Ẩn trong vỏ đá đầy hoa

Tập thơ “Nhặt dọc đường” (NXB Hội nhà văn) ra mắt gần đây được đánh dấu như cuộc trở lại, trở về cùng thơ ca của nhà báo, nhà thơ Thuận Hữu.
Nhà thơ, nhà báo Thuận Hữu chia sẻ tại lễ ra mắt sách của ông và người bạn - tác giả Phan Đức Nhạn. Ảnh: NXB HỘI NHÀ VĂN
Nhà thơ, nhà báo Thuận Hữu chia sẻ tại lễ ra mắt sách của ông và người bạn - tác giả Phan Đức Nhạn. Ảnh: NXB HỘI NHÀ VĂN

Nhưng bước vào cuốn sách dày dặn này, thấy thơ vẫn thấp thoáng hiện diện và le lói đợi chờ trong nhiều năm bận rộn. Để từ “nhặt dọc đường”, có thể tin nhiều hơn vào con đường thơ gọi chân bước xa hơn về phía trước.

1. Đặt thơ vào con đường tình yêu trong trải lòng của nhà thơ thì dường như tình yêu không tuổi và nhiều câu thơ luôn trẻ. Cũng đồng cảm với tâm trạng bao người khác khi mà đã yêu không tính gì tuổi tác, thế hệ; yêu không phân biệt giai đoạn đời người, tình yêu trong nhiều bài thơ Thuận Hữu có nhiều trạng thái. Nói riêng về “những phút xao lòng” trong thơ ông, sẽ kê được cả một “danh mục” diễn biến tâm lý người đang yêu.

Đó là yêu khắc khoải trong nỗi nhớ: “Thu Yên Bái và em vào máy ảnh/Anh mang theo về rút ngắn những ngày xa” (Yên Bái thân thương).

Là yêu để thấy lòng mình chống chếnh, cô đơn: “Giấc ngủ chập chờn có dòng sông chảy giữa/Tình em biến ta thành một cù lao nhỏ” (Về một dòng sông).

Là yêu để mình như tái sinh vậy, dẫu ở cái quãng mà “Đã đến tuổi anh thích con đường vắng”, thì “Gặp con đường vừa qua như vẫn lạ/Thành phố của tình yêu đầy mới mẻ/Những ngọn đèn đêm ngơ ngác dõi phố phường” (Đường yêu). Như là thanh xuân lại, cảm xúc làm xanh tuổi tác, làm mới lại tâm hồn. Bài thơ kết lại như lan xa, bay lên: “Những con đường dắt nỗi nhớ những người yêu…”.

Và cũng là yêu, để tin tưởng sống, là lấy tin yêu làm chỗ dựa; thương nhớ và chờ đợi truyền cho mình nghị lực. Cho nên dù phải “Đêm anh ngủ ôm vào mình khoảng trống”, thì “em vẫn là em gần gụi lắm/Em là máu trong người làm sự sống nuôi anh” (Viết cho em).

Nhắc đến hình tượng con đường và dòng máu trong người đó, người viết bài này lấy làm thú vị với những suy tưởng đầy tính hòa quyện trong mạch cảm xúc của tác giả. Từ đồng điệu giữa hai đầu nỗi nhớ, hai tâm hồn gửi trao, dẫn đến chuyển hóa ngọt ngào. Đó là chuyển động đắm say của cảm xúc. Còn với việc cầm bút, đó là cảm hứng để làm tươi mới, “lạ hóa” những mô tả. Bài “Tiễn em” nối mạch chuyển hóa đó khi cả nỗi nhớ cũng được tượng hình như hai người bên nhau, theo nhau:

“Em ra đi, thương nhớ về vây chặt

Thương nhớ này dìu dắt nhớ thương kia”.

