Người H’Mông giã từ lò súng săn

Những năm 2000, hầu hết các bản người H’Mông ở huyện biên giới Kỳ Sơn (Nghệ An) rộ nghề chế súng săn. Gần đây, lại rộ lên một số vụ người H’Mông ở Kỳ Sơn đi săn thú nhưng bắn nhầm người thân hoặc dân bản. Để kiểm chứng, chúng tôi lại ngược rừng để tiếp cận những lò chế súng này.

Hàng trăm khẩu súng do Công an Kỳ Sơn mới thu hồi được trong dân bản.
Hàng trăm khẩu súng do Công an Kỳ Sơn mới thu hồi được trong dân bản.

Vắng lạnh lò chế súng

Điểm đầu tiên chúng tôi tiếp cận là lò chế súng săn của ông Lầu Pá Chù ở bản Trường Sơn, xã Nậm Cắn, cách Cửa khẩu quốc tế Nậm Cắn chừng 2 km.

Hình ảnh đầu tiên chúng tôi nhìn thấy là lò chế súng của ông Chù đã được “nhốt” lại trong một tấm lưới thép quây tròn trước cửa nhà. Thấy chúng tôi đứng nhìn bễ thụt lửa sạch bóng tro bụi và kìm, búa, cưa sắt… xếp lại bên cạnh, ông Chù nói: “Không còn có ai mua nên bố không làm súng nữa”. Dứt lời, ông Chù đưa tay lên vách gỗ cạnh cái lò bị “nhốt”, hạ cây súng kíp cũ kỹ xuống cho chúng tôi xem. Ông bảo: “Đây là cây súng kíp loại nhỏ bố làm lâu lắm rồi. Trước dùng săn thú nhỏ, giờ bố treo đây làm kỷ niệm”.

Như chưa thật sự tin ông Chù đã từ bỏ hẳn “ngón nghề” từng gắn bó suốt thời trai trẻ, nơi ba tay thợ lão luyện đổ mồ hôi một tuần có thể nuôi được cả gia đình trong vài tuần, chúng tôi tiếp tục câu chuyện “vì sao, bây giờ người H’Mông không mua súng săn nữa?”. Ông Chù giải thích ngay: “Còn thú rừng đâu mà người ta mua súng săn. Ngày trước, lợn rừng, nai, chồn nhiều lắm, chỉ rình phục cách 15 - 20 m là bắn được nên bản mở nhiều lò chế súng. Hồi đó, các lò chế súng đỏ lửa ngày đêm. Có bản hai - ba lò”.

Vẫn cầm chắc cây súng “kỷ niệm” trong bàn tay chắc khỏe ở tuổi 80, ông Chù nửa như tiếc nuối nghề cũ, nửa như hiểu cái lý của việc người H’Mông từ giã “ngón nghề” truyền đời. Ông kể: “Cây súng này tính cả nòng và báng dài hơn một mét, trước có giá 300.000 đồng, riêng bộ cò đã 150.000 đồng. Giờ thì đắt lắm rồi. Tầm 2,5 triệu đồng một súng. Bộ cò “xịn” là 1,2 triệu đồng. Bộ cò này chỉ có người H’Mông làm mới ưng ý. Giá vọt lên nhưng các bản không có ai làm súng nữa”.

Tìm hiểu thêm, chúng tôi biết điều khiến ông Chù và dân bản không còn chế súng săn vì ngoài lý do bị cấm thì nguồn phân dơi (trộn với than cây dẻ và với cát, chưng công phu như nấu cao cho đạt độ dẻo, cứng) là nguyên liệu chính để làm thuốc súng cũng không còn nữa. Ông Chù lại cầm cây súng, lẩy lẩy lưỡi cò như nhớ lại mỗi khi mũi cò đập vào kíp được tra vừa vặn trong cái lỗ nhỏ phía đáy nòng. Kíp gây cháy thuốc nổ, đẩy viên đạn bay đi (viên đạn được làm bằng chì nung chảy rồi cho nhỏ giọt xuống nước, phơi khô; đạn ria là đạn sắt được cắt từ thanh sắt nhỏ hoặc đạn bi là những viên bi xe đạp).

