Thắp sáng một di sản lấp lánh

Goze – những người phụ nữ khiếm thị kiếm sống bằng nghề hát rong – hầu như bị lãng quên ở Nhật Bản. Nhưng Rieko Hirosawa (ảnh trên) không chấp nhận thực tế ấy.
Rieko Hirosawa
Rieko Hirosawa

Tiếng vọng quá khứ trên mảnh sân tĩnh lặng

Rieko Hirosawa ngồi trên một chiếc ghế đá trong mảnh sân nhà mình, lên dây đàn và hít một hơi thật sâu. Rồi bà cất lên tiếng hát với âm vực cao vút, trong khi miếng gảy đàn bachi của bà lướt trên ba dây đàn shamisen.

Lời ca như vang lên từ quá khứ, cùng với thanh âm cổ kính từ cây đàn, cắt ngang sự tĩnh lặng của một buổi chiều ẩm ướt và ngột ngạt. Những người hàng xóm không cần thắc mắc: "Liệu bà Hirosawa thường nói nhỏ nhẹ có ở nhà không?". Họ đã nhận được câu trả lời.

Mới chỉ một thập niên trôi qua, kể từ khi Hirosawa bắt đầu học goze uta. Đó là những bài hát dành cho phụ nữ khiếm thị, một thể loại âm nhạc đã tồn tại trong bốn thế kỷ, mà đa số người Nhật Bản hiện nay... chưa từng nghe đến (nhưng với người Việt chúng ta thì có lẽ lại quen thuộc, bởi goze uta rất giống với “hát xẩm”).

Mười năm có thể là đủ để đào tạo nên một nhạc công hiện đại. Nhưng việc Rieko Hirosawa biểu diễn goze uta một cách lão luyện chỉ sau chừng ấy thời gian lại là điều rất bất thường, vì hai lý do: Không còn một bản nhạc goze uta hoàn chỉnh nào tồn tại; mà ngay cả khi các hợp âm và nốt nhạc được viết ra, Hirosawa cũng không thể đọc chúng. Bà là người khiếm thị.

“Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã được biết rằng lớn lên mình sẽ mất thị lực”, Hirosawa chia sẻ. Nhưng, giờ đây, người phụ nữ 65 tuổi không còn cảm thấy bất hạnh nữa. Thay vào đó, Hirosawa tin sự thiệt thòi ấy là lựa chọn của số phận. Chính bởi tình trạng thị lực của mình mà bà đã kết nối với âm nhạc của goze - những người phụ nữ khiếm thị kiếm sống bằng nghề “hát xẩm” ở Nhật Bản thời xưa.

Nguồn gốc của goze uta được cho rằng bắt nguồn từ những năm 1500 - thời điểm mà những cơ hội cho phụ nữ, đặc biệt là những người khuyết tật, bị hạn chế nghiêm trọng. Đối mặt với nghịch cảnh, những người phụ nữ khiếm thị đã tìm đến âm nhạc như một phương tiện kiếm sống và thể hiện bản thân. Họ hình thành nên những cộng đồng gắn bó chặt chẽ, đi từ làng này sang làng khác để biểu diễn kiếm sống. Trên hành trình ấy, cây đàn shamisen (một nhạc cụ ba dây truyền thống) và giọng hát là tài sản quý giá nhất của họ.

Dĩ nhiên, cuộc sống của một goze không hề dễ dàng. Họ phải đối mặt với sự kỳ thị của xã hội, cũng như những thách thức về thể chất của lối sống “du mục”. Nhưng họ vẫn kiên trì, với âm nhạc đóng vai trò là nguồn sức mạnh và sự an ủi. Tiết mục biểu diễn của họ rất đa dạng, từ các bài hát dân gian cho tới joruri (một thể loại kể chuyện bằng cách hát hoặc nói theo nhịp đàn shamisen), thường phản ánh những nỗ lực vượt qua nghịch cảnh.