2. “Danh mục” trạng thái yêu của thi nhân cũng phát triển đến cả những xúc cảm khó ngờ: “Muôn thuở người yêu nhau luôn vẫn mới/Mới cả nhớ thương khi nghĩ về người yêu cũ” (Kỳ diệu tình yêu). Vậy là, kể cả khi đã từng yêu và không yêu ai đó nữa thì cái “tình yêu đã từng” kia vẫn có trạng thái đang tiếp diễn của nó. Nghĩa là vẫn còn… yêu! Về điều này thì bài thơ “Những phút xao lòng” của nhà thơ Thuận Hữu được nhiều thế hệ bạn đọc yêu thích cũng đã chạm đến từ nhiều năm trước, nhưng là đặt trong đối thoại ngầm giữa hai người bạn đời hiện tại bên nhau. Còn “Mới cả nhớ thương khi nghĩ về người yêu cũ” thì đúng là một đối thoại ngầm táo bạo với người đã xa.

Còn phải đưa vào “danh mục yêu” cả sự si mê ích kỷ một cách “khó mà trách được” khi người trai trong thơ nói với những người trai khác đang theo đuổi cô gái mà tất cả cùng say mê: “Tha lỗi cho tôi những người yêu em nhé/Bởi ngoài nàng tôi chẳng có còn ai” (Tết nhớ).

Biết làm sao được, khi mà “Em như phút Giao thừa đầy mới mẻ”, khi mà… cũng thật táo bạo, vượt qua những khung khổ nào đó vốn mặc định trong nếp nghĩ đời thường: “Chưa được ngắm nhìn nhau thật kỹ/Chưa được hôn nhau dù chỉ một lần/Mà sao thân thiết hơn chồng vợ/Anh nghĩ về em hơn cả bản thân mình” (Tâm sự). Và còn nữa, những tiếc nhớ day dứt nhiều năm khi người yêu ra đi không lý giải; những khoảnh khắc rất thành thực khi giữa ngày bộn bề mà trái tim cứ bị nỗi nhớ quấy rầy như một thứ phiền phức khó chịu và dịu ngọt…

Tất cả những rung động đó trong “danh mục yêu” được tác giả diễn đạt bằng những hình ảnh phóng khoáng ôm chứa tình cảm nồng nhiệt. Có thể lấy hai câu thơ trong bài “Yêu biển” làm đại diện cho tập hợp những rung động đó:

“Những trái tim loạn nhịp dưới bầu trời

Máu như sóng lùa bến bờ thân thể”.

3. Tất nhiên, nói về “thế mạnh thơ tình” của nhà thơ Thuận Hữu là chưa thể đủ. Thậm chí, tình yêu đôi lứa tưởng riêng tư ấy có thể được lý giải sâu rộng thêm bằng ấn tượng về những không gian lớn của thiên nhiên, mảnh đất, con người mà cuộc sống người thơ đã trải nghiệm, con mắt người thơ đã chiêm ngưỡng, bước chân người thơ đã cuốn theo. Tuổi thơ làng biển, một chặng dài sống và làm việc nơi thành phố biển, những tháng năm nghề nghiệp vươn theo những cung đường, cả trước đó khi là một người lính lên đường bảo vệ Tổ quốc…, tất cả chặng dài đó của không gian sống, cuộc sống, chất sống và cả chất người hòa hợp vào đó nữa, đã đem đến cho thơ những suy nghĩ khoáng đạt, và “nhuốm” cả vào thơ tình.

Đến với những chủ đề khác trong tập thơ gom chứa nhiều điều này, nhận ra bằng ngôn từ giản dị, nhà thơ tạo hình khung cảnh phóng khoáng trong nhiều câu thơ, khổ thơ. Nhân vật chủ thể trong các bài thơ đặt vào đó những khám phá, trải nghiệm, những suy tưởng và không ít nỗi niềm, để thiên nhiên hào sảng đất, trời, biển, núi cũng cùng người mang nặng tâm tư, thiết tha. Nhiều hình ảnh được phác nên như những bức tranh thoáng nét, gợi thêm những chiều tâm tưởng cho người đọc hình dung. Mấy câu thơ sau đây trong số nhiều câu khác đã nói lên điều đó:

“Nơi dãy núi một thời toan vượt biển” (Chỗ con đường gặp biển).

“Bao giờ anh nhổ neo ra đi như con tàu ấy nhỉ/Đại dương bao la con sóng vỗ phương nào” (Đà Nẵng những ngày đầu).