Ông Chù hướng chúng tôi nhìn lên hang núi phía cánh gà cửa khẩu Nậm Cắn, kể tiếp chuyện về thuốc súng: “Ngày trước, dơi lèn bay kín hang đá, phân dơi làm thuốc súng phủ dày từng lớp nhưng nay dơi bị bẫy hết rồi, hang đá lạnh tanh”. Như sực nhớ ra một chi tiết khác, ông Chù nói thêm: “Người H’Mông sinh sống trên các núi cao, có nhiều thú rừng nên họ cần cái súng để đi săn nhưng giờ các thợ làm súng đã già yếu cả rồi, con cái họ lớn lên đi làm công nhân các xí nghiệp trong nam, ngoài bắc, không còn người đi săn và cũng không còn người làm súng nữa. Mà có súng cũng không có con chi để bắn. Có nhớ nghề, tiếc nghề, muốn làm lén cũng chịu cứng thôi”.

Rời bản Trường Sơn, chúng tôi ngược lên bản Tiền Tiêu, tiếp cận lò chế súng của ông Hờ Chứ Giờ. Ông Giờ vừa rời tay búa, đang nằm đung đưa trên chiếc võng dù mắc cạnh lò nung. Biết chúng tôi tìm hiểu chuyện chế súng, ông Giờ ngồi dậy, nói tiếng H’Mông với người dẫn đường, nét mặt lộ vẻ không vui. Người dẫn đường ghé tai tôi: “Bố Giờ nói, trước đây có nhà báo lên quay phim, chụp ảnh bố đang chế súng rồi đăng báo. Sau đó, công an lên cấm nên bỏ nghề chế súng từ đó. Giờ bố không thích nói chuyện chế súng săn đâu”.

Người H’Mông giã từ lò súng săn -0
Ông Lầu Pá Chù đang rèn lưỡi cuốc. 

Chuyển nghề

Khi chúng tôi rời bản Tiền Tiêu quay lại bản Trường Sơn thì thấy ông Chù đang hì hục với cái bễ thụt lửa trong cái lò đã “nhốt”. Ông bảo, vừa có người dân ở bản dưới cần một số cuốc, rựa để sáng mai đi mở rẫy nên phải làm gấp. Vì công việc này không phức tạp, khó nhọc như khoan nòng súng từ tay lái ô-tô hay các loại nhíp ô-tô, thậm chí có khi cần thì phải khoan thủng cả cái xà-beng từ dưới lên thành nòng súng rồi đến công đoạn mài nóng súng cho đủ độ trơn giống như súng xịn… nên thay vì ba tay thợ cật lực chế súng thì một mình ông cũng có thể làm và giao hàng đúng hẹn. Vậy là khi thụt lửa, khi một tay giữ lưỡi cuốc, một tay dùng búa để dập, ông Chù xoay chuyển mọi vị trí chung quanh lò nung để tạo sản phẩm.

Đứng bên lò nung, thầy giáo Lầu Pá Chò, Phó Hiệu trưởng Trường tiểu học Nậm Cắn 1, xã Nậm Cắn cho hay mình là cháu, gọi ông Chù bằng bác. Thế hệ thầy Chò là đời thứ bảy của ông tổ truyền nghề chế súng săn ở đây. Ông tổ có tên Lầu Vù Tủa, người H’Mông từ phía bắc phiêu dạt về Kỳ Sơn hơn 400 năm trước. Hồi đó ba anh em ông tổ về Kỳ Sơn rồi đi tiếp về ba hướng. Một người sang Lào. Hai người về sinh sống ở xã Na Ngoi và xã Nậm Cắn, huyện Kỳ Sơn. Cả ba anh em đều thạo nghề chế súng săn. Nghề được truyền đời, lan rộng trong 198 bản, làng thuộc 20 xã người H’Mông của huyện nên trước đây không đếm được lò chế súng trong các bản ở Kỳ Sơn. “Bây giờ, họ bỏ cái “tra phỏ” (cái súng) mà chỉ sửa hoặc làm “tra lìa” (cái liềm), “tra chùa” (cái rựa), “tra lầu” (cái cuốc), “tra tỉa” (cái dao) thôi”, thầy Chò nói.

Còn ông Lầu Bá Chày, Chủ tịch UBND xã Nậm Cắn lộ vẻ phấn chấn khi thấy những lò rèn chế súng một thời nay trở về đúng nghĩa cái lò rèn chỉ để làm dao, rựa, cuốc, xẻng cho dân bản. Ông còn vui với lẽ “lò chế súng săn ngày trước là rất nhặm nhọt, nhất là khi xảy vụ dân bản đi săn thú nhưng lại “săn” nhầm người, thậm chí “săn” nhầm người thân, gây đau đớn, ân hận cả đời”. Cũng theo ông Chày, bây giờ lò rèn ít đỏ lửa hơn và không nhộn nhịp như trước nhưng là nơi sản xuất dụng cụ lao động thiết yếu cho gia đình và dân bản. Hoặc khi làm được nhiều thì đem xuống chợ thị trấn Mường Xén của huyện bày bán cũng đắt hàng.