Goze uta đạt đến đỉnh cao vào cuối thế kỷ 19, với hàng trăm nghệ sĩ “hát xẩm” xuất hiện trên đường phố và các xóm làng Nhật Bản. Tuy nhiên, sự ra đời của các loại hình giải trí hiện đại và thái độ xã hội thay đổi đã dẫn đến sự suy giảm về số lượng goze. Đến giữa thế kỷ 20, thứ âm nhạc gắn liền với những người phụ nữ khiếm thị ấy gần như bị lãng quên.

Những ca công goze trong quá khứ.

Tấm lòng của một goze thời hiện đại

Hành trình đưa Rieko Hirosawa vào thế giới goze uta bắt đầu bằng một cuộc gặp gỡ tình cờ với cụ Haru Kobayashi, goze thực thụ cuối cùng. Cụ Kobayashi, lúc đó đã hơn 100 tuổi, đã mất thị lực và thính lực, nhưng vẫn sở hữu giọng hát mạnh mẽ và tinh thần kiên định.

Nhân viên viện dưỡng lão đã cảnh báo Hirosawa rằng cụ Kobayashi sẽ không thể hát trong cuộc gặp mặt của hai người. “Nhưng cụ quyết tâm ngâm cho tôi nghe một khổ thơ. Khi tôi nghe cụ hát, tôi cảm thấy như sấm sét bên tai… Tôi chưa bao giờ trải qua điều gì như thế. Nó khiến tôi rùng mình, và tôi khóc suốt trên chuyến tàu về nhà”, bà Hirosawa kể lại.

Sau khi chứng kiến màn trình diễn của cụ Kobayashi, Hirosawa cảm thấy một động lực kỳ lạ, thôi thúc bà khám phá và bảo tồn di sản âm nhạc quý giá này. Bất chấp việc không có bản nhạc viết tay nào cũng như những thách thức do khiếm khuyết thị lực, Hirosawa vẫn tỉ mỉ học thuộc các tiết mục goze uta, dựa vào thực hành truyền miệng và sự hướng dẫn của một giáo viên từng học với cụ Kobayashi.

Niềm đam mê của Hirosawa dành cho goze uta không dừng lại ở việc biểu diễn. Đó còn là sự đồng điệu với những trải nghiệm của chính bà. Là một phụ nữ khiếm thị, Hirosawa cảm nhận sâu sắc được khó khăn và ý chí bền bỉ của những goze. “Họ ca hát trong khi đang vật lộn với một cuộc sống thật sự khó khăn”, bà nói. “Chỉ riêng việc sống sót đã là một thách thức. Vì thế, họ sử dụng âm nhạc để tự động viên mình và nuôi dưỡng mục đích sống”.

Không chỉ tái hiện âm nhạc của goze, Hirosawa còn tái hiện tinh thần của họ. Bà thường mặc trang phục truyền thống, mỗi động tác biểu diễn của bà đều duyên dáng, mỗi câu hát mà bà cất lên đều là lời tri ân đến những người phụ nữ đi trước. Và tiếng đàn shamisen, với âm điệu u sầu nhưng đầy hy vọng, trở thành lời tự sự của chính Hirosawa. Thông qua nó, bà kể lại cho các thế hệ ngày nay về niềm vui, nỗi buồn và cuộc đấu tranh của những người phụ nữ không may mắn, trong cuộc sống cách đây nhiều thế kỷ.

Bên ngoài sân khấu, Hirosawa cũng là người ủng hộ không mệt mỏi cho goze uta. Bà tranh thủ mọi cơ hội để tổ chức các buổi thuyết trình và hội thảo, giới thiệu với thế hệ trẻ về truyền thống âm nhạc độc đáo này. Bà cũng hợp tác với các nhạc sĩ khác, khám phá những cách mới để diễn giải và trình bày các ca khúc goze truyền thống.

Những nỗ lực bền bỉ của Hirosawa đã cho ra quả ngọt. Bà được mời biểu diễn goze uta trên khắp đất nước. Năm 2018, bà nhận giải thưởng Bunkacho Geijutsu Sensho của Cơ quan Văn hóa Nhật Bản vì những đóng góp trong việc bảo tồn và quảng bá âm nhạc goze.

