có vẻ chưa ổn. Mưa gió đang phầm phập. Chị con gái thì cứ cuống quýt bên cạnh. Cường liền di chuyển xe đẩy vào tận giường bệnh, cẩn trọng chuyển bệnh nhân từ xe đẩy sang giường. Anh còn quay lại bê luôn đồ đạc giúp cô con gái, sau đó, lấy khăn trên xe cứu thương, lau cẩn thận từng vết ướt rây ra thành giường…

Trước khi Cường đi ra khỏi phòng bệnh, bên tai nghe rõ lời cảm ơn của con gái bà cụ. Những ca cấp cứu đều gấp gáp, nỗi lo lắng bao trùm các gương mặt nên quả thật, nhận một lời cảm ơn rất hiếm hoi. Dù vừa bợt bạt với mưa gió để đưa được bà cụ đến bệnh viện, lòng Cường bỗng được hồi sinh và đang nhen lên niềm vui. Anh muốn nở nụ cười.

Điện thoại của Cường kêu. Lại một ca tiếp theo vẫy gọi anh lên đường.

*

“Chúc mừng giai nhé, tháng này tha hồ khao chị em!”.

Chị Hiền, trưởng phòng Tổ chức cán bộ lướt qua chỗ Cường ngồi ăn, vỗ vai anh hồ hởi. Đang gặm bánh mì ngấu nghiến mà anh sững người, thấy cái gì sai sai. Hay chị nói ai? Ngó nghiêng chung quanh thì chỉ có mỗi anh đang ngồi ở

căng-tin, mà rõ là chị Hiền vỗ vai anh. Tò mò nên anh bật ngay dậy, với hỏi:

“Chị bảo em à? Lý do gì hả chị?”.

“Thì bệnh nhân sau ra viện viết thư cảm ơn đội ngũ cấp cứu của bệnh viện, người ta nhấn mạnh, đặc biệt cảm ơn người chiến sĩ thầm lặng, lái xe cứu thương của bệnh viện Nguyễn Văn Cường. Tháng này ít nhất cũng được thưởng đôi, ba củ là ít”.

“Ôi chị nói thật hả?”.

“Ơ hay, tôi tưởng cậu biết rồi. Tôi đã nói với Lan phải chuyển tiếp nội dung thư của bệnh nhân cho cậu và đăng lên trang của bệnh viện ngay để biểu dương rồi mà. Bệnh viện cũng tuyên dương đội cứu hộ tích cực trong những ngày bão lớn nữa”.

Cường đỏ bừng mặt, gãi tai:

“Vâng, vui sướng quá chị ơi! Mà… chắc tại Lan bận chưa gửi thôi. Em cảm ơn chị nhé!”.

Chị Hiền lại vỗ vai anh cái nữa khích lệ:

“Ừ, trong cuộc giao ban bệnh viện, nhất định sẽ nhắc lại, cậu yên tâm nhé, chắc chắn là mấy củ đấy!”.

Nhìn bóng dáng người chị khuất sau cánh cửa cùng nụ cười tươi, mà Cường vẫn chộn rộn, vui vui. Việc được khen ngợi với anh thật sự là cái gì quá đặc biệt.

