Truyện ngắn

"Kịch câm" - Phan Thị Vàng Anh

1

Từ đây - nó nghĩ - mọi thứ tự, luật lệ đã thay đổi!

Với mẩu giấy này nó trở nên một người có vai vế trong nhà. Nó sẽ được tự do, tự do tiếp bạn bè vào chiếu tối, thoải mái mà đi chơi và nhất là, nó đã có cái cớ để đổ tội cho những sai lầm nếu có, sau này.

Tờ giấy thông hành ấy nhỏ bằng hai bao diêm, một cạnh xé lam nham, vội vã, một lời hẹn yêu đương của một người già quên tuổi tác và nghĩa vụ - bố nó với một người nó không hề có một tí khái niệm nào về tuổi, đẹp, xấu, nghề nghiệp... hoàn toàn lù mù, chỉ hiểu bố nó tha thiết viết: "Em!"...

2

Nó như một con rắn, nó trườn đến một hàng photocopy thật xa, ở đấy chắc không ai biết, nó là ai: hai tờ, một tờ đút túi, một tờ nó lẳng lặng đưa cho ông bố đang ngồi đọc báo, và cười, một cái cười ngang hàng, không phải của con dành cho bố. Một trật tự mới ngay lập tức được thiết lập, bố nó cầu khẩn và căm thù nhìn nó, cái đứa lầm lì nhất trong bốn đứa đây, cái đứa ít nhìn vào mắt ông nhất trong nhà, hầu như hai bố con không trao đổi gì ngoài những câu chào, tiếng mời cơm. Đứng trước nó, ông thật sự thấy mình là chủ gia đình, một gia đình của trăm năm xa xưa mà trong thâm tâm ông đàn ông nào cũng ao ước... Bấy giờ, nó đứng trước ông, điệu bộ rất lễ phép, cũng lẳng lặng không một lời... chỉ có cái cười nhẹ nhàng và đôi mắt... Ông bố hiểu ra, nó thỏa mãn biết bao nhiêu, nó đã căm hờn ông biết bao lâu...

3

Bà mẹ không biết gì, chỉ thấy các con mình ít bị la mắng hơn, những bữa cơm dọn trễ một chút cũng không sao, đứa nào chậm chân ngồi vào trễ một chút cũng không sao, ông chồng đăm chiêu, thờ ơ và dễ tính... lẫn lộn.

Và nó, nó không sử dụng ngay cái quyền của "giấy thông hành" ấy, vẫn chưa thằng bạn trai nào được tiếp vào chiều tối, vẫn chưa một buổi đi chơi nào quá lâu... không phải vì nó còn sợ, chỉ đơn giản là nó chưa quen được tự do, chỉ thế thôi, chẳng có tí ti đạo đức nào trong việc chậm trễ này cả. Rồi nằm dài một trưa, nó nghĩ: "Hay thật, mình bây giờ lại còn đạo đức hơn bố mình! Bây giờ, bây giờ mà đi chơi nhiều, đàn đúm nhiều thì lại hư bằng nhau. Mình càng nghiêm trang, ông cụ càng hãi, như vậy đã hơn".