Nói về giải thưởng danh giá ấy, Hirosawa cho biết bà rất hạnh phúc, nhưng cũng mong mỏi một sự ghi nhận khác, rộng lớn hơn. Hirosawa muốn "goze uta thắp sáng các sân khấu lớn của đất nước, để người Nhật luôn nhớ rằng họ có một di sản lấp lánh nhân văn".

Có thể bạn quan tâm

Nổi tiếng với những quyết định dứt khoát và nhanh chóng, Julia thành công trong sáp nhập hai ông lớn của ngành nhà hàng.

Nhà lãnh đạo từ hiện trường

Hơn 40 năm lăn lộn trong ngành dịch vụ-nhà hàng, nữ doanh nhân Julia Stewart vẫn giữ vẹn nguyên tinh thần và lòng tự tin của cô bé 16 tuổi ngày khởi nghiệp: Cứng cỏi, độc lập và không tin vào những giới hạn.

 Miyazaki hướng đến cuộc sống đơn giản và chậm rãi, gần gũi với tự nhiên.

Triết lý của sự tĩnh lặng

Trong thế giới điện ảnh ngày càng trở nên hối hả, Miyazaki Hayao luôn tìm cách "chậm lại". Không chỉ là một đạo diễn phim hoạt hình hai lần nhận giải Oscar, ông còn là một nhà triết học, người dùng sự tĩnh lặng và tinh tế để kể những câu chuyện của nhân loại, của lịch sử và của chính nội tâm mình.

 Kỳ thủ 104 tuổi người Tây Ban Nha Manuel Alvarez Escudero.

Kỳ thủ 104 tuổi và ván cờ qua hai thế kỷ

Nếu cuộc đời là một ván cờ thì ván cờ của cụ Manuel Alvarez Escudero (ảnh bên) đã kéo dài qua hai thế kỷ, mà trong đó, phần thắng vẫn đang nghiêng về ông lão 104 tuổi người Tây Ban Nha này.

Michel H. Devoret, nhà vật lý được Viện Hàn lâm Khoa học Hoàng gia Thụy Điển.

Từ "Tại sao không?" đến "Nhất định làm được!"

Michel H. Devoret, một trong ba nhà vật lý được Viện Hàn lâm Khoa học Hoàng gia Thụy Điển tôn vinh năm 2025 đã từ chối cuộc gọi thông báo giải thưởng Nobel lúc 5 giờ sáng, vì cho rằng đó là cuộc gọi… lừa đảo.

Biên đạo múa Mthuthuzeli November.

Ngược chiều để dẫn hướng đam mê

Mthuthuzeli November từng quyết tâm rời khỏi quê hương nghèo khó của mình. Nhưng giờ đây, anh đã quay lại, để dẫn đường cho những đứa trẻ hướng đến tương lai, nhờ ballet.

Shimon Sakaguchi

Tin vào chính mình, dù bị cả thế giới nghi ngờ

Từ một sinh viên trượt đại học đến nhà khoa học được cả thế giới vinh danh, hành trình bền bỉ của Shimon Sakaguchi cùng sự đồng hành của người vợ Noriko Sakaguchi đã chứng minh: Khoa học không chỉ cần trí tuệ mà còn cần lòng kiên định, và cần cả những sự sẻ chia.

Bác sĩ Abeer Abdullah

Những “người hùng” giải cứu cô nhi viện

Vào đêm thứ 4 của cuộc nội chiến tại Sudan, bác sĩ Abeer Abdullah đã gửi đi lời khẩn cầu trong tuyệt vọng. Cô không ngờ, đó lại là bước ngoặt giúp cứu sống hàng trăm đứa trẻ tại Cô nhi viện Al-Mygoma.

Robert Redford (1936-2025).

Một cuộc đời chân thật, một cuộc đời tự do

Robert Redford đã dành cả cuộc đời của mình để sống như “một người đàn ông luôn né tránh địa vị nam chính của Hollywood, để bảo vệ những lý tưởng gần gũi với trái tim mình” - CNN đã viết như thế, để từ biệt ông.