Nhiều trường hợp, nhà thơ không tách biệt cảnh vật - con người. Những đối tượng được mô tả đó trong thơ ông giao hòa. Con người nồng vị biển; cánh buồm như hình ảnh cha về khơi; tuổi trẻ thu vào mình bờ cát lấm, dải rừng xa; người yêu nhau lẫn không khí lành lạnh Noel; trong thương mến, tủi hờn cũng phảng phất mùi vị năm tháng ngược xuôi, bộn bề thế sự... Thiên nhiên, sự vật được gắn nối với tâm trạng sống, ý thức sống con người, nên cả hai đối tượng đó nhiều lần hiện lên sống động, rung cảm. Trong bài thơ “Chuyện ở Trường Sa”, một bài thơ không dài mà gom gọn cả một câu chuyện, tác giả đọc ra đặc trưng đời sống người lính, nhiều khi không thiếu điều gì, chỉ khát khao tình cảm:

“Ở đây san hô được nâng niu trong phòng khách

Ở đây san hô hóa đất đai che chở cho người

Đời lính thủy có biển trời, hào phóng

Chỉ thiếu cái dịu dàng để chở che thôi”.

Vậy mà cái dịu dàng hiếm hoi đó - là tấm ảnh một cô gái cắt ra từ họa báo dán lên vách cho cả tiểu đội cùng “chở che”, cũng bị gió cuốn bay đi mất. Tiếc thế, mà cũng thật bất ngờ:

“Trái tim lính - thủy chung và cao thượng

Cô gái đi mấy hôm cả tiểu đội tôi buồn

Nhưng chúng tôi có một điều an ủi

Nếu cô ấy trở về, bao đồng đội buồn hơn”.

Suy nghĩ sẻ chia vẫn còn lóe lên trong mất mát nho nhỏ đó. Lại càng thấy quý thêm niềm thương mến giữa những người lính, trân trọng cái cách mà họ chắt chiu chút gì quý báu có được. Đấy là cái tinh tế mà nhà thơ phát hiện ra giữa rất nhiều người đã đặt bút làm thơ về người lính, lính biển, lính đảo. Và cũng như thế, nhưng thẳng, thật, nghẹn lòng khi nhà thơ gợi nhắc đến giây phút Giao thừa đầm ấm trong những ngôi nhà mãi mãi vắng người đã nằm lại nơi chiến trường: “Xuân thiêng liêng và tàn nhẫn/Trên khói hương nghi ngút những bàn thờ” (Xuân vẫn đến).

4. Cũng thật lắm và như có gì nhưng nhức, hơi tê tái là những thoáng nỗi niềm thế sự, nỗi niềm thân phận, những bùi ngùi trong đời sống ồn ã nhiều khi khó nói ra, tuy tác giả có thể cố ý không đưa nhiều vào tập thơ “Nhặt dọc đường”. Mong sẽ còn thêm nhiều bài thơ khác cho những tâm sự với cuộc đời này. Bởi có thể giật mình khi đọc những câu thơ như “Chúng ta khôn ngoan, chúng ta hiểu biết/Sao trước mặt nhau lại cứ giả vờ” (Rượu chia tay), “Thời gian vẽ nét chì trên khuôn mặt/Những nét chì cong queo ngờ nghệch/Đồ thị cuộc đời khắc nghiệt thế sao?” (Nếu mẹ biết). Trong bài thơ nhiều dằn vặt, hoài niệm, nhớ tiếc đó, tưởng chỉ có tâm sự của mình với mẹ, với người yêu xưa, mà không chỉ vậy. Thấp thoáng sau đó là đổi thay xa xót trong cuộc đời khi nhà thơ viết: “Cái thẹn thùng ngày xưa giờ đây không chân thật”, và cũng buồn lắm khi:

“Mẹ không muốn anh buồn nên cho phép anh đi

Mẹ giữ mãi nỗi buồn riêng của mẹ

Cho phép anh đi vì anh là tuổi trẻ

Nhưng nỗi lo con làm mẹ trở nên già”.