Kết thúc câu chuyện, ông Chày dẫn một quan niệm vừa cũ vừa mới, vừa vui của người H’Mông, rằng “súng săn, dao mẹo và vợ là ba thứ quý nhất trên đời của con trai H’Mông. Giờ giã từ súng săn thì vẫn còn hai thứ để người H’Mông quý nhất”.

Vẫn còn súng săn trong dân
“Để xóa sổ các lò chế súng săn trong dân bản, hằng năm Công an huyện giao các tổ công tác (Đội Cảnh sát Quản lý hành chính làm chủ công) kết hợp công an xã và các ban, ngành, đoàn thể của huyện để tuyên truyền, phổ biến pháp luật, vận động người dân giao nộp súng tự chế. Hằng năm, công an thu hồi hơn 9.000 khẩu súng kíp. Năm 2020, thiêu hủy 2.750 khẩu, 360 nòng súng. Hiện, không còn lò chế súng săn tại các bản nhưng súng săn trong dân vẫn còn nhiều. Chúng tôi đang tăng cường họp bản để giúp dân bản tố giác những người cá biệt chưa thật sự tự giác giao nộp súng săn”, Thượng tá Tô Văn Hậu, Trưởng Công an huyện Kỳ Sơn cho biết.

Có thể bạn quan tâm

Những mùa nho Hạ Đen

Một đêm khó quên vào tháng 9/2024. Gió rít liên hồi, cuốn theo mưa như trút nước sau khi bão càn quét qua địa phận xã Nam Dương (tỉnh Bắc Ninh). Lũ ập đến, nhấn chìm vườn nho Hạ Đen rộng hàng nghìn mét vuông của vợ chồng chị Giáp Thị Tuyền.

Mỗi phiên chợ giao dịch hàng nghìn con trâu, bò với giá trị trên dưới 50 tỷ đồng.

Chợ trâu, bò giữa lưng trời

Khi sương mù còn đặc quánh, phủ trắng trên những mái nhà sàn, thì ở một thung lũng nhỏ nơi lưng chừng núi Nghiên Loan, nhịp sống đã hối hả. Đó là phiên chợ "đặc biệt" của cả khu vực miền núi phía bắc - Chợ trâu, bò Nghiên Loan (xã Nghiên Loan, Thái Nguyên).

Đoàn Thái Cúc Hương.

Thế giới cổ tích từ giấy dó

Một tâm hồn nghệ sĩ, một bàn tay khéo léo như nghệ nhân, những câu chuyện bất tận về văn hóa truyền thống và luôn khiêm tốn nhận mình là một thợ thủ công.

Nghệ nhân Nguyễn Phương Uyên tạo dáng cho bonsai mini.

Hơn cả một thú chơi

Nằm trên đường Tô Hiến Thành, phường Nghĩa Lộ, tỉnh Quảng Ngãi, ngôi nhà của ông Nguyễn Phương Uyên (54 tuổi) nổi bật hơn hẳn nhờ hàng chục chậu cây bonsai.

Thầy Nam cần mẫn với mô hình du lịch sinh thái. Ảnh: BẢO LONG

Từ bục giảng đến miền quả ngọt

Ở phường Chũ (tỉnh Bắc Ninh), có một người thầy giáo không chỉ truyền cảm hứng trên bục giảng, mà còn mang nhiệt huyết và sự sáng tạo của nghệ thuật để góp phần tạo nên một không gian du lịch xanh. Đó là thầy Đinh Phương Nam, thầy giáo dạy mỹ thuật theo đuổi mô hình du lịch nông nghiệp-sinh thái ở đồng bằng Bắc Bộ.

Tên lửa vác vai A72. Ảnh: Bảo tàng Phòng không - Không quân

Bí mật của 60 giây quyết định

“Có mấy năm thôi mà", Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân Nguyễn Văn Thoa nói thế khi chúng tôi hỏi về những ngày quân ngũ, vác trên vai chiếc tên lửa A72 và hạ gục bao nhiêu máy bay Mỹ - ngụy.

"Bố" Kiên và bé Di tại lớp học ở Cát Cát.

Mái ấm ở thung lũng Cát Cát

Tôi đến Cát Cát (phường Sa Pa, tỉnh Lào Cai), bản làng người H'Mông được du khách ví như viên ngọc đẹp nhất Tây Bắc. Tiết trời trong nhưng sương mù vẫn đùn lên từ phía dưới thung lũng Ý Lình Hồ như những đụn bông trắng tinh.