"Nếu bạn muốn phá vỡ các quy tắc, trước tiên bạn phải thật sự hiểu chúng”.

Không tin vào thiên tài!

Hans Zimmer không tạo ra những bản nhạc, ông kể những câu chuyện bằng âm thanh. Như một kiến trúc sư cần mẫn, ông sắp xếp các nốt nhạc để kiến tạo nên những không gian cảm xúc trong điện ảnh, dẫn dắt người nghe đi vào thế giới của từng câu chuyện.

Pooja Pal

Bởi sáng chế, thật ra, là một điều giản dị

“Liệu tôi có thể ngăn chặn bụi lúa ảnh hưởng tới những người chung quanh mình?”. Từ mối ưu tư đó, và từ một ngôi làng hẻo lánh không điện, không nhà vệ sinh ở bang Uttar Pradesh (Ấn Độ), một hành trình phi thường mở ra với cô bé Pooja Pal. 

Giorgio Armani: “Sự suy tàn của hệ thống thời trang bắt đầu, khi mọi người quên rằng: Sang trọng không thể là vội vã”.

Chống lại thời trang!

Ngược lại với những lời tôn vinh dành cho một biểu tượng hàng đầu của thời trang thế giới, Giorgio Armani luôn tìm cách chống lại những gì đang diễn ra trong nội tại ngành công nghiệp xa xỉ ấy: Những trào lưu ngắn hạn (trend), sự phù phiếm, hay những video trình diễn hời hợt và hối hả trên TikTok.

Ali Akbar đã dành nửa thế kỷ gắn bó với nghề bán báo dạo ở thủ đô nước Pháp.

Một mảnh hồn của Paris

Trong một thế giới mà báo in thoi thóp trước truyền thông kỹ thuật số, tại khu phố Saint-Germain-des-Prés của Paris vẫn có một người đàn ông nhỏ nhắn mang theo chồng báo đi khắp các con đường, với tiếng rao đặc trưng: “A y est! (Thế là xong!)”.

“Lập trình viên” bóng đá

“Lập trình viên” bóng đá

Tom Byer là một người Mỹ sống ở Nhật Bản hơn 40 năm, chưa từng ngồi trên băng ghế chỉ đạo của bất kỳ câu lạc bộ lớn nào. Song, nhờ cách tiếp cận độc đáo của mình, ông được xem như một trong những huấn luyện viên có tầm ảnh hưởng nổi bật nhất thế giới.

Anna Wintour

Người “Luôn biết mình muốn gì!"

“Tất cả chúng ta đều có thể học hỏi, nhưng không phải ai cũng có thể trở thành Anna Wintour”. Đó là một đúc kết khá nổi tiếng trong giới truyền thông quốc tế, như lời khẳng định về vị thế của “Người phụ nữ quyền lực nhất ngành xuất bản” Anna Wintour. 

Làm việc nhỏ, với tình yêu lớn

Tại một góc nhỏ trên con phố Upper Aljunied Lane (Singapore), quán ăn của Qara Yoon và Talia Lee không chỉ nổi tiếng vì món bánh Triều Châu thơm ngon. Đây còn là mái ấm bình yên cho những phụ nữ từng sa ngã vì ma túy, suốt 5 năm qua.

Siddharth Nandyala.

Niềm hy vọng 14 tuổi

Nổi bật giữa các nhà khoa học không ngừng tìm kiếm những giải pháp đột phá cho các vấn đề y tế, thiếu niên 14 tuổi Siddharth Nandyala đã xuất hiện như một tia sáng hy vọng.

Jimmy Donaldson

Công thức “con bò tím” và vị trí số 1 thế giới

Từng là một thiếu niên ốm yếu chỉ biết tự đặt điện thoại, để quay lại cảnh bản thân lặng lẽ đếm số trong căn phòng chật hẹp, nhưng chính sự kiên trì “điên rồ” ấy đã biến Jimmy Donaldson thành MrBeast - một trong những YouTuber thành công nhất thời đại.