Buồn nữa khi ở bài thơ khác, người lính đến thăm bạn và nhận ra ở ngôi nhà sang trọng với cái nhìn nghi ngại của đồng đội cũ, rằng có gì đó năm xưa đã… chết rồi!

Như thế để thấy, đáng chờ đợi cho những tiếp nối nữa từ tập thơ “Nhặt dọc đường”; cho những phần khác nữa sau các phần “Quê hương - Đất nước”, “Người thân - Ký ức”, “Tình biển - Tình em” trong tập thơ này. Từ mạch thơ nồng nhiệt, chân thành, đợi thêm những trăn trở, bâng khuâng và mến yêu của nhà thơ Thuận Hữu với những người quanh mình, với cuộc đời, thời cuộc, như những nỗi gì còn ấp ủ trong ông:

“Gặp con ốc con sò tôi chợt hiểu

Những nỗi đau ẩn mình trong vỏ đá đầy hoa” (Những con ốc biển).

Có thể bạn quan tâm

Nhà thơ Kevin Bowen và nhà thơ Nguyễn Phan Quế Mai trong cuộc ra mắt tập thơ "Khúc hát thành Cổ Loa" của ông tại Việt Nam. Ảnh: QUANG HƯNG

Khôn nguôi những cuộc kiếm tìm

Chiến tranh ngày một lùi xa nhưng dư chấn của mất mát, hy sinh vẫn luôn day dứt, buốt đau trong tâm khảm những người ở lại, những người thuộc thế hệ sau.

Một góc phòng triển lãm.

Bước ngoặt mới của Đặng Tiến

Sau tám năm, họa sĩ Đặng Tiến trở lại với công chúng mỹ thuật bằng triển lãm cá nhân “Ngày tháng này”, đang diễn ra tại Art30 Gallery (30 Quang Trung, Hà Nội).

Một chuyến về nguồn Thanh Hóa của dòng họ Trịnh ở Đa Sỹ (Hà Đông, Hà Nội).

Tôn vinh các danh nhân họ Trịnh

Nhiều đóng góp của họ Trịnh Việt Nam nói chung, các bậc danh nhân, nhân sĩ họ Trịnh nói chung, đối với lịch sử đất nước, đã được điểm nhắc trong hội thảo khoa học “Họ Trịnh trong tiến trình lịch sử Việt Nam”.

KTS Vũ Hiệp cùng các đồng nghiệp trong cuộc ra mắt sách.

Gọi ra sự gần gũi giữa các ngành nghệ thuật

KTS, họa sĩ, tác giả Vũ Hiệp, giảng viên Trường đại học Giao thông vận tải, đã bắt đầu từ bản nhạc “Rhapsody trên chủ đề Paganini” để tìm kiếm mối liên quan giữa các ngành kiến trúc, điêu khắc, hội họa, văn học, âm nhạc, sân khấu, điện ảnh và cho ra mắt cuốn sách “Tiếng dội của hình” (NXB Mỹ thuật).

Một cuốn Lịch có Kỷ lục số trang nhiều nhất (4.019 trang), nặng 8 kg, NXB Tri thức, 2019.

Háo danh, hư danh và đua kỷ lục

Những tưởng thói háo danh méo mó đã được Ngô Tất Tố cay đắng giễu cợt trong “Góc chiếu giữa đình” từ năm 1933 đã lùi xa trong ký ức. Nhưng đến đầu thế kỷ XXI nó lại “tái sinh” dưới các bản dạng mới, tinh vi và hào nhoáng hơn, như việc chạy đua “lập kỷ lục”.

Họa sĩ Bùi Lê Dũng bên tác phẩm của mình.

“Với tôi, Hà Nội là thưa vắng”

Tại Vân Art Gallery, 10-12 Yên Hoa (Hà Nội), bày 35 bức tranh sơn dầu và acrylic về phố Hà Nội và một số phong cảnh trung du, họa sĩ Bùi Lê Dũng đưa người xem về với sự tĩnh lặng để chiêm ngưỡng những khoảnh khắc bừng sáng của khung cảnh, của tâm hồn.