4

Và như thế, hằng ngày, nó quan sát lại mọi việc trong nhà. Nó nhìn bố nó, ông hiệu phó của một trường cấp III. Lầm lũi với cái cặp đen, gầy gò mực thước trong bộ quần áo phẳng phiu đến lớp, nó cười thầm: "Đi giảng đạo đức đây!". Nó quan sát mẹ nó say sưa trong cái trò rửa thịt, nhặt rau, nhìn bà mẹ hồn nhiên giữa mấy đứa con lít nhít, đứa nào cũng giống mẹ, mắt lồi. Nhìn mấy mẹ con quấn lấy nhau trong góc bếp, nó nghĩ: "Chẳng cần có bố cũng sống được!". Nhưng khi ngồi vào bàn ăn, nhìn thấy mẹ mình yêu thương và sợ sệt gắp thức ăn cho chồng, nó tủi thân một cách trẻ con: "à, cái đám mắt lồi chúng mình đây được yêu thương chẳng qua vì chúng mình là sản phẩm của ông bố này. Mẹ yêu bố gấp đôi tụi mình. Nếu bây giờ có một đám cháy, cho mẹ cứu một người duy nhất, hẳn là mẹ sẽ cứu bố". Rồi như thật, nó kín đáo liếc các em nó, liếc những đứa bé sẽ bị bỏ rơi trong đám cháy thử thách mà nó đã tưởng tượng ra... Rồi bình tâm trở lại, nó nhìn bà mẹ rất đơn giản ấy mà thương hại: thôi giấu đi là vừa, mẹ hiền quá chắc cũng chẳng làm gì được, và ngây ngô quá, chưa chắc đã khổ, chuyện lớn, thành trò đùa, bố sẽ quen đi rồi sẽ không ai sợ ai trong nhà này cả". Vậy là nó tiếp tục ăn, mẹ tiếp tục gắp, bố tiếp tục lặng lẽ, các em nhai nuốt hồn nhiên, ngày này qua ngày khác, không ai biết có hai người khổ sở trong nhà.

5

Nó khổ sở trong nhà, cũng chẳng nghĩ đến việc thù tiếp bạn bè hay chơi bời khuya khoắt nữa. Cảm thấy mình giống một tên "thừa nước đục thả câu", nó cụt hứng. Ngồi lặng lẽ bên một đám bạn ồn ào, nó nhìn hàng dầu gió bên đường thả quả như những cái trực thăng tý hon và nghĩ: "Khốn nạn thật, nếu không có chuyện bẩn thỉu kia thì bây giờ phải đạp bán sống bán chết về nhà rồi!". Và một tối, một thằng bé chưa biết luật lệ của cái gia đình nghiêm khắc này, cao hứng ở lại đến 9 giờ, cười cười nói nói, tay chân múa may không biết sợ. Ông bố, theo thói quen cùng một chút tự ái thua cuộc đi ra rồi bất lực đi vào. Tự nhiên, nó thấy cái miệng thằng bé sao mà rộng, tay chân sao mà như hề, và nó cáu lên một cách vô lối, nghĩ rằng từ đây mọi trò vui của mình có được chẳng qua cũng nhờ một trò đáng khóc.

Rồi nó tiếc, phải như không nhặt được cái tờ giấy quỷ quái ấy. Nhặt được, tưởng rằng từ đấy sẽ có gan nhìn thẳng vào mắt bố nó khi cần thiết, hóa ra càng ngày càng ít dám nhìn, nhìn nhau, mắt hai bố con dại đi, và nó ngượng.

Cay đắng, nó nghĩ đến cuộc sống gia đình đen tối mà nó sẽ phải có. Nó sẽ không được hồn nhiên trời phú như mẹ nó. Chồng nó, dễ gì có được cái địa vị mực thước như bố nó, có nghĩa là cái gia đình tương lai ấy càng dễ tan nát gấp trăm lần cái tổ ấm bây giờ. Nghi ngờ, nó gác lại những kế hoạch yêu đương; sợ hãi và giễu cợt, nhìn những thằng bạn đi bên cạnh như nhìn những tên lừa đảo còn ẩn mình trong lá ủ!

Và ông bố, mỗi sáng lầm lũi trên đường đến trường, ông nghĩ ra mọi cách để giải thích tại sao lâu nay mình ít nói trước học trò, ông sợ một ngày nào đó, rủi như chuyện này vỡ lở, những cái áo dài nết na kia, những bộ đồng phục ngoan ngoãn kia sẽ làm thịt ông như trả thù một nhà đạo đức giả hiệu bao lâu nay vẫn áp bức chúng nó. Rồi lo sợ, ông miên man nghĩ đến bà vợ và những đứa bé ở nhà như một cái án treo lơ lửng trên đầu, và co rúm người lại ông vô tình tập trước cái tư thế sẽ thay cho tác phong uy quyền xưa nay.