Susan Namangale

Những nước cờ thay đổi nhiều số phận

Nói đến các vận động viên cờ vua, người ta thường nhắc tới trí tuệ và khả năng tính toán, hoặc thậm chí là lối sống ẩn dật. Song Susan Namangale, nữ kỳ thủ Malawi, lại không chọn con đường ấy.

Cầu thủ Real Oviedo

Vì tình yêu và lòng trung thành

Ở thời điểm nhiều đồng nghiệp cùng trang lứa đã chuyển sang nghiệp huấn luyện, Santi Cazorla vẫn viết nên chương huy hoàng nhất trong sự nghiệp đầy bão tố của mình: Vượt qua chấn thương kinh hoàng từng suýt cướp đi đôi chân, để rồi giúp đội bóng từ thời ấu thơ Real Oviedo lần đầu thăng hạng La Liga, sau 24 năm chờ đợi.

Trong nhịp điệu của bình minh và hoàng hôn

Trong nhịp điệu của bình minh và hoàng hôn

Chỉ một thoáng hiện diện trong đoạn quảng cáo thời trang ngắn mới đây, Takeshi Kaneshiro (Kim Thành Vũ, ảnh trên) đã lại khiến trái tim của hàng triệu người hâm mộ xao xuyến, rung động. Trong video, anh mặc quần áo giản dị, gương mặt tự nhiên, tóc dài, dắt xe đạp đi dạo và chơi đùa với thú cưng giữa khung cảnh đồng quê.

Diana Prazak

Đối thủ “khó chơi” nhất của nhà vô địch

Đối với Diana Prazak, nhà vô địch hạng siêu lông của WBC, đấm gục một đối thủ trên võ đài quyền Anh còn dễ dàng hơn việc xô đổ những khó khăn bên ngoài sàn đấu mà cô và các nữ đồng nghiệp phải đối mặt.

Vô địch nhờ “ngôi sao dẫn lối”

Vô địch nhờ “ngôi sao dẫn lối”

Giành được cú ăn ba đã hiếm, huấn luyện viên từng dẫn dắt hai đội bóng làm được điều này, sau Pep Guardiola, chỉ có mình Luis Enrique (ảnh trên). Ông thầy người Tây Ban Nha không chỉ là một nhà chiến lược tài ba trên sân cỏ, mà còn là biểu tượng của nghị lực, tình yêu thương và sự kiên cường trước bi kịch cuộc đời.

Yosuke Masuko

Không sợ vấp ngã...

Giữa lòng Thành phố Hồ Chí Minh, hiện hữu một thương hiệu pizza mang đậm chất Italy, nhưng lại do một cặp vợ chồng người Nhật sáng lập. Pizza 4P’s không chỉ là cái tên của chuỗi nhà hàng, mà còn là tuyên ngôn sống của Yosuke Masuko: “Peace starts from the table” (tạm dịch: Bình yên bắt đầu từ chiếc bàn ăn!).
Macario Martinez hát “Suena Lindo, Corazon”

Phiên bản Mexico của... Đen Vâu

Khi Macario Martinez đưa bài hát “Suena Lindo, Corazon” của mình lên TikTok vào một buổi tối tháng 1/2025, anh không ngờ có một điều kỳ diệu sẽ xảy ra với anh và bài hát đó của mình.
Quân nhân Quân đội Nhân dân Việt Nam tham gia hợp luyện cho lễ duyệt binh trên Quảng trường Đỏ (Liên bang Nga).

Trân trọng quá khứ, tiếp nối truyền thống, vun đắp tương lai

Cuộc Chiến tranh Vệ quốc vĩ đại (1941-1945) đã lùi xa 80 năm, nhưng những bài học từ quá khứ, từ cuộc chiến đấu quật cường của quân và dân Liên Xô (trước đây) đánh bại chủ nghĩa phát-xít vẫn còn nguyên giá trị, nhất là trong bối cảnh nhiều thách thức toàn cầu đang nổi lên trong hiện tại. Học hỏi quá khứ là để tránh lặp lại sai lầm, trân trọng quá khứ là để vun đắp một tương lai tốt đẹp hơn, hòa bình bền vững hơn cho nhân loại.