Các em học sinh giao lưu chia sẻ cảm xúc sau khi đọc tác phẩm của nhà văn Đoàn Giỏi.

Kể thêm nét mới về nhà văn “Đất rừng phương Nam”

Hội Nhà văn Việt Nam phối hợp với Hội Nhà văn Thành phố Hồ Chí Minh vừa kỷ niệm 100 năm Ngày sinh nhà văn Đoàn Giỏi (1925-2025), cùng nhìn lại hành trình sáng tác độc đáo và những đóng góp của ông cho nền văn học Việt Nam hiện đại. Những tác phẩm tiêu biểu của ông được ví như bản đồ di sản, hiện rõ phong vị đất và người Nam Bộ.

Món cá suối được ướp và nướng bằng phương thức truyền thống của người Cơ Ho.

Quà của núi rừng

Mỗi lần được nhận những món quà đơn sơ, dung dị của bạn bè dân tộc thiểu số, lòng tôi lại xúc động khó tả. Quà của bạn là quà của núi, của rừng, bạn chọn từ trên rẫy, dưới suối; những thức quà thấm nắng, ngấm gió của đại ngàn thân thương.

Tôi neo âm nhạc vào niềm tin, không phải vào khổ đau

Tôi neo âm nhạc vào niềm tin, không phải vào khổ đau

Trong hành trình âm nhạc, nhạc sĩ Đỗ Bảo (trong ảnh) không chỉ soi chiếu cảm xúc của mình mà còn mở ra một thế giới thấm đẫm những suy tưởng về hạnh phúc, khổ đau, ánh sáng và bóng tối. Nhạc sĩ chia sẻ với Thời Nay sự tĩnh tại - một vẻ đẹp âm thầm nhưng lay động sâu xa.

Vẽ để níu thanh xuân đang trôi

Vẽ để níu thanh xuân đang trôi

Vẽ bằng ký ức, hoài niệm và cả nỗi sợ thanh xuân dần trôi, họa sĩ Trần Cường (Kuolg Trần, ảnh) sẽ mang đến không gian triển lãm “Bay - Lạc giữa thanh xuân” (diễn ra từ ngày 22 - 30/9 tại Nhà triển lãm 16 Ngô Quyền, Hoàn Kiếm, Hà Nội) một thế giới vừa phảng phất nuối tiếc vừa rực rỡ khát khao.

Thầy Chư tận tình hướng dẫn học viên viết chữ Nôm Dao.

Từ “cấp bản”, cần làm ở cấp tỉnh để giữ chữ Nôm Dao

Tại Bản Cuôn (xã Chợ Đồn, Thái Nguyên), chữ Nôm Dao không chỉ hiện hữu trong những cuốn sách cũ hay các nghi lễ truyền thống, mà đang được truyền dạy lại cho thế hệ trẻ. Cộng đồng người Dao nơi đây coi việc giữ chữ cũng chính là giữ lấy cội nguồn văn hóa của mình.

Bốn nữ nhà văn gặp nhau và chụp ảnh ở Đà Nẵng sau ngày giải phóng miền nam. Hàng trên từ trái qua: Vũ Thị Hồng, Bùi Thị Chiến; hàng dưới từ trái qua: Hà Phương, Trần Thị Thắng. Ảnh tư liệu phục chế mầu

Ngời sáng những dịu dàng qua bom đạn

Tập văn xuôi, thơ “Hoa hồng trong lửa” (NXB Hội nhà văn) của bốn cô gái mới đôi mươi, ngoài đôi mươi năm ấy, sẽ kể những điều có thể coi như đại diện cho thế hệ nữ sinh viên trong số hơn 10 nghìn sinh viên lên đường nhập ngũ từ năm 1970 đến 1972.

“Bản sắc cá nhân chính là nhịp điệu riêng”

“Bản sắc cá nhân chính là nhịp điệu riêng”

Từ những bức tranh phố đậm chất hoài niệm, họa sĩ Phạm Hà Duy Khánh (trong ảnh) trở lại với triển lãm “Lát Phố” (từ ngày 22 đến 31/8 tại Nhà triển lãm 16 Ngô Quyền, Hà Nội) - một cuộc đối thoại nghệ thuật thầm lặng, day dứt.