Tại một địa điểm giao lưu của nhiều người yêu đĩa than tại Hà Nội.

Sống chậm với đĩa than trong thời đại số

Trong thời đại mà một thiết bị đeo tay có thể chứa đến 60 triệu bài hát, việc lựa chọn nghe nhạc từ một chiếc đĩa than tưởng như là lỗi thời. Nhưng thực tế, đó lại là biểu hiện của một xu thế tìm lại sự nguyên bản, chậm rãi và thật lòng trong trải nghiệm thưởng thức.

La Quốc Bảo đánh giá hiện trạng chiếc áo cưới hoàng gia triều Nguyễn vừa được sưu tầm từ Hà Lan.

Sợi tơ mong manh kết nối trăm năm

Khi nói đến sưu tầm đồ cổ ở Việt Nam, người ta thường nghe tới đồ gốm, sành sứ, hay đồ gỗ… chứ ít ai biết đến những món đồ vải mà qua đó thể hiện tay nghề thêu huy hoàng, vang danh thế giới của người Việt hàng trăm năm trước.

Nguyễn Ngọc Minh Trang kể chuyện di sản bằng logo.

Trang Faifo và hành trình kể chuyện di sản

Trang Faifo chính là Nguyễn Ngọc Minh Trang, 23 tuổi, một nhà thiết kế đồ họa trẻ với tư duy dám nghĩ, dám thể hiện cá tính cá nhân. Niềm đam mê văn hóa quê hương đã tạo bệ phóng cho cô tỏa sáng, mang bản sắc nghệ thuật Việt.

Dưới làn nước xanh này là hơn 20 căn nhà sàn của người dân Kim Vân. Ảnh: TÙNG VÂN

Ám ảnh ở “rốn ngập” Kim Vân

Kim Vân là thôn vùng lõi Khu bảo tồn thiên nhiên Kim Hỷ, thuộc xã Văn Lang, tỉnh Thái Nguyên, nằm trong một "lòng chảo" lớn bao bọc bởi núi đá. Đất canh tác hạn chế, cuộc sống của đồng bào dân tộc thiểu số nơi đây muôn vàn khó khăn với hơn một nửa trong tổng số 112 hộ dân nghèo và cận nghèo.

Bác sĩ Nguyễn Văn Quốc Trí đang khám cho bệnh nhân.

Như mây trắng A Xan

Con đường ngoằn ngoèo vượt qua bao triền núi, vắt mình giữa những quầng mây trắng đưa chúng tôi đến xã Hùng Sơn (trước đây là các xã A Xan, Tr’Hy, Ga Ry, Ch’Ơm của tỉnh Quảng Nam) - vùng đất tận cùng phía tây thành phố Đà Nẵng giáp biên giới nước bạn Lào.

Bà Vàng Thị Sỏng trong căn bếp của người La Chí.

Triết lý của những người phụ nữ

Mỗi bận chồng đánh, Lý Tả Mẩy hay ra chợ Sa Pa ngồi khóc. Đánh lại chồng thì không đủ sức, bỏ thì không được vì lấy rồi thì ai lại bỏ, Mẩy nghĩ mình phải tự lập, nhưng Mẩy chưa biết làm gì. Nên Mẩy vừa mang đồ ra chợ bán, vừa ngồi khóc, vừa nghĩ.

Bà Nguyệt đi phát gạo cho người dân vùng ngập nước.

Ở nơi có những đùm bọc, sẻ chia

Một tâm trạng rất khó tả khi chúng tôi cùng với Đoàn thiện nguyện CLB Nhà báo nữ Việt Nam đi lên Thái Nguyên để đến Trung tâm Bảo trợ xã hội (TT BTXH) Hường Hà Nguyệt, nằm trên đất xã Đồng Hỷ. Gần như là bàng hoàng, thậm chí rớt nước mắt vì vẻ tiêu điều không tránh khỏi.

Học sinh Trường THPT Chuyên Bắc Kạn giúp dọn dẹp, vệ sinh môi trường tại Trường THPT Chuyên Thái Nguyên.

Tình người vượt qua lũ dữ

Đêm 7/10, mưa như trút nước, nước sông Cầu dâng cao, tràn qua đê đổ xô vào các phường trung tâm của Thái Nguyên. Chưa đầy hai tiếng đồng hồ, cả khu vực trung tâm chìm trong biển nước. Giữa đêm tối, nhiều hộ dân nhanh chóng bị cô lập, nhiều người phải trèo lên tầng ba, nóc nhà gọi cứu hộ.