Nước mắt, người và xe nhòe nhoẹt, ông nghĩ đến đứa con gái lớn: "Mình mất nó thật rồi! Nó có rơi xuống bùn, mình cũng không đủ tư cách mà kéo nó lên: thò tay xuống kéo, biết đâu nó sẽ trừng mắt rồi tự nguyện lăn luôn xuống đáy!". Rồi tủi thân của một người già, ông loạng choạng đạp xe giữa cây cỏ hai bên đường: "Mình chết đi, nó có khóc không?". Lẩn quẩn, như mơ, ông tưởng tượng ra một đám tang, một bà vợ, mấy đứa bé mịt mù khóc cùng nhang khói. Chỉ một đứa, nó lặng lẽ đứng bên quan tài, một đứa con gái lầm lũi và cương quyết, như đang canh gác một phạm nhân.

8 - 1991

Có thể bạn quan tâm

Chương trình là bản giao hưởng của niềm tin và khát vọng Việt Nam. (Ảnh: VTV)

Chào năm mới 2026 với "Bản giao hưởng Việt Nam"

Với những câu chuyện sâu sắc, ý nghĩa, những tiết mục độc đáo, ấn tượng, Chương trình "Chào năm mới 2026 - Bản giao hưởng Việt Nam" lên sóng vào 20 giờ 10 phút ngày 1/1/2026 trên kênh VTV1 sẽ đưa khán giả hướng về tương lai bằng tinh thần tích cực, lạc quan và khát vọng vươn lên mạnh mẽ.

Họp báo giới thiệu Chương trình nghệ thuật “Với Đảng vẹn toàn niềm tin yêu”. (Ảnh: VOV)

"Với Đảng vẹn toàn niềm tin yêu" - Chương trình nghệ thuật chào mừng Đại hội XIV của Đảng

Với nhiều nỗ lực sáng tạo và dấu ấn đổi mới trong cách chuyển tải thông điệp chính luận, “Với Đảng vẹn toàn niềm tin yêu” là công trình nghệ thuật giàu ý nghĩa của Đài Tiếng nói Việt Nam (VOV) chào mừng Đại hội XIV của Đảng. Chương trình sẽ diễn ra vào 20 giờ ngày 5/1/2026 tại Nhà hát Hồ Gươm, Hà Nội.

Tiết mục tại chương trình thực cảnh “Trăm năm hương sắc làng hoa”.

Trăm năm hương sắc làng hoa

Tối 29/12, tại Quảng trường Sa Đéc (phường Sa Đéc, tỉnh Đồng Tháp), diễn ra chương trình thực cảnh “Trăm năm hương sắc làng hoa”. Show diễn 90 phút đã tái hiện sống động lịch sử hơn 100 năm của làng nghề trồng hoa, kiểng.

Nghệ sĩ opera Nguyễn Khắc Hòa trong một tiết mục biểu diễn cùng Dàn nhạc Giao hưởng Việt Nam.

Nghệ sĩ opera tài năng Nguyễn Khắc Hòa thể hiện bài “Người Hà Nội” mở đầu “Hanoi Concert 2026”

Từ nhiều năm nay, chương trình Hòa nhạc Năm mới “Hanoi Concert” do Đài Phát thanh Truyền hình Hà Nội tổ chức đã trở thành điểm hẹn nghệ thuật của những người yêu nhạc cả nước. Trong niềm háo hức, chờ đón, có sự quan tâm đặc biệt đến ca sĩ thể hiện ca khúc “Người Hà Nội” như một nghi thức mở đầu chương trình.

Các cá nhân nhận Bằng khen của Chủ tịch Ủy ban nhân dân Thành phố. (Ảnh: LINH BẢO)

Thành phố Hồ Chí Minh: Cán bộ văn hóa cơ sở cần tiếp tục được đào tạo, truyền lửa

Chiều 29/12, Sở Văn hóa và Thể thao Thành phố Hồ Chí Minh tổ chức Hội nghị Tổng kết công tác năm 2025 và triển khai nhiệm vụ trọng tâm năm 2026 của ngành văn hóa, thể thao Thành phố. Đồng chí Nguyễn Văn Hùng, Ủy viên Trung ương Đảng, Bộ trưởng Văn hóa, Thể thao và Du lịch đến dự và phát biểu chỉ đạo.