Anh khe khẽ mở cửa phòng, cố tỏ ra bình thản trở về góc phòng nghỉ ngơi của mình. Tự thấy bản thân thật buồn cười, muốn mở cái lá thư bệnh nhân khen ngợi thôi mà lòng ngượng ngùng, cuống quýt. Ba anh em trong đội đang ngồi ở bàn, hý hoáy ghi chép giấy tờ chắc không để ý vẻ mặt của Cường. Xem nào, trang Facebook của bệnh viện đây rồi, Cường nín lặng rà rà nội dung. Mắt mở to vì ngạc nhiên, từng dòng chữ ập vào mắt khiến quả tim trong lồng ngực đập rộn ràng như đọc thư của người yêu. Ai dám tin, người nhà bệnh nhân lại viết thư dài quá nửa là lời cảm ơn người cầm vô lăng bình thường như Cường. Chính là ca chở bà cụ hôm mưa bão. Người nhà đang khen anh hết lời, cả biệt danh dành cho anh nữa, người hùng dám thách thức, chạy trước tử thần. Cường cảm động muốn rơi nước mắt. Các ca bệnh do anh tiếp nhận, chở về bệnh viện gần như toàn ca rất rất nặng, có người gào khóc trong đêm, có người chưa đến bệnh viện đã tử vong. Bao nhiêu trạng thái khó mà giãi bày trong mỗi lần làm nhiệm vụ. Nhưng dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, anh đều cố gắng hết sức vì bánh lái liên quan đến tính mạng con người. Chỉ cái việc viết thư cảm ơn người lái xe đưa họ đến bệnh viện như này đúng là lần đầu anh được biết. Và anh, là người hùng trong lá thư. Tự dưng, Cường thấy yêu và tự hào công việc chạy trước tử thần của mình quá.

“Buổi nay được nghỉ mà Cường? Chưa về à?” - Người anh trong đội bỗng cất tiếng hỏi.

“Vâng, em về giờ đây, em qua phòng để lấy túi thôi. Các anh em ở lại làm việc vui vẻ nhé!”.

Cường huýt sáo mỉm cười, xách ba-lô bước ra cửa. Mọi người ngẩng lên nhìn anh, ngạc nhiên. Còn anh tiếp tục miên man nghĩ, khi về đến nhà, anh sẽ mở lá thư này cho mẹ xem, chắc hẳn, mẹ anh sẽ tự hào về con trai mình. Và cuối tháng, phần thưởng của anh đương nhiên thuộc về vợ.

Có thể bạn quan tâm

Đôn Ki-hô-tê, cát và đêm

Dãy nhà san sát, lởm chởm bên mép nước. Lòng sông mở ra rộng thênh thang, phẳng lặng đến mức tưởng như có thể bước qua mà không ướt chân. Sông Hồng luôn biết cách khởi đầu theo một kiểu khác, không còi xe, không những đoàn thuyền ngược xuôi, chỉ còn thứ im lặng lơ lửng như cơn ngủ chuẩn bị vào giấc.

Bữa cơm mùa gặt.

Nhớ cơm mới ngày mùa

Những chiều nắng rựng lên vài cơn the thắt. Ba ngồi chỗ hiên tay đong đưa ca nước chè, ngó lên phía cây cam trước sân.

Ayun Pa ngày lũ

Là nước. Nhưng lũ về khiến bờ sông tan hoang, bãi bờ rách nát. Nhưng nước về, cỏ cây quên đi ngày nắng hạn, cần mẫn vá víu đôi bờ. Ngày tôi đến Ayun Pa (Gia Lai), thị xã nhỏ bên dòng sông Ba, một vùng chuyển tiếp giữa Tây Nguyên và duyên hải, chênh vênh bên những khô cằn.

Ảnh: SONG ANH

Một thời... áo vá

Những cơn gió se se đã gõ cửa hiên nhà, nhắc tôi rằng phải soạn sửa tủ áo quần cho con. Tôi lôi từng chồng áo len, áo khoác dày ra gấp gọn, xếp thành hàng ngay ngắn.

Minh họa: NGUYỄN VÂN CHUNG

Chiếc hộp gỗ

Bóng núi như tấm áo choàng đen thẫm phủ lên những mái nhà sàn cheo leo. Mối rừng ùa ra từng đám béo mẫm, trắng xóa. Chúng bay chán chê rồi đậu kín mặt đất, bãi cỏ, cành cây… Mối chưa kịp tản đi thì chuồn chuồn lại kéo về đàn đàn lũ lũ. Mất điện. Mưa xối xả. Gió điên cuồng gầm rú. Cây cối đổ gãy răng rắc.