Trần Nhật Minh (ngoài cùng bên trái) cùng các đồng nghiệp đọc thơ trên Sân thơ Trẻ - Ngày thơ Việt Nam 2019. Ảnh: THÀNH DUY

Cùng ở lại với mùa xuân

Những khúc hát, những cánh đồng, những mùa xuân, buổi mai tinh khôi và cuộc đời lấp lánh… còn ở lại trong tập thơ mới của nhà báo, thi sĩ Khánh Văn Trần Nhật Minh (1981-2024).

Ông Pả La Ham (ngồi giữa) tham gia hoạt động văn hóa ở địa phương.

Dệt âm thanh tình yêu

Ông Pả La Ham (tên khai sinh là Hồ Văn Dương) là người dân tộc Vân Kiều ở thôn R’Lây, xã Đakrông (tỉnh Quảng Trị). Sinh ra và lớn lên ở ngôi làng nhỏ giữa núi rừng Trường Sơn, cả cuộc đời mình, ông để dành thực hiện ước nguyện dệt âm thanh tình yêu.

Đạo diễn Nguyễn Thành Paven trong một lần tác nghiệp.

Hãy chạm tim mình vào “kho báu xanh”

Đạo diễn, nhà làm phim trẻ Nguyễn Thành Paven là một trong ít những nhà làm phim trẻ thế hệ 9X làm việc quên thời gian và có thể vượt núi băng rừng hàng tuần để ghi lại bằng được những khoảnh khắc vàng của “kho báu xanh”.

“Vào chùa”, Acrylic, 120x80cm.

Lời Kinh Bắc của họa sĩ Đỗ Bảng

“Xẩm Chợ” triển lãm tranh lần thứ hai của họa sĩ Đỗ Bảng (Đỗ Hữu Bảng), vừa diễn ra tại triển lãm 16 Ngô Quyền, Hà Nội. 24 tác phẩm tại đây mang dấu ấn sâu sắc trong hành trình sáng tác hơn ba thập kỷ vừa qua, đa sắc màu và lộng lẫy ánh sáng văn hóa vùng Kinh Bắc.

Bia di tích tại Đền thờ Tham tán Lê Đình Dật.

Giữ lấy Căn cứ kháng chiến Đầm Đen

Đáp lại lời hiệu triệu của Vua Hàm Nghi với ngọn cờ Cần Vương, Tham tán Lê Đình Dật đã về quê hương trung du, dấy binh tụ nghĩa, lập căn cứ nơi núi rừng, vượt sông Hồng, sông Lô, tổ chức các cuộc khởi nghĩa chống thực dân Pháp.

Tác giả Giai Du nhận giải cao nhất Giải thưởng văn học Kim Đồng lần thứ nhất.

“Thế giới thẩm mỹ trẻ em là vùng đất không dễ chinh phục”

Vượt qua hơn 600 tác phẩm từ khắp các tỉnh, thành phố và nhiều quốc gia, Giai Du - cây bút trẻ 24 tuổi - đã xuất sắc giành Giải nhất tại Giải thưởng Văn học Kim Đồng lần thứ nhất với bản thảo tập truyện dài “Nên làm gì khi trời nổi gió”. Thời Nay đã có cuộc trò chuyện cùng tác giả trẻ về cảm hứng tuổi thơ chưa bao giờ vơi cạn.

Nhà báo Alăng Ngước cùng mẹ.

Khi nhà báo hát tri ân dân tộc mình

Nhà nghèo nhưng nỗ lực vượt khó, không ngừng tự học, nhà báo Alăng Ngước, sinh năm 1990, người con của dân tộc Cơ Tu (Đông Giang, Quảng Nam) đã trở thành cây bút phóng sự giỏi nghề. Gần đây, anh nhận thêm sự trân trọng khi ra mắt MV “Kỷ vật của Ama” để tri ân gia đình và đồng bào.