Top 2 Miss Cosmo chụp ảnh lưu niệm cùng các sinh viên tham gia buổi giao lưu tại Báo Nhân Dân. (Ảnh: THẾ ĐẠI)

Top 2 Hoa hậu Cosmo 2025: Ấn tượng với lịch sử hình thành, phát triển và uy tín của Báo Nhân Dân

Chiều 29/12, tại Báo Nhân Dân đã diễn ra cuộc giao lưu giữa hai thí sinh giành thứ hạng cao nhất của cuộc thi hoa hậu quốc tế Cosmo là Hoa hậu Yolina Lindquist (Mỹ) và Á hậu Chelsea Fernandez (Philippines). Top 2 bày tỏ sự ấn tượng với lịch sử hình thành, phát triển, uy tín và sự chuyển mình cho phù hợp với thời đại của tờ báo.

Lãnh đạo Liên hiệp các Hội Văn học nghệ thuật Việt Nam bỏ phiếu bầu chọn các sự kiện.

Tiến hành bình chọn 15 sự kiện văn học nghệ thuật tiêu biểu năm 2025

Ngày 29/12, Liên hiệp các Hội Văn học nghệ thuật Việt Nam chỉ đạo, Thời báo Văn học nghệ thuật phối hợp Quỹ Hỗ trợ sáng tạo Văn học nghệ thuật Việt Nam tổ chức Bình chọn 15 sự kiện văn học nghệ thuật tiêu biểu năm 2025 nhằm đánh giá những kết quả nổi bật của văn học nghệ thuật trong năm vừa qua.

Phòng trưng bày Đồng Dương tại Bảo tàng Điêu khắc Chăm Đà Nẵng.

Bài 1: Phật viện Đồng Dương và kinh thành bị lãng quên

Hơn trăm năm trước, vào thời thuộc Pháp, lần đầu tiên viên công sứ Pháp Charles Lemire và nhà khảo cổ của viện Viễn Đông Bác Cổ Henri Parmentier đã làm nên một việc lớn khi thành lập Bảo tàng Nghệ thuật điêu khắc Champa (Cổ Viện Chàm) tại Đà Nẵng, với những hiện vật lưu giữ tinh hoa đã tồn tại hàng nghìn năm trên mảnh đất này.

Then của người Tày được UNESCO ghi danh là Di sản văn hóa phi vật thể đại diện của nhân loại, niềm tự hào lớn của đồng bào Tày Bình Liêu.

Độc đáo tính tẩu, hát then của người Tày ở Quảng Ninh

Ở vùng đông bắc tỉnh Quảng Ninh, hát then của người Tày được lưu giữ đậm nét nhất tại các xã Bình Liêu, Lục Hồn và Hoành Mô. Trải qua nhiều thăng trầm của thời gian, then vẫn bền bỉ tồn tại, trở thành điểm nhấn đặc sắc trong kho tàng văn hóa truyền thống của đồng bào Tày nơi đây.

Nét đẹp phụ nữ Dao Thanh Phán ở Quảng Ninh

Nét đẹp phụ nữ Dao Thanh Phán ở Quảng Ninh

Tại xã Ba Chẽ, tỉnh Quảng Ninh, đồng bào Dao Thanh Phán sinh sống tập trung ở các thôn Làng Cổng, Khe Mằn, Khe Vang và Nà Làng. Trải qua bao thế hệ, người Dao Thanh Phán vẫn gìn giữ nhiều giá trị văn hóa truyền thống, trong đó trang phục dân tộc là nét đặc trưng nổi bật.

Trang phục truyền thống với màu sắc và hoa văn độc đáo của người Dao Lô Gang.

Nét văn hóa đặc sắc của người Dao Lô Gang ở Ba Chẽ

Hiện nay, trên địa bàn tỉnh Quảng Ninh, xã Ba Chẽ là nơi duy nhất có đồng bào Dao Lô Gang sinh sống. Một trong những nét văn hóa đặc sắc của cộng đồng này chính là trang phục truyền thống với màu sắc và hoa văn độc đáo.