Chợ đêm sinh viên ở làng đại học. Ảnh: VNE

Quán lẩu “ký ức”

20 năm về trước, ở “Làng đại học Thủ Đức” có một quán lẩu mà đám sinh viên nghèo luôn thuộc nằm lòng. Quán bình dân, bán đúng hai món lẩu giá rẻ với đa phần khách là sinh viên, gọi món thì ít, xin thêm thì nhiều.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Kệ sách ở đảo X

Trong túi xách ra đảo X đợt đó của ông giáo chỉ có ba bộ đồ thay đổi, còn lại là sách.

Họ đi xin nhưng chẳng lấy cho mình

Họ đi xin nhưng chẳng lấy cho mình

Hà Nội một ngày mưa bão, tôi nhận điện thoại từ Mỹ Anh - một người bạn học, “trên Ngọc Chiến họ alo, muốn xin cái nhà ăn cho các cháu. Anh đi thực địa được không?”. Ngọc Chiến, là một xã của huyện Mường La, Sơn La trước đây, nằm giữa núi rừng Hoàng Liên, giáp ranh với Mù Cang Chải (Yên Bái).

Ảnh: HẢI ANH

Thả một hòn đá xuống dòng sông

Cửa sổ nhà tôi mở góc nhìn ra một góc phố đông đúc, nhộn nhịp. Ngày ngày, nhìn dòng xe chen chúc như những đàn kiến hối hả chạy trốn trước cơn mưa, tôi tự hỏi: Ngoài kia mọi người vội vàng như thế, nếu mình sống chậm lại, liệu có bị bỏ rơi ở phía sau?

Minh họa: NGUYỄN MINH

Bến lang thang

Cuối chiều, xe dạt về vùng ven thành phố, Quan ôm chiếc võng vào rừng tràm, cột nó lên thả mình lắc lư, hát vài câu rồi ngủ vùi lúc nào không biết. Khi bị đánh thức bởi người đàn ông da ngăm đen, tay lăm lăm máy cưa, chân đi giày dân quân bó chắc quần vải anh mới chợt tỉnh.

Thu chạm miền biên viễn

Đó là miền đất thẳm sâu thương nhớ, với những ai từng ở nơi này, đã đi quá xa bây giờ trở lại.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Những cơn mưa đi lạc

Là khi đang nắng rang trời! Miền trung mùa nắng như chảo dầu sôi có thể tráng được trứng, ấy vậy nói mưa là mưa, như không! Lam đứng ngoài ban-công ngửa tay hứng mưa vừa nghe Thủy nói một câu nghe hờn:

Ảnh: HẢI ANH

Trong mỗi chúng ta có mùa lau trắng

Cơn mưa cuối cùng vừa dứt, dòng sông lại mở lòng ra với trời, với đất. Con nước thôi cuộn mình, chỉ còn khoảng lặng mênh mang, nơi lau trắng bắt đầu thức dậy. Lau trải dài dọc hai bờ, bay bay theo làn gió. Mỗi lần thấy lau nở, lòng tôi lại rưng rưng vừa bình yên, vừa nao nao, gặp lại chính mình của những năm tháng cũ.

Ảnh: SONG ANH

Vòng tay trong mưa

Bà từng ôm đứa cháu nhỏ trong một cơn mưa, không phải để che roi mà như muốn che cả bầu trời cho một mầm non vừa nhú.

Ảnh: SONG ANH

Chiếc xe cổ tích

Tôi lại ngồi tỉ mẩn lau lại từng cái nan hoa, vành bánh chiếc xe đạp như lau đi lớp bụi thời gian bám vào ký ức mà chiếc xe ấy đã gắn bó với gia đình tôi tròn nửa thế kỷ.

Minh họa: NGUYỄN NGHĨA CƯƠNG

Về cùng suối Nhớ

Mây vẫn ầng ậc nước, trên dãy núi xa xa, Thái cảm giác cái âm u vẫn chưa tan biến, dẫu mưa lũ đã đi qua năm ngày.