Tình yêu hát văn từ lớp học thiếu ánh sáng

Tình yêu hát văn từ lớp học thiếu ánh sáng

Dù nói là chỉ hoạt động mỗi thứ tư hằng tuần, nhưng không ngày nào lớp học chầu văn của nghệ sĩ Tuyết Tuyết (trong ảnh) ngưng tiếng hát. Điệu xá, điệu dọc, cờn, phú cứ tang tính tình vang lên. Các em học sinh đến đây học miễn phí còn được mẹ Tuyết bồi dưỡng tiền đi lại, quà vặt.

TS Lê Bá Khánh Trình chụp hình cùng đội tuyển Trường Phổ thông Năng khiếu năm 2024. Ảnh: NVCC

Toán học và cuộc đời

TS Lê Bá Khánh Trình hay nói vui, rằng ông có duyên với Toán học nên ngay cả lúc về hưu, tưởng rảnh lại thành bận. Ở tuổi 63, người nhà vẫn thấy ông ngày ngày đăm chiêu nghĩ đề Toán mới, thêm cách giảng hay để truyền cảm hứng, kinh nghiệm cho học trò trên chặng đường chinh phục các giải đấu lớn.

Một trong những vườn hồng trên đỉnh Khưa Dầy. Ảnh: TÙNG VÂN

“Làm tươi” hồng cổ trên đỉnh Nà Chom

Đến Nà Chom vào dịp thu sang, trên đỉnh Khưa Phát, Khưa Dầy, giữa tiếng chim hót, gió reo rì rào là bóng những cây hồng cổ thụ. Với tuổi đời từ vài chục đến hàng trăm năm, chúng không chỉ là chứng nhân của thời gian mà còn là báu vật vô giá, kết tinh hương vị ngọt ngào của mảnh đất và con người nơi đây.

Chị Lê Thị Hà tạo phôi trên thân gỗ trắc đen.

Tài hoa đặc biệt của cô gái Gò Nổi

Ngày trước, xã Gò Nổi (thành phố Đà Nẵng) từng là vùng ươm tơ dệt lụa nổi tiếng. Con gái Gò Nổi siêng năng, chăm chỉ với câu ca dao: “Tiếng đồn con gái Bảo An (Gò Nổi). Sáng thời dệt cửi, chiều đan mành mành”.

Học viên trao đổi bài học.

Những lớp học đặc biệt giữa đại ngàn

Khi ánh nắng cuối ngày buông dần sau núi, những “học viên đặc biệt” ở tuổi xế chiều tại các thôn, bản vùng cao lại rời nương rẫy về nhà để chuẩn bị đến lớp học cái chữ. Những học trò ấy đã bước qua nửa đời người, mái tóc đã bạc, đôi tay chai sạn, nay cầm bút với khao khát viết tiếp giấc mơ con chữ còn dang dở.

Ông Hùng hướng dẫn học trò làm mã cổ.

Bạc vàng hàng mã (kỳ 1)

Hàng mã vốn không xa lạ trong đời sống thường ngày của người dân Việt Nam. Hàng mã mang tính chất “thế” cho đồ vật, con vật, thậm chí cả người, nhằm “hiến” về cõi xa xăm, qua đó thỏa mãn nhu cầu tâm linh, tín ngưỡng một cách bức thiết mà bớt đi sự tốn kém.

Hải sản tươi ngon tại chợ Gú. Ảnh: LƯƠNG HÀ

Người về chợ Gú

Chợ Gú nằm ngay bên đường Hổ Đội, xã Thái Thụy, tỉnh Hưng Yên, sát bờ tả của sông Diêm Điền. Từ xưa, chợ Gú vốn là cảng cá của tàu thuyền mỗi chiều về neo đậu. Chợ họp cả ngày. Buổi sáng, hàng hóa là các thứ thu hoạch được trong đồng, ngoài bãi.

Lò làm sợi cao lầu của gia đình ông Trái đang hoàn thiện những khâu cuối cùng.

Thương sợi cao lầu

Nhìn chiếc đồng hồ ám khói treo trên tường, thấy điểm 5 giờ 15 phút, anh Tạ Ngọc Hồng (xã Cẩm Châu, TP Hội An, nay là phường Hội An Đông, TP Đà Nẵng) nhẹ nhàng mở xửng hấp trên bếp củi bập bùng. Khói tỏa nghi ngút, mùi gạo và nước tro quyện vào nhau, thơm ngát.