NSƯT Nguyễn Đức Tú giới thiệu về những chiếc mão do ông tạo tác. Ảnh: DƯƠNG NAM

Lửa hát ca còn sáng trên sắc áo

10 năm đứng trên sân khấu chuyên nghiệp, ông đã giành được nhiều giải thưởng quan trọng và được trao tặng danh hiệu NSƯT. Năm 1991, đoàn giải thể, ông Tú trở về địa phương. Tuy nhiên, ngọn lửa nghề trong ông chưa bao giờ ngừng cháy.

Cần sớm có bộ quy chuẩn về an ninh cho các bảo vật quốc gia.

Báo động đỏ trong bảo vệ bảo vật quốc gia

Bảo vật quốc gia Ngai vua triều Nguyễn bị một đối tượng phá hoại ngay tại Điện Thái Hòa, khu vực trung tâm Đại nội Huế. Dù được ngăn chặn kịp thời, sự cố đã để lại hậu quả nghiêm trọng và dấy lên cảnh báo về lỗ hổng an ninh di sản.
Một số tập thơ viết về Bác Hồ của nhà thơ Nguyễn Hưng Hải, thể hiện lòng kính yêu và cảm hứng thiêng liêng từ Người.

Bác là mạch nguồn khơi sáng cho thơ

Với lòng kính yêu, nhà thơ Nguyễn Hưng Hải (Phú Thọ) đã lựa chọn sáng tác về Chủ tịch Hồ Chí Minh là mạch cảm xúc chủ đạo. Ông không ngừng mài giũa mình và nhủ lòng phải tích cực, viết hay hơn nữa về vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc.
Sắc hoa ngô đồng trong Đại Nội. Ảnh: ĐÌNH HOÀNG

Cần giữ “di sản sống” trong Đại Nội

Hoa ngô đồng là một phần không thể thiếu trong văn hóa cung đình Huế. Vua Minh Mạng là người đầu tiên đưa giống cây này từ Quảng Đông (Trung Quốc) về trồng trong “tử cấm thành”.
Sách giấy vẫn là phương tiện gần gũi, thân thuộc trong nhiều bối cảnh đời sống. Ảnh: Học sinh chọn sách trong một hoạt động tại Thư viện tỉnh Bắc Ninh. Ảnh: DƯƠNG XUÂN

Giúp sách giấy “tự tin” trong kỷ nguyên số

Trong thời đại số hóa ngày nay, chúng ta có thể tiếp cận thông tin từ vô vàn nguồn khác nhau như từ sách, báo chí, video, âm thanh cho đến mạng xã hội... Tuy nhiên, đọc sách vẫn giữ một vai trò quan trọng trong việc phát triển bản thân và mở rộng kiến thức.
Một góc triển lãm.

Hiện đại hóa hào khí Bạch Đằng mừng kỷ niệm

“Từ chiến thắng Bạch Đằng đến đại thắng 30/4/1975”, triển lãm điêu khắc - sắp đặt của họa sĩ Lê Hữu Hiếu đang diễn ra trong không gian quảng trường tại trung tâm TP Hồ Chí Minh. Những sáng tạo đồ sộ của họa sĩ và ê-kíp gợi ra nhiều suy ngẫm về lịch sử hào hùng và dòng chảy bền lâu của khí phách dân tộc trong thời đại mới.
Họa sĩ Tô Bích Hải bên cụm tác phẩm sắp đặt “Totem”.

Người truyền mộng

Họa sĩ Tô Bích Hải năm nay đã gần 80 tuổi. Sinh sống chủ yếu ở Pháp nhưng trong những năm gần đây, bà dành nhiều thời gian về Việt Nam sáng tác và làm từ thiện. Cũng là một cơ duyên với người bạn thân - họa sĩ Lê Bá Đảng, Tô Bích Hải đã có những triển lãm cá nhân tại quê nhà, mới đây là triển lãm “Nguồn cội” tại Bảo tàng Phụ nữ Việt Nam. Đây có thể coi là một cuộc tổng kết những thành quả hội họa và điêu khắc, mang đến cho người xem một Tô Bích Hải - người luôn đi giữa thực và hư.