Quán sinh viên. Ảnh: NAM ANH

Quán U Phong

Tầng 2 của phòng đào tạo Phân viện Báo chí và Tuyên truyền hôm ấy chật kín sinh viên. Đó là hôm nhà trường bắt đầu trả bằng tốt nghiệp cho lứa sinh viên năm cuối. Hai cái cầu thang ở hai đầu hiên lố nhố kẻ đứng, người ngồi.

Trình diễn hát hố tại một sự kiện văn hóa. Ảnh: LÊ MINH

Tiếng hát hố còn vang trong gió

Khi trong lòng còn giữ được một khoảng trong trẻo để quay về, người ta sẽ bớt lạc bước giữa những chênh vênh của đời sống.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Nghĩa anh em

Ông Nhân thảng thốt gọi “Thiện!” rồi ngồi sụp xuống ôm ông Thiện chặt cứng. “Thiện ơi… anh tìm em cực khổ quá… Có việc gì thì anh em nương tựa nhau chứ sao đi ăn nhờ ở đậu vậy em ơi?”. Mọi người trong khu xưởng mộc Bồ Đề đồng loạt ngừng tay.

Bới cát tìm dã tràng. Ảnh: SONG ANH

Còn trong nỗi nhớ

Làng quê tôi độc canh cây lúa. Một đời bùn đất, người dân quê tôi xưa vẫn nghèo như rơm rạ, bữa ăn lấy các loại mắm làm đầu. Nhưng tôi nhớ, làng tôi cũng có những người cả đời không mấy khi phải lội xuống bùn. Đó là những người làm nghề câu cáy hôi, trong đó có bác dâu tôi.

Ảnh: HẢI ANH

Bánh lá quà quê

Sau nhiều năm đi chợ, tôi dần hình thành cho mình một thói quen. Hễ là đồ ăn, thực phẩm gì không nhất thiết phải lưu trữ lâu quá, tôi sẽ mua những thức bánh lá, quà quê ở cái chợ ngách gần nhà.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Giông chiều

Đàn mối từ đâu túa ra, bay vòng trên đầu rồi lao thẳng vô người Vy. Cảm giác sợ hãi dấy lên đột ngột rồi tan biến.

Ảnh: SONG ANH

Người mẹ nuôi lao công

Cánh cửa tối mầu của căn chung cư cũ khẽ kêu cót két. “Đây là mẹ nuôi của bố”... Nó chỉ kịp nghe loáng thoáng như vậy khi lọt vào vòng tay chặt đến nghẹt thở cùng với những âm thanh lạ lẫm của một thứ ngôn ngữ kỳ lạ.

Ảnh: ANH QUÂN

Chiếc đèn ông sao mùi tre ngâm

Trung thu bây giờ đã khác nhiều. Phố xá rực rỡ ánh đèn điện, lồng đèn chạy pin sáng nhấp nháy, tiếng nhạc phát ra vui nhộn. Trẻ con giờ cầm đèn đi rước cũng chẳng lo tắt nến giữa đường. Nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy ánh sáng ấy, lòng tôi lại dấy lên một nỗi bồi hồi khó tả…

Minh họa: NGUYỄN MINH

Những tờ báo, những bước chân

Thỉnh thoảng Son chán ghét bản thân khủng khiếp. Nhất là lúc đang ướm thử đôi giày cao gót mầu bạc đính đá lấp lánh trong cửa tiệm sáng choang.

Kancha trong một chuyến bay dù lượn.

Hai người bạn ở Nepal

“Swayambhunath, mặt trời, đẹp”, Sumi nói vài từ tiếng Anh cơ bản, xoay camera điện thoại về phía ánh mặt trời trên đỉnh tháp. Thời gian đầu, Sumi vẫn hay đều đặn gọi video call cho chúng tôi, khoe mỗi khoảnh khắc như thế.

Ảnh: SONG ANH

Thương từ bánh khoái

Tháng Tám, hạt lúa nương giã xong cho ra những vốc gạo nâu đỏ còn nguyên vị ngọt thơm hương sắc núi rừng.